Dạ Đàm nhỏ giọng hỏi Hàn Mặc: "Vì sao các nàng lại vui mừng như vậy?"
Hàn Mặc vội nói: "Công chúa có điều không biết rồi, đàn của quân thượng nhà chúng ta và tiêu của Vi Nguyệt thượng tiên chính là Thiên giới nhất tuyệt. Được mệnh danh là "phương lưu hàm ngọc nhuận, viên chiết động châu quang" (*). Hôm nay có thể nghe được hai người hợp tấu, hiển nhiên là vinh hạnh rồi."
(*) phương lưu hàm ngọc nhuận, viên chiết động châu quang: hai câu thơ Đường miêu tả tiếng hát, khúc nhạc hay lời văn đẹp, uyển chuyển, du dương thánh thót như châu tròn ngọc sáng.
"Ờ." Dạ Đàm đáp ứng một tiếng, hỏi: "Vậy lúc ta nghe, có thể ăn một quả nhân sâm nữa hay không?"
"Hả?" Hàn Mặc sửng sốt. Bên cạnh, Phi Trì gần như là đập vào người hắn, nhỏ giọng đáp: "Có thể!"
Dạ Đàm mừng rỡ, Hàn Mặc kéo Phi Trì sang một bên, nhỏ giọng nói: "Quả nhân sâm chính là một hồi tâm ý của Trấn Nguyên Tử thượng thần, vốn không nhiều lắm. Hôm nay quân thượng lại cho đi không ít, còn lại......"
Hắn còn chưa nói dứt lời, Phi Trì đã giống như xin tha, nói: "Ngươi cứ nghe theo ta, nhanh chóng đi lấy đi. Lấy thêm vài quả nữa, đi nhanh lên!"
Trên điện, Huyền Thương quân phất tay áo lên, Hi Thị cầm liền xuất hiện trên bàn.
Phi Trì dâng khăn lụa, thừa lúc Huyền Thương quân đang lau tay, điểm chút hương khói. Huyền Thương quân xưa nay không thích hương, cho nên hương này cũng không nồng, cả Thùy Hồng điện đều tràn ngập một cỗ khí thanh thuần của rừng thông sau cơn mưa.
Bộ Vi Nguyệt mỉm cười, tiếng tiêu vang lên, lúc đầu lưỡng lự uyển chuyển, đến khi được tiếng đàn của Huyền Thương quân hòa vào, dần dần nhiệt liệt.
Dạ Đàm không biết thưởng thức nhạc, từ nhỏ cũng không ai dạy nàng cho tốt.
Nhưng nàng có thể ăn quả nhân sâm!
Hàn Mặc một đầu mù mờ mà bưng vài quả nhân sâm lên, đặt toàn bộ xuống bàn của Dạ Đàm. Mắt chim Man Man sáng lên —— nó còn có thể ăn thêm một quả. Dạ Đàm vừa ăn hoa quả, vừa xem vũ cơ nhảy múa.
Cho dù không thông hiểu nhạc luật, nàng cũng hiểu được, một khúc hợp tấu này, xứng đáng là thứ gọi là "Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt" trong truyền thuyết.
Các tiên nữ nhảy múa ở giữa điện, đúng là đẹp không sao tả xiết.
Dạ Đàm cũng xem đến mê mẩn. Bộ Vi Nguyệt đắm chìm trong thế giới đàn cùng tiêu giao hòa này, người giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, hoa sen nở rộ, hương thơm từ từ đến. Mà người yêu thích nhất đang ngồi ở bên cạnh, vĩnh viễn không xa rời nhau. Tinh thần nàng tung bay, tiếng tiêu nhè nhẹ từng đợt từng đợt đều là quyến luyến không buông.
Nhưng mà làn điệu cuối cùng phải kết thúc, tựa như vạn vật đều có ly biệt.
Tiếng đàn tan đi, Phật liên héo tàn, nàng mở choàng mắt, trước tiên là nhìn về phía người kia. Nhưng ánh mắt của người kia, lại không có đáp lại —— hắn đang nhìn tiện tì đó!!
Bộ Vi Nguyệt quay đầu lại, đúng lúc Dạ Đàm vừa mới ăn xong quả nhân sâm, đang cùng Man Man tranh cãi tiên nữ nào có dung mạo đẹp nhất.
"Nghe nói, Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị cũng là cầm kỳ thi họa không có cái nào không tinh thông." Bộ Vi Nguyệt cắn răng, cố nén oán hận trong lòng sắp tràn ra ngoài, nói: "Hôm nay quân thượng có hứng thú hiếm thấy, chi bằng, hôm nay công chúa cũng tấu một khúc đi, thế nào?"
"Ách......" Nàng ta nói cái khác, Dạ Đàm còn có thể nghĩ biện pháp, chuyện đánh đàn này thì thật đúng là......
Dạ Đàm tỏ vẻ khiêm tốn: "Tài nghệ đánh đàn của quân thượng đã vang danh Tứ giới, ta sẽ không trình bày cái kém cỏi vụng về đâu."
Nàng càng từ chối, Bộ Vi Nguyệt càng cắn chặt không tha —— Li Quang Thanh Quỳ này, cho dù tư chất có ưu việt thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Mà một đạo nhạc luật, không thể học cấp tốc được. Nàng cũng không tin, nữ tử phàm trần trước mặt thực sự có thể đem so được với mình.
Nàng nói: "Công chúa cần gì khiêm tốn, cũng không có ai so sánh tài nghệ đánh đàn của công chúa và quân thượng hết. Công chúa chỉ cần tấu lên một khúc, nếu có thể được quân thượng chỉ điểm một phần, chẳng phải càng tốt sao?"
Dạ Đàm đáp qua loa cho có lệ: "Nhưng ta không có mang đàn."
Bộ Vi Nguyệt cười nói: "Chuyện này thì có khó gì đâu, nhạc sư, dâng đàn lên cho công chúa."
Người lần này nàng gọi tới, chính là tiên tử của Quảng Hàn cung, tự nhiên có nhạc sư! Bộ Vi Nguyệt vừa nói như vậy, nhạc sư kia quả thực liền đưa đàn qua. Dạ Đàm vùi đầu nhìn chằm chằm đàn này, Bộ Vi Nguyệt mỉm cười thúc giục: "Mời công chúa đánh."
Tiện tì, không phải chỉ là đánh đàn thôi sao, ai sợ ai chứ!
Trước kia mình cũng không phải chưa từng thấy tỷ tỷ đàn, tỷ ấy đã đàn như thế nào ấy nhỉ? Dạ Đàm hạ quyết tâm, tự mình cân nhắc một chút, sau đó, nàng dùng đầu ngón tay gảy vào dây cung! Ủa, cũng dễ thôi mà! Nàng mơ hồ nhớ lại cảnh tượng Thanh Quỳ đánh đàn, chính mình nông một chút sâu một chút mà gảy dây cung.
Móng tay của nàng lướt qua dây đàn, cả điện yên tĩnh!
Hàn Mặc vội nói: "Công chúa có điều không biết rồi, đàn của quân thượng nhà chúng ta và tiêu của Vi Nguyệt thượng tiên chính là Thiên giới nhất tuyệt. Được mệnh danh là "phương lưu hàm ngọc nhuận, viên chiết động châu quang" (*). Hôm nay có thể nghe được hai người hợp tấu, hiển nhiên là vinh hạnh rồi."
(*) phương lưu hàm ngọc nhuận, viên chiết động châu quang: hai câu thơ Đường miêu tả tiếng hát, khúc nhạc hay lời văn đẹp, uyển chuyển, du dương thánh thót như châu tròn ngọc sáng.
"Ờ." Dạ Đàm đáp ứng một tiếng, hỏi: "Vậy lúc ta nghe, có thể ăn một quả nhân sâm nữa hay không?"
"Hả?" Hàn Mặc sửng sốt. Bên cạnh, Phi Trì gần như là đập vào người hắn, nhỏ giọng đáp: "Có thể!"
Dạ Đàm mừng rỡ, Hàn Mặc kéo Phi Trì sang một bên, nhỏ giọng nói: "Quả nhân sâm chính là một hồi tâm ý của Trấn Nguyên Tử thượng thần, vốn không nhiều lắm. Hôm nay quân thượng lại cho đi không ít, còn lại......"
Hắn còn chưa nói dứt lời, Phi Trì đã giống như xin tha, nói: "Ngươi cứ nghe theo ta, nhanh chóng đi lấy đi. Lấy thêm vài quả nữa, đi nhanh lên!"
Trên điện, Huyền Thương quân phất tay áo lên, Hi Thị cầm liền xuất hiện trên bàn.
Phi Trì dâng khăn lụa, thừa lúc Huyền Thương quân đang lau tay, điểm chút hương khói. Huyền Thương quân xưa nay không thích hương, cho nên hương này cũng không nồng, cả Thùy Hồng điện đều tràn ngập một cỗ khí thanh thuần của rừng thông sau cơn mưa.
Bộ Vi Nguyệt mỉm cười, tiếng tiêu vang lên, lúc đầu lưỡng lự uyển chuyển, đến khi được tiếng đàn của Huyền Thương quân hòa vào, dần dần nhiệt liệt.
Dạ Đàm không biết thưởng thức nhạc, từ nhỏ cũng không ai dạy nàng cho tốt.
Nhưng nàng có thể ăn quả nhân sâm!
Hàn Mặc một đầu mù mờ mà bưng vài quả nhân sâm lên, đặt toàn bộ xuống bàn của Dạ Đàm. Mắt chim Man Man sáng lên —— nó còn có thể ăn thêm một quả. Dạ Đàm vừa ăn hoa quả, vừa xem vũ cơ nhảy múa.
Cho dù không thông hiểu nhạc luật, nàng cũng hiểu được, một khúc hợp tấu này, xứng đáng là thứ gọi là "Dư âm còn văng vẳng bên tai, ba ngày không dứt" trong truyền thuyết.
Các tiên nữ nhảy múa ở giữa điện, đúng là đẹp không sao tả xiết.
Dạ Đàm cũng xem đến mê mẩn. Bộ Vi Nguyệt đắm chìm trong thế giới đàn cùng tiêu giao hòa này, người giống như đang ở chốn bồng lai tiên cảnh, hoa sen nở rộ, hương thơm từ từ đến. Mà người yêu thích nhất đang ngồi ở bên cạnh, vĩnh viễn không xa rời nhau. Tinh thần nàng tung bay, tiếng tiêu nhè nhẹ từng đợt từng đợt đều là quyến luyến không buông.
Nhưng mà làn điệu cuối cùng phải kết thúc, tựa như vạn vật đều có ly biệt.
Tiếng đàn tan đi, Phật liên héo tàn, nàng mở choàng mắt, trước tiên là nhìn về phía người kia. Nhưng ánh mắt của người kia, lại không có đáp lại —— hắn đang nhìn tiện tì đó!!
Bộ Vi Nguyệt quay đầu lại, đúng lúc Dạ Đàm vừa mới ăn xong quả nhân sâm, đang cùng Man Man tranh cãi tiên nữ nào có dung mạo đẹp nhất.
"Nghe nói, Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị cũng là cầm kỳ thi họa không có cái nào không tinh thông." Bộ Vi Nguyệt cắn răng, cố nén oán hận trong lòng sắp tràn ra ngoài, nói: "Hôm nay quân thượng có hứng thú hiếm thấy, chi bằng, hôm nay công chúa cũng tấu một khúc đi, thế nào?"
"Ách......" Nàng ta nói cái khác, Dạ Đàm còn có thể nghĩ biện pháp, chuyện đánh đàn này thì thật đúng là......
Dạ Đàm tỏ vẻ khiêm tốn: "Tài nghệ đánh đàn của quân thượng đã vang danh Tứ giới, ta sẽ không trình bày cái kém cỏi vụng về đâu."
Nàng càng từ chối, Bộ Vi Nguyệt càng cắn chặt không tha —— Li Quang Thanh Quỳ này, cho dù tư chất có ưu việt thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Mà một đạo nhạc luật, không thể học cấp tốc được. Nàng cũng không tin, nữ tử phàm trần trước mặt thực sự có thể đem so được với mình.
Nàng nói: "Công chúa cần gì khiêm tốn, cũng không có ai so sánh tài nghệ đánh đàn của công chúa và quân thượng hết. Công chúa chỉ cần tấu lên một khúc, nếu có thể được quân thượng chỉ điểm một phần, chẳng phải càng tốt sao?"
Dạ Đàm đáp qua loa cho có lệ: "Nhưng ta không có mang đàn."
Bộ Vi Nguyệt cười nói: "Chuyện này thì có khó gì đâu, nhạc sư, dâng đàn lên cho công chúa."
Người lần này nàng gọi tới, chính là tiên tử của Quảng Hàn cung, tự nhiên có nhạc sư! Bộ Vi Nguyệt vừa nói như vậy, nhạc sư kia quả thực liền đưa đàn qua. Dạ Đàm vùi đầu nhìn chằm chằm đàn này, Bộ Vi Nguyệt mỉm cười thúc giục: "Mời công chúa đánh."
Tiện tì, không phải chỉ là đánh đàn thôi sao, ai sợ ai chứ!
Trước kia mình cũng không phải chưa từng thấy tỷ tỷ đàn, tỷ ấy đã đàn như thế nào ấy nhỉ? Dạ Đàm hạ quyết tâm, tự mình cân nhắc một chút, sau đó, nàng dùng đầu ngón tay gảy vào dây cung! Ủa, cũng dễ thôi mà! Nàng mơ hồ nhớ lại cảnh tượng Thanh Quỳ đánh đàn, chính mình nông một chút sâu một chút mà gảy dây cung.
Móng tay của nàng lướt qua dây đàn, cả điện yên tĩnh!
/316
|