Đỉnh Vân dùng hết toàn lực, cuối cùng hô lên một tiếng: "Cứu, cứu mạng!!"
Giọng nói của hắn cũng khàn khàn, lại tràn ngập sợ hãi. Một bên, Chúc Cửu Âm nhịn đau cùng Triều Phong giao thủ, hắn giống như Đỉnh Vân, căn bản không suy tính ra chiến lực của vị công chúa phàm nhân này. Mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu cứu đó!
Hắn quay đầu nhìn sang, không khỏi kinh hãi trong lòng!
Dạ Đàm bóp cổ Đỉnh Vân, lại nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Mà ma khí màu tím tăm tối trên người Đỉnh Vân giống như máu chảy ngược vào trong cơ thể nàng, Đỉnh Vân như một con cá dần dần bị tháo cạn nguồn nước, hoảng sợ đến cực điểm!
"Yêu vật phương nào, buông Nhị điện hạ ra!" Roi Cửu Tuyền trong tay hắn bay ra, bốp một tiếng, đánh vào người Dạ Đàm. Giữa trán Dạ Đàm, Hồng Quang Bảo Tình bị ma khí kích động, đã sớm đỏ đến nhỏ máu. Hiện giờ một roi quất xuống này, càng thêm tuyết thượng gia sương (*).
(*) tuyết thượng gia sương: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề).
Thế mà thân thể Dạ Đàm chỉ khẽ đung đưa, liền sau đó lại đứng vững. Ma khí lớn mạnh đánh sâu vào mỗi một sợi gân mạch của nàng, Hồng Quang Bảo Tình phát tác, roi Cửu Tuyền bám vào thịt xước vào xương, mỗi một lỗ chân lông của nàng đều rướm máu. Rõ ràng vẻ mặt dữ tợn, nhưng nàng lại đang cười: "Nào, xem xem hôm nay ai có thể cứu mạng ngươi!"
Nàng ta điên rồi! Đôi mắt của Đỉnh Vân đã sắp lồi cả hốc mắt ra, hắn cố hết sức giơ tay lên, muốn bẻ ngón tay Dạ Đàm đang bóp chặt lấy cổ hắn ra. Thế nhưng đều vô dụng! Roi thứ hai của Chúc Cửu Âm quất xuống, lại không không thể đánh trúng Dạ Đàm!
Chiến liêm trong tay Triều Phong khí thế nuốt cả trời đất, ở không trung rít gào một tiếng, bức thẳng vào Chúc Cửu Âm. Thần khí thượng cổ này, trong nháy mắt chủ nhân tức giận, rốt cuộc được hung tính mãnh liệt hoàn toàn. Chúc Cửu Âm toàn thân đau nhức, độc tận xương tủy, roi Cửu Tuyền rời tay bay ra.
Dạ Đàm được kích động bởi sát khí của Tham Niệm, thét dài một tiếng, ném mạnh Đỉnh Vân lên không trung. Nàng ngưng kết tất cả ma khí hấp thụ được, dùng hết toàn lực đẩy ra một chưởng. Chúc Cửu Âm nắm lấy thân người phía trên, vừa sắp chạm được Đỉnh Vân, chưởng phong của Dạ Đàm đã tới. Chỉ nghe một tiếng vang dữ dội, Đỉnh Vân bị chính ma khí của mình đánh trúng.
Chúc Cửu Âm trong lòng nguội lạnh, thi thể Đỉnh Vân rơi xuống đất. Hắn cuối đầu nhìn, chỉ thấy Đỉnh Vân mềm nhũn giống như không có xương cốt —— mỗi một tấc xương cốt trên người hắn đều đã không chịu nổi mà nát vụn.
Mái tóc dài của Dạ Đàm tản ra, y phục lộn xộn. Con ngươi nàng bị tơ máu quấn quanh, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, mang theo một bộ mặt tươi cười dữ tợn.
Chúc Cửu Âm rốt cuộc tâm sinh hàn ý, hắn lùi về phía sau vài bước, ma binh bên người sớm không còn động tĩnh, hiển nhiên đã chết mất từ lâu. Không biết nữ nhân kia đã dùng loại độc gì! Hắn lại nhìn Đỉnh Vân trên mặt đất, suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng cắn răng một cái, dậm chân, xoay người rời đi.
—— Đỉnh Vân hiển nhiên đã không còn cứu được, mình cần gì liều mạng nữa chứ? Ai biết đây là quái vật gì? Nàng ta có thể hấp thụ ma khí!
Sau khi hắn đi, Dạ Đàm chỉ bước lên phía trước hai bước, bỗng dưng, thân thể nàng nhoáng lên một cái, như một con búp bê giấy rách nát, ngã vào bùn đất.
Ma tộc, Thần Hôn đạo.
Chúc Cửu Âm từng ngụm từng ngụm mà hộc máu, trong máu đầy mảnh nhỏ phế phủ hòa tan. Hắn gần như là hoảng sợ đến không phân được đường đến cung điện của Ma hậu. Ma hậu đang bị cấm túc, nhìn thấy hắn một thân nhếch nhác máu bẩn, nhất thời nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì? Mà ngươi lại bị thương thành như vậy."
Chúc Cửu Âm lảo đảo bắt lấy tay bà ta, nói: "Nương nương, Nhị điện hạ...... Nhị điện hạ bị giết rồi."
Một câu ngắn ngủi, lại như sét đánh ngang tai, giác ngộ thức tỉnh. Ma hậu hơn nửa ngày mới hỏi lại một câu: "Cái gì?!"
Mặt Chúc Cửu Âm đã vàng như tờ giấy, hắn nói: "Nhị điện hạ ở Bách Quỷ hạng chặn giết Triều Phong, không ngờ bị giết ngược lại. Hơn nữa, vị công chúa nhân tộc ở chỗ chúng ta là giả! Tôi chính tai nghe thấy, nàng ta là tỷ tỷ Li Quang Thanh Quỳ. Hai tỷ muội đó trao đổi thân phận, lẻn vào hai giới Thần, Ma, không biết có phải là âm mưu của mẫu tử Triều Phong hay không!"
Câu nói kế tiếp, Ma hậu đã không thể nghe rõ, bà chỉ hỏi: "Đỉnh Vân hiện tại đang ở đâu?"
Chúc Cửu Âm có chút đình trệ, nói: "Thi thể của Nhị điện hạ, còn ở Bách Quỷ hạng! Xin Ma hậu giải độc cho thuộc hạ trước!"
Nhưng Ma hậu thân hóa ma ảnh, lao ra khỏi Thần Hôn đạo, làm sao còn lo lắng đến Chúc Cửu Âm?! Chúc Cửu Âm phát tác kịch độc, hắn ngã vào trong điện, lăn lộn gào thét, không bao lâu, cũng chậm rãi không còn hơi thở.
Giọng nói của hắn cũng khàn khàn, lại tràn ngập sợ hãi. Một bên, Chúc Cửu Âm nhịn đau cùng Triều Phong giao thủ, hắn giống như Đỉnh Vân, căn bản không suy tính ra chiến lực của vị công chúa phàm nhân này. Mãi cho đến khi nghe thấy một tiếng kêu cứu đó!
Hắn quay đầu nhìn sang, không khỏi kinh hãi trong lòng!
Dạ Đàm bóp cổ Đỉnh Vân, lại nhấc hắn lên khỏi mặt đất. Mà ma khí màu tím tăm tối trên người Đỉnh Vân giống như máu chảy ngược vào trong cơ thể nàng, Đỉnh Vân như một con cá dần dần bị tháo cạn nguồn nước, hoảng sợ đến cực điểm!
"Yêu vật phương nào, buông Nhị điện hạ ra!" Roi Cửu Tuyền trong tay hắn bay ra, bốp một tiếng, đánh vào người Dạ Đàm. Giữa trán Dạ Đàm, Hồng Quang Bảo Tình bị ma khí kích động, đã sớm đỏ đến nhỏ máu. Hiện giờ một roi quất xuống này, càng thêm tuyết thượng gia sương (*).
(*) tuyết thượng gia sương: hoạ vô đơn chí; liên tiếp gặp tai nạn; đã rét vì tuyết lại giá vì sương (ví với hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề).
Thế mà thân thể Dạ Đàm chỉ khẽ đung đưa, liền sau đó lại đứng vững. Ma khí lớn mạnh đánh sâu vào mỗi một sợi gân mạch của nàng, Hồng Quang Bảo Tình phát tác, roi Cửu Tuyền bám vào thịt xước vào xương, mỗi một lỗ chân lông của nàng đều rướm máu. Rõ ràng vẻ mặt dữ tợn, nhưng nàng lại đang cười: "Nào, xem xem hôm nay ai có thể cứu mạng ngươi!"
Nàng ta điên rồi! Đôi mắt của Đỉnh Vân đã sắp lồi cả hốc mắt ra, hắn cố hết sức giơ tay lên, muốn bẻ ngón tay Dạ Đàm đang bóp chặt lấy cổ hắn ra. Thế nhưng đều vô dụng! Roi thứ hai của Chúc Cửu Âm quất xuống, lại không không thể đánh trúng Dạ Đàm!
Chiến liêm trong tay Triều Phong khí thế nuốt cả trời đất, ở không trung rít gào một tiếng, bức thẳng vào Chúc Cửu Âm. Thần khí thượng cổ này, trong nháy mắt chủ nhân tức giận, rốt cuộc được hung tính mãnh liệt hoàn toàn. Chúc Cửu Âm toàn thân đau nhức, độc tận xương tủy, roi Cửu Tuyền rời tay bay ra.
Dạ Đàm được kích động bởi sát khí của Tham Niệm, thét dài một tiếng, ném mạnh Đỉnh Vân lên không trung. Nàng ngưng kết tất cả ma khí hấp thụ được, dùng hết toàn lực đẩy ra một chưởng. Chúc Cửu Âm nắm lấy thân người phía trên, vừa sắp chạm được Đỉnh Vân, chưởng phong của Dạ Đàm đã tới. Chỉ nghe một tiếng vang dữ dội, Đỉnh Vân bị chính ma khí của mình đánh trúng.
Chúc Cửu Âm trong lòng nguội lạnh, thi thể Đỉnh Vân rơi xuống đất. Hắn cuối đầu nhìn, chỉ thấy Đỉnh Vân mềm nhũn giống như không có xương cốt —— mỗi một tấc xương cốt trên người hắn đều đã không chịu nổi mà nát vụn.
Mái tóc dài của Dạ Đàm tản ra, y phục lộn xộn. Con ngươi nàng bị tơ máu quấn quanh, khóe miệng lại hơi hơi nhếch lên, mang theo một bộ mặt tươi cười dữ tợn.
Chúc Cửu Âm rốt cuộc tâm sinh hàn ý, hắn lùi về phía sau vài bước, ma binh bên người sớm không còn động tĩnh, hiển nhiên đã chết mất từ lâu. Không biết nữ nhân kia đã dùng loại độc gì! Hắn lại nhìn Đỉnh Vân trên mặt đất, suy nghĩ một chút, rồi cuối cùng cắn răng một cái, dậm chân, xoay người rời đi.
—— Đỉnh Vân hiển nhiên đã không còn cứu được, mình cần gì liều mạng nữa chứ? Ai biết đây là quái vật gì? Nàng ta có thể hấp thụ ma khí!
Sau khi hắn đi, Dạ Đàm chỉ bước lên phía trước hai bước, bỗng dưng, thân thể nàng nhoáng lên một cái, như một con búp bê giấy rách nát, ngã vào bùn đất.
Ma tộc, Thần Hôn đạo.
Chúc Cửu Âm từng ngụm từng ngụm mà hộc máu, trong máu đầy mảnh nhỏ phế phủ hòa tan. Hắn gần như là hoảng sợ đến không phân được đường đến cung điện của Ma hậu. Ma hậu đang bị cấm túc, nhìn thấy hắn một thân nhếch nhác máu bẩn, nhất thời nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì? Mà ngươi lại bị thương thành như vậy."
Chúc Cửu Âm lảo đảo bắt lấy tay bà ta, nói: "Nương nương, Nhị điện hạ...... Nhị điện hạ bị giết rồi."
Một câu ngắn ngủi, lại như sét đánh ngang tai, giác ngộ thức tỉnh. Ma hậu hơn nửa ngày mới hỏi lại một câu: "Cái gì?!"
Mặt Chúc Cửu Âm đã vàng như tờ giấy, hắn nói: "Nhị điện hạ ở Bách Quỷ hạng chặn giết Triều Phong, không ngờ bị giết ngược lại. Hơn nữa, vị công chúa nhân tộc ở chỗ chúng ta là giả! Tôi chính tai nghe thấy, nàng ta là tỷ tỷ Li Quang Thanh Quỳ. Hai tỷ muội đó trao đổi thân phận, lẻn vào hai giới Thần, Ma, không biết có phải là âm mưu của mẫu tử Triều Phong hay không!"
Câu nói kế tiếp, Ma hậu đã không thể nghe rõ, bà chỉ hỏi: "Đỉnh Vân hiện tại đang ở đâu?"
Chúc Cửu Âm có chút đình trệ, nói: "Thi thể của Nhị điện hạ, còn ở Bách Quỷ hạng! Xin Ma hậu giải độc cho thuộc hạ trước!"
Nhưng Ma hậu thân hóa ma ảnh, lao ra khỏi Thần Hôn đạo, làm sao còn lo lắng đến Chúc Cửu Âm?! Chúc Cửu Âm phát tác kịch độc, hắn ngã vào trong điện, lăn lộn gào thét, không bao lâu, cũng chậm rãi không còn hơi thở.
/316
|