Hốc mắt Thanh Quỳ ửng đỏ, còn muốn dặn dò vài câu nữa, nhưng Dạ Đàm đã khập khiễng đi về phía miệng cốc. Vẫn đợi đến khi nàng đi khuất rồi, Triều Phong đỡ Thanh Quỳ đứng lên, phát hiện giữa tóc nàng dính một chiếc lá cây.
Hắn tiện tay lướt nhẹ qua, chỉ thấy trên lá viết mấy chữ nhỏ bằng máu —— cẩn thận Đông Khâu!
Lá cây dính vào đầu vai mép tóc, Thanh Quỳ vẫn chưa phát giác ra. Bên cạnh Cốc Hải Triều lại liếc mắt thấy, hắn và Triều Phong đưa mắt nhìn nhau—— đây là...... Dạ Đàm để lại? Có phải nàng ta đã phát hiện ra cái gì rồi không?
Nét mặt động tác của hai người hắn hơi hơi dừng lại, Thanh Quỳ phát hiện, hỏi: "Làm sao vậy?"
Triều Phong bấm tay bắn một cái, ma khí cắn nát lá cây, liền sau đó hắn cúi người bế Thanh Quỳ lên, dịu giọng nói: "Không có gì, chúng ta đi về thôi."
Lời nhắn của Dạ Đàm, hắn không hề nói lại. Hắn có phiền phức ở gần ngay trước mắt phải giải quyết —— cái chết của Đỉnh Vân, Ma hậu há có thể bỏ qua? Huống hồ hiện tại, thực lực của Đông Khâu Xu, thực sự không phải chỉ vài người trước mắt là có thể ứng phó. Thậm chí có thể nói, không phải chuyện mà Ma giới có thể ung dung ứng đối được. Cho dù nói cho Thanh Quỳ biết, cũng chỉ làm cho nàng bỗng dưng lo lắng thêm thôi.
——tiểu di tử à tiểu di tử, mặc kệ ngươi phát hiện cái gì, đều tự cầu nhiều phúc đi!
May là, Dạ Đàm cũng không trông cậy hắn có thể làm gì.
Mỗi một chỗ trên người nàng đều đau, bước đi cũng chậm chạp, thật không dễ mới ra khỏi Quỷ Anh cốc. Nàng hướng Đông Khâu Xu chìa tay ra. Đông Khâu Xu nhíu mày, cũng may đối với tính tình của nàng cũng xem như là có điều hiểu biết, ông nói: "Muốn gì?"
Dạ Đàm hợp tình hợp lý, nói: "Thuốc trị thương của Văn Nhân Hữu Cầm đó, tỷ tỷ của ta bị thương nặng như vậy, dù sao vẫn không thể bảo tỷ ấy cho được đúng không?"
"......" Đông Khâu Xu yên lặng mà lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.
Lúc này, Ma tộc.
Ma hậu ôm thi thể của Đỉnh Vân trở về, chấn động cả Ma giới.
—— Đỉnh Vân đã chết.
Ma tôn đứng ở trước điện, nhìn thấy Ma hậu gần như đã đánh mất thần trí, ánh mắt cũng kết băng. Mặc dù mấy ngày gần đây ông có chút lạnh nhạt với Đỉnh Vân, nhưng cuối cùng vẫn là con trai của ông. Là ai to gan như thế, dám giết nó?!
Ông tiến lên vài bước, liếc mắt nhìn thấy thi thể trong lòng Ma hậu. Ngay cả khi đã biết tin dữ, nhưng tận mắt thấy ma khí của Đỉnh Vân bị hút cạn, xương cốt toàn thân dập nát, bi thương cùng phẫn nộ trong lòng ông, cũng không kém gì Ma hậu.
Tay phải ông nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Người đâu, tẩm liệm Nhị điện hạ." Ông từng chữ từng chữ, cứng rắn như đá. Tự có hạ nhân tiến lên, trải lụa trắng. Ma hậu Anh Chiêu ôm chặt lấy Đỉnh Vân, hồi lâu sau, bà xoay người, nhẹ nhàng đặt hắn lên lụa. Cho dù ngàn lần không muốn, bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ma thị đậy khuôn mặt hắn lại.
"Hung thủ là ai?" Viêm Phương bật ra sát khí, Anh Chiêu bất lực ngồi dưới đất, nghe được những lời này, bà lại cười ra tiếng. Viêm Phương bi giận càng sâu: "Nàng cười cái gì?!"
Anh Chiêu chỉ vào ông, điên cuồng nói: "Hung thủ là ai chàng không biết sao? Viêm Phương, Triều Phong giết nó! Đứa con ngoan Triều Phong chàng yêu thương nhất, giết nó!"
"Triều Phong?!" Viêm Phương nhíu mày, bên cạnh, Tương Liễu nói: "Tôn thượng, nương nương thần trí mơ hồ, vẫn là điều trị cho nàng trước, rồi phái người điều tra cái chết của Nhị điện hạ."
Viêm Phương dù sao cũng thân là người đứng đầu Ma giới, càng ở trước Thái Sơn sụp đổ, càng bình tĩnh. Ông nói: "Ngươi xem nàng hiện tại, có thể an tâm điều dưỡng được sao?" Tương Liễu ngớ ra, Viêm Phương tiếp tục nói: "Ngươi đi Trọc Tâm đảo, gọi Phong nhi tới đây."
Tương Liễu có chút khom người, xoay người đi về phía Trọc Tâm đảo.
Cách đó không xa, Bạch Cốt phu nhân cũng vội vàng tới. Liếc mắt thấy thi thể bị lụa trắng che đậy trên mặt đất, bà không khỏi cũng thấy khó thở: "Những gì bọn họ nói, là thật sao?"
Viêm Phương nhắm chặt hai mắt, hồi lâu mới gật đầu. Bạch Cốt phu nhân ngồi xổm xuống, khe khẽ mở một góc vải trắng ra. Sau một lúc lâu, bà cuối cùng cúi đầu chống gậy đứng dậy: "Rốt cuộc là ai, dám sát hại hoàng tử Ma tộc ta?!"
Viêm Phương nhìn chằm chằm Anh Chiêu, Anh Chiêu sớm sụp đổ rồi —— Đỉnh Vân chết, bà cũng đã chết theo. Sống ở tại đây, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn. Bà cười điên dại nói: "Ta đã sớm nói với chàng, Tuyết Khuynh Tâm là điềm xấu, nàng ta sẽ mang đến tai họa cho Ma tộc! Chàng không những không nghe, còn nạp nàng ta làm phi, cùng nàng ta sinh hạ thứ nghiệp chướng Triều Phong đó! Hiện tại, ngay cả Đỉnh Vân cũng chết trong tay hắn! Chàng vừa lòng chưa?"
Hắn tiện tay lướt nhẹ qua, chỉ thấy trên lá viết mấy chữ nhỏ bằng máu —— cẩn thận Đông Khâu!
Lá cây dính vào đầu vai mép tóc, Thanh Quỳ vẫn chưa phát giác ra. Bên cạnh Cốc Hải Triều lại liếc mắt thấy, hắn và Triều Phong đưa mắt nhìn nhau—— đây là...... Dạ Đàm để lại? Có phải nàng ta đã phát hiện ra cái gì rồi không?
Nét mặt động tác của hai người hắn hơi hơi dừng lại, Thanh Quỳ phát hiện, hỏi: "Làm sao vậy?"
Triều Phong bấm tay bắn một cái, ma khí cắn nát lá cây, liền sau đó hắn cúi người bế Thanh Quỳ lên, dịu giọng nói: "Không có gì, chúng ta đi về thôi."
Lời nhắn của Dạ Đàm, hắn không hề nói lại. Hắn có phiền phức ở gần ngay trước mắt phải giải quyết —— cái chết của Đỉnh Vân, Ma hậu há có thể bỏ qua? Huống hồ hiện tại, thực lực của Đông Khâu Xu, thực sự không phải chỉ vài người trước mắt là có thể ứng phó. Thậm chí có thể nói, không phải chuyện mà Ma giới có thể ung dung ứng đối được. Cho dù nói cho Thanh Quỳ biết, cũng chỉ làm cho nàng bỗng dưng lo lắng thêm thôi.
——tiểu di tử à tiểu di tử, mặc kệ ngươi phát hiện cái gì, đều tự cầu nhiều phúc đi!
May là, Dạ Đàm cũng không trông cậy hắn có thể làm gì.
Mỗi một chỗ trên người nàng đều đau, bước đi cũng chậm chạp, thật không dễ mới ra khỏi Quỷ Anh cốc. Nàng hướng Đông Khâu Xu chìa tay ra. Đông Khâu Xu nhíu mày, cũng may đối với tính tình của nàng cũng xem như là có điều hiểu biết, ông nói: "Muốn gì?"
Dạ Đàm hợp tình hợp lý, nói: "Thuốc trị thương của Văn Nhân Hữu Cầm đó, tỷ tỷ của ta bị thương nặng như vậy, dù sao vẫn không thể bảo tỷ ấy cho được đúng không?"
"......" Đông Khâu Xu yên lặng mà lấy ra một viên đan dược đưa cho nàng.
Lúc này, Ma tộc.
Ma hậu ôm thi thể của Đỉnh Vân trở về, chấn động cả Ma giới.
—— Đỉnh Vân đã chết.
Ma tôn đứng ở trước điện, nhìn thấy Ma hậu gần như đã đánh mất thần trí, ánh mắt cũng kết băng. Mặc dù mấy ngày gần đây ông có chút lạnh nhạt với Đỉnh Vân, nhưng cuối cùng vẫn là con trai của ông. Là ai to gan như thế, dám giết nó?!
Ông tiến lên vài bước, liếc mắt nhìn thấy thi thể trong lòng Ma hậu. Ngay cả khi đã biết tin dữ, nhưng tận mắt thấy ma khí của Đỉnh Vân bị hút cạn, xương cốt toàn thân dập nát, bi thương cùng phẫn nộ trong lòng ông, cũng không kém gì Ma hậu.
Tay phải ông nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.
"Người đâu, tẩm liệm Nhị điện hạ." Ông từng chữ từng chữ, cứng rắn như đá. Tự có hạ nhân tiến lên, trải lụa trắng. Ma hậu Anh Chiêu ôm chặt lấy Đỉnh Vân, hồi lâu sau, bà xoay người, nhẹ nhàng đặt hắn lên lụa. Cho dù ngàn lần không muốn, bà cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn ma thị đậy khuôn mặt hắn lại.
"Hung thủ là ai?" Viêm Phương bật ra sát khí, Anh Chiêu bất lực ngồi dưới đất, nghe được những lời này, bà lại cười ra tiếng. Viêm Phương bi giận càng sâu: "Nàng cười cái gì?!"
Anh Chiêu chỉ vào ông, điên cuồng nói: "Hung thủ là ai chàng không biết sao? Viêm Phương, Triều Phong giết nó! Đứa con ngoan Triều Phong chàng yêu thương nhất, giết nó!"
"Triều Phong?!" Viêm Phương nhíu mày, bên cạnh, Tương Liễu nói: "Tôn thượng, nương nương thần trí mơ hồ, vẫn là điều trị cho nàng trước, rồi phái người điều tra cái chết của Nhị điện hạ."
Viêm Phương dù sao cũng thân là người đứng đầu Ma giới, càng ở trước Thái Sơn sụp đổ, càng bình tĩnh. Ông nói: "Ngươi xem nàng hiện tại, có thể an tâm điều dưỡng được sao?" Tương Liễu ngớ ra, Viêm Phương tiếp tục nói: "Ngươi đi Trọc Tâm đảo, gọi Phong nhi tới đây."
Tương Liễu có chút khom người, xoay người đi về phía Trọc Tâm đảo.
Cách đó không xa, Bạch Cốt phu nhân cũng vội vàng tới. Liếc mắt thấy thi thể bị lụa trắng che đậy trên mặt đất, bà không khỏi cũng thấy khó thở: "Những gì bọn họ nói, là thật sao?"
Viêm Phương nhắm chặt hai mắt, hồi lâu mới gật đầu. Bạch Cốt phu nhân ngồi xổm xuống, khe khẽ mở một góc vải trắng ra. Sau một lúc lâu, bà cuối cùng cúi đầu chống gậy đứng dậy: "Rốt cuộc là ai, dám sát hại hoàng tử Ma tộc ta?!"
Viêm Phương nhìn chằm chằm Anh Chiêu, Anh Chiêu sớm sụp đổ rồi —— Đỉnh Vân chết, bà cũng đã chết theo. Sống ở tại đây, chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn. Bà cười điên dại nói: "Ta đã sớm nói với chàng, Tuyết Khuynh Tâm là điềm xấu, nàng ta sẽ mang đến tai họa cho Ma tộc! Chàng không những không nghe, còn nạp nàng ta làm phi, cùng nàng ta sinh hạ thứ nghiệp chướng Triều Phong đó! Hiện tại, ngay cả Đỉnh Vân cũng chết trong tay hắn! Chàng vừa lòng chưa?"
/316
|