Hai ngàn bảy trăm năm, vô số lần đối chiến, Thiếu Điển Hữu Cầm lần đầu tiên mắc sai lầm.
Hai lưỡi búa trong tay Ô Đại giao kích, phát sáng như tia chớp, nhiều lần phá vỡ tiếng đàn: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Ở trước mặt dũng sĩ đệ nhất của Ma tộc, cho dù chỉ có chút sơ hở, đều là khởi đầu của sự thất bại."
Huyền Thương Quân không nói, chỉ là đem đàn Hi Thị để ngang trước người Dạ Đàm, hai tay kết hợp, vội vàng đối phó kẻ địch.
Tiếng đàn liên tục, Dạ Đàm ngồi ở trên đùi hắn, nàng cũng không thích cái tư thế này, dùng sức muốn tránh thoát ràng buộc với hắn. Huyền Thương Quân không chút lưu tình, dây đàn như lưỡi đao, trực tiếp cứa vào cánh tay nàng.
"A!" Dạ Đàm tức khắc máu tươi ở tay —— Lão nam nhân này, thật là hung ác! Chó cắn người không kêu a! Nàng không dám lộn xộn.
Ô Đại đã đến gần trước người, hai lưỡi búa chém xuống, thiên địa giao động. Huyền Thương Quân dùng tiếng đàn hình thành bình phong che chở, vỡ vụn từng mảnh, một lần sơ xuất, để cho hắn một đường bị động. Hắn trong nháy mắt lần nữa ngưng tụ, hai tay cũng đã nhỏ máu. Gió cuốn cuồng sa, sắc như đao kiếm. Máu của hắn dính vào dây đàn, một khúc một điệu đều nhuộm màu đỏ tươi.
Hắn dùng ba mươi sáu dây đàn mô tả trời trăng sao, sơn hải vô biên. Ô Đại rơi vào trong đó, đã không thu lại được sát ý của mình. Lưng của Dạ Đàm dán chặt vào ngực của hắn, cả người đều bị sát ý lạnh lẽo này thấm ướt. Nàng nín thở, Man Man lại là rúc chặt lại trước ngực nàng, run lẩy bẩy.
Tiếp tục như vậy, Ma tộc sẽ thất bại. Dạ Đàm liếc mắt thấy Huyền Thương Quân đang chuyên chú đối phó quân địch. Khoảng cách như vậy là một cơ hội đánh lén khá tốt! Chỉ cần nhân lúc này bất ngờ làm cho hắn lập tức...
Dạ Đàm đem lực toàn thân truyền vào Mỹ Nhân Kích, sát khí như kim, căn căn tản ra!
"Thiếu Điển Hữu Cầm, nhận..." Mỹ Nhân Kích trong tay nàng đang muốn đâm ngược Huyền Thương Quân, đột nhiên dây đàn của Huyền Thương Quân bạo phát, giống như ầm ầm hủy diệt cả thế giới, Ô Đại, Đỉnh Vân cùng Chúc Cửu Âm đắm chìm trong ảo ảnh thêu dệt bởi tiếng đàn, nhất thời linh thức bị thương nặng, vết thương trên người nứt ra, máu tươi văng tung tóe, tại chỗ tháo chạy.
Dạ Đàm đứng ở trước mặt Huyền Thương Quân, giơ cao binh khí, mặt đầy sát khí. Hô lên ba tiếng "Chịu chết đi". Trong không khí yên tĩnh, hồi lâu, hai đầu gối của nàng quỳ xuống đất, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Nhận một lạy của ta!"
Sau đó dứt khoát dập đầu một cái trước Huyền Thương Quân.
...
Cô gái này thật là một chút xíu cũng không bớt lo! Huyền Thương Quân sắc mặt âm trầm, cũng không kêu nàng đứng dậy, chỉ rút ra miếng lụa trắng lau chùi cây đàn trong tay.
Dạ Đàm chờ đến không nhịn được, liếc mắt phát hiện hắn lau không phải là máu trên đàn, mà là nơi vừa nãy dính giữa thân đàn với thân nàng.
Lão nam nhân này! Hắn lại chê mình làm dơ đàn của hắn? Hỗn trướng a!
Dạ Đàm nghiến răng, lúc này, Thanh Hoành Quân vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên người Dạ Đàm, nói: "Anh cả, Thanh Quy công chúa thất lạc rồi! Viễn Tụ bảo hộ không tốt, xin anh cả giáng tội!"
Ồ? Đệ đệ của Thiếu Điển Hữu Cầm? Dạ Đàm quay đầu liếc hắn một cái, nhưng phát hiện hắn cũng đang mặt đầy hoài nghi trộm nhìn nàng.
Huyền Thương Quân nhìn cũng không nhìn hai người quỳ gối thành một hàng, lạnh như băng nói: "Trông chừng không tốt, tự mình đến trước chính điện, tiếp nhận hình phạt tam trọng lôi hỏa."
Thanh Hoành Quân ngược lại không bất ngờ, cung kính nói: " Vâng."
"Ách..." Dạ Đàm chần chờ chốc lát, hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm. Nếu như các ngươi bắt Ma phi, sẽ như thế nào a?"
Huyền Thương Quân đem vết máu trên đàn lau chùi sạch sẽ, trên đất thi thể binh sĩ hai tộc Thần, Ma nằm lê lết. Ma tộc khiêu khích quả nhiên làm cho cơn giận của hắn bộc phát, hắn xoay người lại, ngưng mây thành thang, nói: "Giết lấy giương oai."
Cái giỏ của ta (1)! Dạ Đàm mặt đầy nghiêm túc chính trực, nói: "Có tính cách! Li Quang Thanh Quy ta yêu thích nhất nam nhân như vậy!"
...
Lúc này thang mây đã thành, Thần binh bảo hộ, Dạ Đàm chậm chạp, nhưng cũng chỉ có thể đi theo đám người Huyền Thương Quân thẳng vào Thiên giới.
Bay trong đám mây, nàng rốt cuộc không nhịn được quay đầu, nhưng chỉ thấy ngàn tầng biển mây, ráng hồng như lửa đốt.
Đế Lam Tuyệt, cái bẫy của ngươi đặc biệt quá ha!
Ma tộc, ba đánh một vẫn thua! Người ta là hoàng tử đó, các ngươi cùng lắm chỉ như cháu trai thôi!
Thanh Quy a Thanh Quy, tỷ lại đi đâu vậy?!
***Chú thích:
(1) Cái giỏ của ta: Tiếng Đông Bắc, là một câu mắng chửi người
Hai lưỡi búa trong tay Ô Đại giao kích, phát sáng như tia chớp, nhiều lần phá vỡ tiếng đàn: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Ở trước mặt dũng sĩ đệ nhất của Ma tộc, cho dù chỉ có chút sơ hở, đều là khởi đầu của sự thất bại."
Huyền Thương Quân không nói, chỉ là đem đàn Hi Thị để ngang trước người Dạ Đàm, hai tay kết hợp, vội vàng đối phó kẻ địch.
Tiếng đàn liên tục, Dạ Đàm ngồi ở trên đùi hắn, nàng cũng không thích cái tư thế này, dùng sức muốn tránh thoát ràng buộc với hắn. Huyền Thương Quân không chút lưu tình, dây đàn như lưỡi đao, trực tiếp cứa vào cánh tay nàng.
"A!" Dạ Đàm tức khắc máu tươi ở tay —— Lão nam nhân này, thật là hung ác! Chó cắn người không kêu a! Nàng không dám lộn xộn.
Ô Đại đã đến gần trước người, hai lưỡi búa chém xuống, thiên địa giao động. Huyền Thương Quân dùng tiếng đàn hình thành bình phong che chở, vỡ vụn từng mảnh, một lần sơ xuất, để cho hắn một đường bị động. Hắn trong nháy mắt lần nữa ngưng tụ, hai tay cũng đã nhỏ máu. Gió cuốn cuồng sa, sắc như đao kiếm. Máu của hắn dính vào dây đàn, một khúc một điệu đều nhuộm màu đỏ tươi.
Hắn dùng ba mươi sáu dây đàn mô tả trời trăng sao, sơn hải vô biên. Ô Đại rơi vào trong đó, đã không thu lại được sát ý của mình. Lưng của Dạ Đàm dán chặt vào ngực của hắn, cả người đều bị sát ý lạnh lẽo này thấm ướt. Nàng nín thở, Man Man lại là rúc chặt lại trước ngực nàng, run lẩy bẩy.
Tiếp tục như vậy, Ma tộc sẽ thất bại. Dạ Đàm liếc mắt thấy Huyền Thương Quân đang chuyên chú đối phó quân địch. Khoảng cách như vậy là một cơ hội đánh lén khá tốt! Chỉ cần nhân lúc này bất ngờ làm cho hắn lập tức...
Dạ Đàm đem lực toàn thân truyền vào Mỹ Nhân Kích, sát khí như kim, căn căn tản ra!
"Thiếu Điển Hữu Cầm, nhận..." Mỹ Nhân Kích trong tay nàng đang muốn đâm ngược Huyền Thương Quân, đột nhiên dây đàn của Huyền Thương Quân bạo phát, giống như ầm ầm hủy diệt cả thế giới, Ô Đại, Đỉnh Vân cùng Chúc Cửu Âm đắm chìm trong ảo ảnh thêu dệt bởi tiếng đàn, nhất thời linh thức bị thương nặng, vết thương trên người nứt ra, máu tươi văng tung tóe, tại chỗ tháo chạy.
Dạ Đàm đứng ở trước mặt Huyền Thương Quân, giơ cao binh khí, mặt đầy sát khí. Hô lên ba tiếng "Chịu chết đi". Trong không khí yên tĩnh, hồi lâu, hai đầu gối của nàng quỳ xuống đất, mặt không đổi sắc nói tiếp: "Nhận một lạy của ta!"
Sau đó dứt khoát dập đầu một cái trước Huyền Thương Quân.
...
Cô gái này thật là một chút xíu cũng không bớt lo! Huyền Thương Quân sắc mặt âm trầm, cũng không kêu nàng đứng dậy, chỉ rút ra miếng lụa trắng lau chùi cây đàn trong tay.
Dạ Đàm chờ đến không nhịn được, liếc mắt phát hiện hắn lau không phải là máu trên đàn, mà là nơi vừa nãy dính giữa thân đàn với thân nàng.
Lão nam nhân này! Hắn lại chê mình làm dơ đàn của hắn? Hỗn trướng a!
Dạ Đàm nghiến răng, lúc này, Thanh Hoành Quân vội vàng chạy tới, quỳ xuống bên người Dạ Đàm, nói: "Anh cả, Thanh Quy công chúa thất lạc rồi! Viễn Tụ bảo hộ không tốt, xin anh cả giáng tội!"
Ồ? Đệ đệ của Thiếu Điển Hữu Cầm? Dạ Đàm quay đầu liếc hắn một cái, nhưng phát hiện hắn cũng đang mặt đầy hoài nghi trộm nhìn nàng.
Huyền Thương Quân nhìn cũng không nhìn hai người quỳ gối thành một hàng, lạnh như băng nói: "Trông chừng không tốt, tự mình đến trước chính điện, tiếp nhận hình phạt tam trọng lôi hỏa."
Thanh Hoành Quân ngược lại không bất ngờ, cung kính nói: " Vâng."
"Ách..." Dạ Đàm chần chờ chốc lát, hỏi: "Thiếu Điển Hữu Cầm. Nếu như các ngươi bắt Ma phi, sẽ như thế nào a?"
Huyền Thương Quân đem vết máu trên đàn lau chùi sạch sẽ, trên đất thi thể binh sĩ hai tộc Thần, Ma nằm lê lết. Ma tộc khiêu khích quả nhiên làm cho cơn giận của hắn bộc phát, hắn xoay người lại, ngưng mây thành thang, nói: "Giết lấy giương oai."
Cái giỏ của ta (1)! Dạ Đàm mặt đầy nghiêm túc chính trực, nói: "Có tính cách! Li Quang Thanh Quy ta yêu thích nhất nam nhân như vậy!"
...
Lúc này thang mây đã thành, Thần binh bảo hộ, Dạ Đàm chậm chạp, nhưng cũng chỉ có thể đi theo đám người Huyền Thương Quân thẳng vào Thiên giới.
Bay trong đám mây, nàng rốt cuộc không nhịn được quay đầu, nhưng chỉ thấy ngàn tầng biển mây, ráng hồng như lửa đốt.
Đế Lam Tuyệt, cái bẫy của ngươi đặc biệt quá ha!
Ma tộc, ba đánh một vẫn thua! Người ta là hoàng tử đó, các ngươi cùng lắm chỉ như cháu trai thôi!
Thanh Quy a Thanh Quy, tỷ lại đi đâu vậy?!
***Chú thích:
(1) Cái giỏ của ta: Tiếng Đông Bắc, là một câu mắng chửi người
/316
|