"Dừng!!" Dạ Đàm xoa huyệt Thái Dương, nói: "Chúng ta cùng nhau đi dạo, được chưa? Hoặc là Văn Nhân Hữu Cầm về Đào Yêu các dưỡng thương trước đi?"
Văn Nhân Hữu Cầm là loại người gì chứ? Sao có thể chịu rời đi vào lúc này? Hắn nói: "Ta biết ngay Nguyệt Hạ lo lắng cho ta mà." Nói đoạn, hắn chìa tay ra dắt tay Dạ Đàm. Bên cạnh Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm gần như là đồng thời bốp một tiếng, đập tay hắn trở về.
Văn Nhân Hữu Cầm lập tức che miệng vết thương, lùi về phía sau vài bước. Dạ Đàm thấy thế, vội chạy lên đỡ lấy hắn: "Ngươi không sao chứ?"
"Không đáng ngại." Văn Nhân Hữu Cầm nhân cơ hội tựa đầu vào vai nàng, nắm tay nàng đi về phía trước, nói, "Nguyệt Lão từ này là chỗ con gái thích tới nhất. Bên kia có người bán mứt quả, Nguyệt Hạ muốn ăn không?"
Hắn vừa dứt lời, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm đã phi thân rời đi, sau một lát, hai xâu mứt quả cùng nhau đưa tới trước mặt Dạ Đàm. Dạ Đàm rối rắm nửa ngày, nói: "Ta không ăn mứt quả, dù sao ta đã ngọt thế này rồi!"
Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm căm tức liếc nhìn đối phương, đồng thời hừ lạnh một tiếng, ném mứt quả đi. Văn Nhân Hữu Cầm được Dạ Đàm đỡ, đi vào trong đền thờ. Bên trong đèn lồng treo trên cao, Văn Nhân Hữu Cầm kề sát bên tai Dạ Đàm, nói: "Phía trước có cầu Đồng Tâm, nghe nói, nếu khắc tên mình và tình nhân lên khóa, rồi khóa cặp khóa Đồng Tâm này ở bên cầu, tình nhân sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly."
Dạ Đàm nhíu mày: "Truyền thuyết này cũng quá nhàm chán rồi. Với trí khôn của ngươi, hẳn nên không tin mới đúng chứ nhỉ?"
Văn Nhân Hữu Cầm ôn nhu nói: "Trước kia ta cũng không tin. Nhưng hôm nay, vì nàng, ta muốn tin một lần. Cho dù có một phần vạn hy vọng, cũng đáng thử lắm."
Nói đoạn, hắn dẫn Dạ Đàm, đi tới bên cầu. Nơi này còn có thợ làm khóa khắc chữ, Văn Nhân Hữu Cầm giao cho hắn khắc chữ, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm há có thể để yên? Hai người tiến lên, lạnh lùng mà khai báo tên mấy người ra!
Thật là ngây thơ! Dạ Đàm bối rối không nói gì, thợ làm khóa kia ngược lại hiểu biết sâu rộng, hắn phúc chí tâm linh (*), rất nhanh liền khắc tên cả ba người lên khóa, mặt trên viết "Văn Nhân Hữu Cầm, Thiếu Điển Lạt Mục, Mai Hữu Cầm trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!"
(*) phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
—— tên của Dạ Đàm thì không được khắc lên đó......
Ba người cầm khóa, vẻ mặt rất không thể tả xiết được. Dạ Đàm vui vẻ, giật lấy khóa, mạnh mẽ khóa lên tay vịn bên cầu. Ba người giận dỗi, không thèm đếm xỉa gì đến nhau. Dạ Đàm đành phải nói: "Hiện tại Ma tộc bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo, chúng ta vẫn nên trở về thôi."
Đề nghị này, ba người ngược lại tán thành. Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Vậy chúng ta quay về Nguyệt Oa thôn đi."
Mai Hữu Cầm nhướn mày: "Ngươi dám đáp ứng hắn!"
Văn Nhân Hữu Cầm nói: "Thương thế của ta trầm trọng, Nguyệt Hạ nên theo giúp ta quay về Đào Yêu các mới phải."
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Dạ Đàm, Dạ Đàm như bị lửa nướng —— báo ứng, báo ứng mà!! Nàng nói: "Đến chỗ của Thiếu Điển Lạt Mục."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Mai Hữu Cầm và Văn Nhân Hữu Cầm gần như là đồng thanh, nói: "Không được!"
Dạ Đàm thở dài, kiên nhẫn mà giải thích: "Dưới lòng đất Nguyệt Oa thôn có núi lửa. Hiện giờ Đỉnh Vân phát hiện chúng ta không phải đối thủ của hắn, nhất định sẽ toàn lực truy sát. Thế nhưng, nếu núi lửa bên dưới Nguyệt Oa thôn phun trào lên, cho dù là hắn, cũng tuyệt không còn đường sống. Hắn sẽ không muốn cùng chúng ta đồng quy vô tận, đương nhiên cũng không dám toàn lực ứng chiến. Cho nên nơi đó bây giờ an toàn nhất."
Văn Nhân Hữu Cầm lập tức nói: "Nguyệt Hạ đi đâu, ta liền đi đó."
Mai Hữu Cầm khinh thường mà liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Ta cũng đi."
Dạ Đàm còn cách nào nữa chứ? Chỉ đành dẫn ba người này, một đường trở về Nguyệt Oa thôn.
Tân Phân lâu, Đỉnh Vân bị cuồng phong quấy nhiễu, nhất thời choáng váng mất phương hướng. Khoảng cách gần như thế, hắn lại ngay cả sự tồn của Đông Khâu Xu cũng không phát hiện ra. Mắt thấy đám người Dạ Đàm biến mất không thấy bóng dáng, hắn chỉ đành dẫn người đuổi theo ra ngoài. Nhưng phương hướng không rõ, truy đuổi kiểu gì chứ?
Đám người Thanh Hành quân vây đến bên cạnh Đông Khâu Xu, nói không kinh ngạc mà khâm phục, là không thể nào. Tu vi như vậy, cho dù là phụ thần của mình ở trước mặt ông ta, e rằng cũng không dám xem nhẹ cơn gió này.
Đế Lam Tuyệt và Thanh Hành quân cảm thấy kính nể, thi lễ sâu với ông. Tử Vu đã sớm đâu đâu cũng thấy đốm sao nhỏ, nàng nói: "Đông Khâu tiên sinh, tu vi của người thực sự là kinh thế hãi tục! Chẳng trách huynh trưởng năm đó một lòng muốn đến Tàng Thức hải học hỏi ở người. Sau này ta trưởng thành, cũng đến chỗ người nghe học được không?"
Đông Khâu Xu chẳng nói chẳng rằng gì cả, chỉ đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đám người Đỉnh Vân sớm đã đuổi theo đi mất, nhưng mà bên ngoài xảy ra hỗn loạn càng lớn hơn, có người mắng: "Khó trách hôm nay lại xui xẻo như vậy, thì ra là loại ti tiện như ngươi mang vận đen tới!"
Tử Vu thò đầu nhìn, phát hiện ông chủ của Tân Phân lâu đang đuổi đánh một ăn mày ở ven đường. Tay Đông Khâu Xu vịn vào song cửa sổ, cũng không xen vào chuyện tính toán của người khác.
Tử Vu vẫn là thiện lương, nàng đi qua đó, hỏi: "Ngươi đánh hắn làm gì?!"
Ông chủ của Tân Phân lâu cũng có nỗi khổ không nói nên lời, chuyện hôm nay, hiển nhiên là Đỉnh Vân gây ra. Nhưng ông ta làm sao dám chọc giận Đỉnh Vân chứ? Ông ta oán hận đá tên ăn mày kia một cước, nói: "Cô nương có điều không biết rồi, loại ti tiện này, chính là Thần Ma giao hợp mà sinh ra! Là cái loại bào thai sinh ra đã thấp hèn! Ai gặp phải hắn, sẽ rất xui xẻo!"
Tử Vu cúi đầu, tên ăn mày dưới đất co lại thành một cục, đang lạnh run. Trong bộ y phục rách nát, lộ ra da thịt dơ bẩn của hắn, bệnh văn màu đen ở phía trên thình lình hiện ra trước mắt!
Tử Vu sửng sốt, ông chủ của Tân Phân lâu đang ở trước mặt nàng, cũng không muốn lại đánh người, chỉ đành nói: "Cô nương vẫn nên nhanh đi đi, tai tinh tạp chủng như vậy, sớm muộn gì cũng bị thiêu chết! Đừng làm ô uế mắt ngài!"
Bên cạnh, Đế Lam Tuyệt nói: "Đi thôi."
Văn Nhân Hữu Cầm là loại người gì chứ? Sao có thể chịu rời đi vào lúc này? Hắn nói: "Ta biết ngay Nguyệt Hạ lo lắng cho ta mà." Nói đoạn, hắn chìa tay ra dắt tay Dạ Đàm. Bên cạnh Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm gần như là đồng thời bốp một tiếng, đập tay hắn trở về.
Văn Nhân Hữu Cầm lập tức che miệng vết thương, lùi về phía sau vài bước. Dạ Đàm thấy thế, vội chạy lên đỡ lấy hắn: "Ngươi không sao chứ?"
"Không đáng ngại." Văn Nhân Hữu Cầm nhân cơ hội tựa đầu vào vai nàng, nắm tay nàng đi về phía trước, nói, "Nguyệt Lão từ này là chỗ con gái thích tới nhất. Bên kia có người bán mứt quả, Nguyệt Hạ muốn ăn không?"
Hắn vừa dứt lời, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm đã phi thân rời đi, sau một lát, hai xâu mứt quả cùng nhau đưa tới trước mặt Dạ Đàm. Dạ Đàm rối rắm nửa ngày, nói: "Ta không ăn mứt quả, dù sao ta đã ngọt thế này rồi!"
Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm căm tức liếc nhìn đối phương, đồng thời hừ lạnh một tiếng, ném mứt quả đi. Văn Nhân Hữu Cầm được Dạ Đàm đỡ, đi vào trong đền thờ. Bên trong đèn lồng treo trên cao, Văn Nhân Hữu Cầm kề sát bên tai Dạ Đàm, nói: "Phía trước có cầu Đồng Tâm, nghe nói, nếu khắc tên mình và tình nhân lên khóa, rồi khóa cặp khóa Đồng Tâm này ở bên cầu, tình nhân sẽ đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không phân ly."
Dạ Đàm nhíu mày: "Truyền thuyết này cũng quá nhàm chán rồi. Với trí khôn của ngươi, hẳn nên không tin mới đúng chứ nhỉ?"
Văn Nhân Hữu Cầm ôn nhu nói: "Trước kia ta cũng không tin. Nhưng hôm nay, vì nàng, ta muốn tin một lần. Cho dù có một phần vạn hy vọng, cũng đáng thử lắm."
Nói đoạn, hắn dẫn Dạ Đàm, đi tới bên cầu. Nơi này còn có thợ làm khóa khắc chữ, Văn Nhân Hữu Cầm giao cho hắn khắc chữ, Thiếu Điển Lạt Mục và Mai Hữu Cầm há có thể để yên? Hai người tiến lên, lạnh lùng mà khai báo tên mấy người ra!
Thật là ngây thơ! Dạ Đàm bối rối không nói gì, thợ làm khóa kia ngược lại hiểu biết sâu rộng, hắn phúc chí tâm linh (*), rất nhanh liền khắc tên cả ba người lên khóa, mặt trên viết "Văn Nhân Hữu Cầm, Thiếu Điển Lạt Mục, Mai Hữu Cầm trăm năm hảo hợp, vĩnh kết đồng tâm!"
(*) phúc chí tâm linh: phúc đến thì lòng cũng sáng ra.
—— tên của Dạ Đàm thì không được khắc lên đó......
Ba người cầm khóa, vẻ mặt rất không thể tả xiết được. Dạ Đàm vui vẻ, giật lấy khóa, mạnh mẽ khóa lên tay vịn bên cầu. Ba người giận dỗi, không thèm đếm xỉa gì đến nhau. Dạ Đàm đành phải nói: "Hiện tại Ma tộc bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi theo, chúng ta vẫn nên trở về thôi."
Đề nghị này, ba người ngược lại tán thành. Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Vậy chúng ta quay về Nguyệt Oa thôn đi."
Mai Hữu Cầm nhướn mày: "Ngươi dám đáp ứng hắn!"
Văn Nhân Hữu Cầm nói: "Thương thế của ta trầm trọng, Nguyệt Hạ nên theo giúp ta quay về Đào Yêu các mới phải."
Ba ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm Dạ Đàm, Dạ Đàm như bị lửa nướng —— báo ứng, báo ứng mà!! Nàng nói: "Đến chỗ của Thiếu Điển Lạt Mục."
Lời này vừa ra khỏi miệng, Mai Hữu Cầm và Văn Nhân Hữu Cầm gần như là đồng thanh, nói: "Không được!"
Dạ Đàm thở dài, kiên nhẫn mà giải thích: "Dưới lòng đất Nguyệt Oa thôn có núi lửa. Hiện giờ Đỉnh Vân phát hiện chúng ta không phải đối thủ của hắn, nhất định sẽ toàn lực truy sát. Thế nhưng, nếu núi lửa bên dưới Nguyệt Oa thôn phun trào lên, cho dù là hắn, cũng tuyệt không còn đường sống. Hắn sẽ không muốn cùng chúng ta đồng quy vô tận, đương nhiên cũng không dám toàn lực ứng chiến. Cho nên nơi đó bây giờ an toàn nhất."
Văn Nhân Hữu Cầm lập tức nói: "Nguyệt Hạ đi đâu, ta liền đi đó."
Mai Hữu Cầm khinh thường mà liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Ta cũng đi."
Dạ Đàm còn cách nào nữa chứ? Chỉ đành dẫn ba người này, một đường trở về Nguyệt Oa thôn.
Tân Phân lâu, Đỉnh Vân bị cuồng phong quấy nhiễu, nhất thời choáng váng mất phương hướng. Khoảng cách gần như thế, hắn lại ngay cả sự tồn của Đông Khâu Xu cũng không phát hiện ra. Mắt thấy đám người Dạ Đàm biến mất không thấy bóng dáng, hắn chỉ đành dẫn người đuổi theo ra ngoài. Nhưng phương hướng không rõ, truy đuổi kiểu gì chứ?
Đám người Thanh Hành quân vây đến bên cạnh Đông Khâu Xu, nói không kinh ngạc mà khâm phục, là không thể nào. Tu vi như vậy, cho dù là phụ thần của mình ở trước mặt ông ta, e rằng cũng không dám xem nhẹ cơn gió này.
Đế Lam Tuyệt và Thanh Hành quân cảm thấy kính nể, thi lễ sâu với ông. Tử Vu đã sớm đâu đâu cũng thấy đốm sao nhỏ, nàng nói: "Đông Khâu tiên sinh, tu vi của người thực sự là kinh thế hãi tục! Chẳng trách huynh trưởng năm đó một lòng muốn đến Tàng Thức hải học hỏi ở người. Sau này ta trưởng thành, cũng đến chỗ người nghe học được không?"
Đông Khâu Xu chẳng nói chẳng rằng gì cả, chỉ đứng dậy, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Đám người Đỉnh Vân sớm đã đuổi theo đi mất, nhưng mà bên ngoài xảy ra hỗn loạn càng lớn hơn, có người mắng: "Khó trách hôm nay lại xui xẻo như vậy, thì ra là loại ti tiện như ngươi mang vận đen tới!"
Tử Vu thò đầu nhìn, phát hiện ông chủ của Tân Phân lâu đang đuổi đánh một ăn mày ở ven đường. Tay Đông Khâu Xu vịn vào song cửa sổ, cũng không xen vào chuyện tính toán của người khác.
Tử Vu vẫn là thiện lương, nàng đi qua đó, hỏi: "Ngươi đánh hắn làm gì?!"
Ông chủ của Tân Phân lâu cũng có nỗi khổ không nói nên lời, chuyện hôm nay, hiển nhiên là Đỉnh Vân gây ra. Nhưng ông ta làm sao dám chọc giận Đỉnh Vân chứ? Ông ta oán hận đá tên ăn mày kia một cước, nói: "Cô nương có điều không biết rồi, loại ti tiện này, chính là Thần Ma giao hợp mà sinh ra! Là cái loại bào thai sinh ra đã thấp hèn! Ai gặp phải hắn, sẽ rất xui xẻo!"
Tử Vu cúi đầu, tên ăn mày dưới đất co lại thành một cục, đang lạnh run. Trong bộ y phục rách nát, lộ ra da thịt dơ bẩn của hắn, bệnh văn màu đen ở phía trên thình lình hiện ra trước mắt!
Tử Vu sửng sốt, ông chủ của Tân Phân lâu đang ở trước mặt nàng, cũng không muốn lại đánh người, chỉ đành nói: "Cô nương vẫn nên nhanh đi đi, tai tinh tạp chủng như vậy, sớm muộn gì cũng bị thiêu chết! Đừng làm ô uế mắt ngài!"
Bên cạnh, Đế Lam Tuyệt nói: "Đi thôi."
/316
|