Hang động cũng không sâu, nhưng bên trong lót cỏ khô, lại không có gió, so với bên ngoài bớt lạnh hơn một chút. Dạ Đàm cởi da bào dày ra, kéo Mai Hữu Cầm vào, hai người rúc sát vào nhau, nhờ tấm da bào sưởi ấm.
Nàng không ngừng hà hơi, chà xát tay, chà xát chân cho Mai Hữu Cầm. Chỉ chốc lát sau, Mai Hữu Cầm cuối cùng cũng chậm rãi thở lại. Dạ Đàm vừa nghĩ tới liền tức giận: "Kêu ngươi đừng xuống, ngươi vẫn cứ xuống! Chết cóng ở đây mới đáng đời!"
Mai Hữu Cầm cách nàng quá gần, ở trong da bào ấm áp, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên tóc nàng.
Mùi hương này, trước đây với hắn luôn mỏng manh, chưa từng rõ ràng như vậy. Hắn khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Dạ Đàm. Trong tầm mắt, người này hiện lên đầy màu sắc, tươi đẹp không gì sánh bằng.
Mai Hữu Cầm trong lòng khẽ rung —— nữ nhân này, có thể bù đắp đủ năm giác quan còn thiếu của hắn. Nhưng hắn không thèm để ý, thực ra năm giác quan đã thiếu từ lâu, cũng thành thói quen rồi. Tìm hay không tìm về thì có thể thế nào chứ?"
Hắn hỏi: "Nơi này không thể đốt lửa à?" Bởi vì thực sự rất lạnh, trong giọng nói đều là khí lạnh.
"Đương nhiên không thể!" Dạ Đàm nói, "Đốt lửa sẽ thu hút tất cả thú tuyết tới. Chúng nó sẽ lần theo đống lửa, tấn công chúng ta."
Mai Hữu Cầm nhích sát đến gần người nàng hơn, hắn rất lưu luyến một chút ấm áp này, hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Dạ Đàm nói: "Là hang động của băng thú đó. Nhưng mà ngươi yên tâm đi. Con băng thú kia đã bị ta và Man Man giết. Trong động này không có chủ nhân. Chỉ là......" Nàng liếc mắt nhìn Mai Hữu Cầm một cái, lí nhí nói: "Chúng ta hiện tại, có thể đã lây dính oán trùng đầy người rồi."
Mai Hữu Cầm rùng mình một cái, nói: "Ta...... ta muốn rời khỏi đây." Trong giọng nói có chút sợ hãi.
Dạ Đàm kéo hắn sang, để hắn tựa vào trong lòng mình, nói: "Bây giờ mà đi thì cũng quá muộn rồi, chúng ta phải tìm được cỏ trị oán trùng. Hơn nữa, khối Hàn Minh tinh thể này mang ra ngoài, cùng lắm chỉ bán được chín ngàn lượng bạc. Chúng ta phải tìm thêm mấy khối nữa, nếu không chuyến đi này lãng phí rồi."
Hốc mắt Mai Hữu Cầm đã ửng đỏ, hắn lớn tiếng nói: "Ta phải đi!" Trong giọng nói cũng hàm chứa sự nghẹn ngào. Dạ Đàm cúi đầu xuống: "Ngươi...... ngươi sợ trùng á? Này! Ngươi không phải khóc rồi đó chứ?"
Mai Hữu Cầm tưởng tượng ra trên người mình toàn là trùng, đã sớm sụp đổ: "Tại sao ngươi muốn dẫn ta đến đây! Nơi này toàn là trùng!"
Hắn hai tay che mặt, cuối cùng thực sự oa một tiếng, cao giọng khóc lớn. Dạ Đàm kinh ngạc đến ngây người —— nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, khuôn mặt này của Thiếu Điển Hữu Cầm, lại có một ngày sẽ ở trước mặt nàng rơi lệ khóc rống. Nàng cũng luống cuống, nói: "Cái này...... nếu ta không mang ngươi vào đây, ngươi sẽ chết cóng mất!"
Mai Hữu Cầm càng khóc càng lớn tiếng: "Ta thà rằng chết cóng ở bên ngoài!"
Hắn hai tay ôm mặt, khóc đến lệ tuôn ào ào. Dạ Đàm cảm thấy đau não, nàng xoa huyệt Thái Dương: "Ngươi có cần phải như vậy hay không hả, lúc ấy Man Man bị lây nhiễm oán trùng, trên người đều bị rỉa tả tơi, cũng không có khóc lóc như ngươi thế này!"
Nàng còn chưa nói dứt lời, Mai Hữu Cầm càng không muốn sống nữa. Hắn rút bảo kiếm của mình ra định tự sát. Dạ Đàm vội nắm lấy kiếm của hắn: "Được rồi được rồi, ngươi đừng như vậy. Ta đã từng nói, chúng ta chỉ cần tìm được một loại cỏ sống ở nơi này, sau khi đi lên, dùng cỏ tắm rửa, sẽ không còn trùng nữa!"
Mai Hữu Cầm khóc đến cổ họng nức nghẹn: "Nhưng bây giờ trên người ta toàn là trùng, không có cỏ!!" Hắn vừa khóc vừa nhìn bả vai Dạ Đàm, vẻ mặt ghét bỏ, "Trên người ngươi cũng toàn là trùng......"
Dạ Đàm tốn hơi phí sức, nói: "Vậy ngươi chết đi. Nhưng ngươi cần phải nghĩ cho kĩ, nếu bây giờ ngươi chết, ta sẽ để ngươi lại nơi này. Trên xác chết của ngươi sẽ toàn là trùng, bò đầy mỗi một chỗ của ngươi. Tay ngươi, mặt......"
Mai Hữu Cầm ớn lạnh cả người, tóc cũng dựng thẳng hết lên, hắn lại bắt đầu do dự. Dạ Đàm kéo hắn qua, vỗ lưng hắn, trấn an nói: "Nghe lời nha, chúng ta lấy thêm mấy khối Hàn Minh tinh thể nữa. Những oán trùng này hiện tại căn bản chưa tỉnh, sẽ không cắn ngươi đâu."
Mai Hữu Cầm suy nghĩ một hồi, tra kiếm vào vỏ, hắn khóc nói: "Ta không tìm đá đâu, ta muốn đi lấy cỏ."
Dạ Đàm thực sự là phục hắn rồi: "Được được được, lấy cỏ. Đi thôi."
Mai Hữu Cầm đi theo nàng, một đường ra khỏi hang động, quả nhiên là chẳng thèm nhìn tới cái khác, bắt đầu tìm cỏ.
Nàng không ngừng hà hơi, chà xát tay, chà xát chân cho Mai Hữu Cầm. Chỉ chốc lát sau, Mai Hữu Cầm cuối cùng cũng chậm rãi thở lại. Dạ Đàm vừa nghĩ tới liền tức giận: "Kêu ngươi đừng xuống, ngươi vẫn cứ xuống! Chết cóng ở đây mới đáng đời!"
Mai Hữu Cầm cách nàng quá gần, ở trong da bào ấm áp, ngửi được hương thơm nhàn nhạt trên tóc nàng.
Mùi hương này, trước đây với hắn luôn mỏng manh, chưa từng rõ ràng như vậy. Hắn khẽ giật mình, quay đầu nhìn về phía Dạ Đàm. Trong tầm mắt, người này hiện lên đầy màu sắc, tươi đẹp không gì sánh bằng.
Mai Hữu Cầm trong lòng khẽ rung —— nữ nhân này, có thể bù đắp đủ năm giác quan còn thiếu của hắn. Nhưng hắn không thèm để ý, thực ra năm giác quan đã thiếu từ lâu, cũng thành thói quen rồi. Tìm hay không tìm về thì có thể thế nào chứ?"
Hắn hỏi: "Nơi này không thể đốt lửa à?" Bởi vì thực sự rất lạnh, trong giọng nói đều là khí lạnh.
"Đương nhiên không thể!" Dạ Đàm nói, "Đốt lửa sẽ thu hút tất cả thú tuyết tới. Chúng nó sẽ lần theo đống lửa, tấn công chúng ta."
Mai Hữu Cầm nhích sát đến gần người nàng hơn, hắn rất lưu luyến một chút ấm áp này, hỏi: "Đây là chỗ nào?"
Dạ Đàm nói: "Là hang động của băng thú đó. Nhưng mà ngươi yên tâm đi. Con băng thú kia đã bị ta và Man Man giết. Trong động này không có chủ nhân. Chỉ là......" Nàng liếc mắt nhìn Mai Hữu Cầm một cái, lí nhí nói: "Chúng ta hiện tại, có thể đã lây dính oán trùng đầy người rồi."
Mai Hữu Cầm rùng mình một cái, nói: "Ta...... ta muốn rời khỏi đây." Trong giọng nói có chút sợ hãi.
Dạ Đàm kéo hắn sang, để hắn tựa vào trong lòng mình, nói: "Bây giờ mà đi thì cũng quá muộn rồi, chúng ta phải tìm được cỏ trị oán trùng. Hơn nữa, khối Hàn Minh tinh thể này mang ra ngoài, cùng lắm chỉ bán được chín ngàn lượng bạc. Chúng ta phải tìm thêm mấy khối nữa, nếu không chuyến đi này lãng phí rồi."
Hốc mắt Mai Hữu Cầm đã ửng đỏ, hắn lớn tiếng nói: "Ta phải đi!" Trong giọng nói cũng hàm chứa sự nghẹn ngào. Dạ Đàm cúi đầu xuống: "Ngươi...... ngươi sợ trùng á? Này! Ngươi không phải khóc rồi đó chứ?"
Mai Hữu Cầm tưởng tượng ra trên người mình toàn là trùng, đã sớm sụp đổ: "Tại sao ngươi muốn dẫn ta đến đây! Nơi này toàn là trùng!"
Hắn hai tay che mặt, cuối cùng thực sự oa một tiếng, cao giọng khóc lớn. Dạ Đàm kinh ngạc đến ngây người —— nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới, khuôn mặt này của Thiếu Điển Hữu Cầm, lại có một ngày sẽ ở trước mặt nàng rơi lệ khóc rống. Nàng cũng luống cuống, nói: "Cái này...... nếu ta không mang ngươi vào đây, ngươi sẽ chết cóng mất!"
Mai Hữu Cầm càng khóc càng lớn tiếng: "Ta thà rằng chết cóng ở bên ngoài!"
Hắn hai tay ôm mặt, khóc đến lệ tuôn ào ào. Dạ Đàm cảm thấy đau não, nàng xoa huyệt Thái Dương: "Ngươi có cần phải như vậy hay không hả, lúc ấy Man Man bị lây nhiễm oán trùng, trên người đều bị rỉa tả tơi, cũng không có khóc lóc như ngươi thế này!"
Nàng còn chưa nói dứt lời, Mai Hữu Cầm càng không muốn sống nữa. Hắn rút bảo kiếm của mình ra định tự sát. Dạ Đàm vội nắm lấy kiếm của hắn: "Được rồi được rồi, ngươi đừng như vậy. Ta đã từng nói, chúng ta chỉ cần tìm được một loại cỏ sống ở nơi này, sau khi đi lên, dùng cỏ tắm rửa, sẽ không còn trùng nữa!"
Mai Hữu Cầm khóc đến cổ họng nức nghẹn: "Nhưng bây giờ trên người ta toàn là trùng, không có cỏ!!" Hắn vừa khóc vừa nhìn bả vai Dạ Đàm, vẻ mặt ghét bỏ, "Trên người ngươi cũng toàn là trùng......"
Dạ Đàm tốn hơi phí sức, nói: "Vậy ngươi chết đi. Nhưng ngươi cần phải nghĩ cho kĩ, nếu bây giờ ngươi chết, ta sẽ để ngươi lại nơi này. Trên xác chết của ngươi sẽ toàn là trùng, bò đầy mỗi một chỗ của ngươi. Tay ngươi, mặt......"
Mai Hữu Cầm ớn lạnh cả người, tóc cũng dựng thẳng hết lên, hắn lại bắt đầu do dự. Dạ Đàm kéo hắn qua, vỗ lưng hắn, trấn an nói: "Nghe lời nha, chúng ta lấy thêm mấy khối Hàn Minh tinh thể nữa. Những oán trùng này hiện tại căn bản chưa tỉnh, sẽ không cắn ngươi đâu."
Mai Hữu Cầm suy nghĩ một hồi, tra kiếm vào vỏ, hắn khóc nói: "Ta không tìm đá đâu, ta muốn đi lấy cỏ."
Dạ Đàm thực sự là phục hắn rồi: "Được được được, lấy cỏ. Đi thôi."
Mai Hữu Cầm đi theo nàng, một đường ra khỏi hang động, quả nhiên là chẳng thèm nhìn tới cái khác, bắt đầu tìm cỏ.
/316
|