Thiên Ba Viện.
Hai cục đá, một lớn một nhỏ, tâm trạng vô cùng chán nản. Man Man đang kêu rên: "Huyền Thương Quân có phải bị bệnh hay không? Người chỉ mới là Thiên phi tương lai, Thiên quy này muốn học thuộc cũng là Người học a! Một con chim tốt như ta, tại sao cũng lại bị nhốt ở chỗ này a! Ô ô ô, đáng thương, nhỏ yếu, bất lực!"
Dạ Đàm liếc mắt: "Ngươi thật đúng là nghĩa khí a."
Man Man nói: "Đó là đương nhiên. Man Man ta luôn luôn là nghĩa bạc vân thiên (1) nha! Ai, ta bắt đầu nhớ Lam Tuyệt Thiếu Quân nhà ta rồi. Nếu hắn ở đây, Người và ta sao có thể khổ sở như vậy được..."
Mặt trời lặn ở phía Tây, Dạ Đàm rốt cuộc cũng đồng ý với nó một lần: "Đúng vậy. Ta cũng có chút nhớ lão hổ thúi kia rồi."
Man Man lập tức tinh thần tỉnh táo: "Đúng không đúng không? Thiếu Quân nhà ta phong lưu hào phóng, ôn nhu dịu dàng, Đàm Đàm a, không phải Man Man ta khoác lác, đời này trừ hắn ra, đoán chừng cũng không có kẻ mù nào sẽ đối tốt với Người như vậy đâu."
Dạ Đàm chuyển động con ngươi: "Ngươi, con chim thúi này, lẩu mà chúng ta ăn buổi trưa không phải là Quỳ Ngưu, mà là lương tâm của ngươi đó? Bổn công chúa đây là thịnh thế mỹ nhan (2), trí khôn vô song, là người đều sẽ quỳ dưới gấu quần của ta được không?"
Man Man đang định chế giễu lại, đột nhiên viên đá, một tách làm hai, rớt xuống đất, biến thành một viên băng châu nho nhỏ. Nó cùng Dạ Đàm cũng thoát ra được.
"Ô?" Nó nhìn trái phải, Dạ Đàm đem băng châu nhặt lên, nói: "Ta đã nói rồi, vẻ ngoài xinh đẹp cùng trí khôn của Bổn công chúa, đó là tuyệt thế vô song!"
Man Man phẩy phẩy cánh: "Công chúa điện hạ của ta thật lợi hại. Man Man thề, sau khi thoát khỏi nơi này, Man Man sẽ không công mà nấu lẩu ba trăm năm cho Người!"
Dạ Đàm rất hài lòng: "Một lời đã định!"
Một người một chim đang thổi phồng, bên ngoài tiếng bước chân tiến gần. Dạ Đàm sợ Man Man lại kêu tên mình, chỉ có thể hỏi: "Ai?"
Thanh âm của Huyền Thương Quân vang lên phía sau lưng: "Thiên quy học thuộc như nào rồi?"
Nếu nói lần trước sợi Nhật Vãn Hồng là vô tình bị nàng phá giải, vậy tuyệt châu ngưng tụ lần này chính là cố ý dò xét.
Nàng nói, ít nhất có một phần là thật. Pháp bảo trong bốn giới, nàng ít nhất đối với Trận và Khí đều hết sức tinh thông.
Nhưng ở nhân gian công chúa Thanh Quy chỉ mới mười lăm tuổi, học thức có thể uyên bác đến vậy sao?
Loại khả năng này thực không lớn, vậy thân phận của nàng liền khả nghi hơn.
Dạ Đàm có chút ảo não, rất dễ thấy, Thiên quy này học thuộc không được nhiều. Nàng chỉ có thể khóc thảm: "Ta nhức đầu, đau chân, bụng cũng đau, cái gì cũng không nhớ được!"
Huyền Thương Quân đứng ở sau lưng nàng, chẳng biết tại sao, hắn lại bắt đầu hy vọng nàng thật sự là Ma nữ lẻn vào Thần tộc. Nếu nói là là dạy dỗ môn nhân đệ tử không nghe lời, hắn tự có trăm ngàn loại biện pháp. Nhưng nàng! Thân phận của nàng trước mắt là công chúa Thanh Quy của Li Quang Thị, được định là Thiên phi của Thần tộc.
Còn có thể là... em dâu tương lai của hắn.
Hắn vừa không thể dùng cực hình, vừa không thể chém chết ngay trước mặt mọi người! Lại còn phải nhận lệnh dạy dỗ.
Quá là đáng hận!
Cho nên ống tay áo của hắn vung lên, Dạ Đàm cùng Man Man lập tức lại biến thành hai quả hạch đào tròn vo, ở trong lòng bàn tay hắn xoay vòng vòng.
Man Man kêu thảm thiết: "Ta nói này, ngươi mặc dù là trưởng tử của Thiên Đế, thân phận tôn kính, nhưng ngươi một lời không hợp liền biến hai ta xoay vòng thành thói quen, thật rất biến thái a!"
Dạ Đàm ngược lại là so với nó linh hoạt hơn chút, nói: "Trong lòng bàn tay của hắn là một kết giới. Đây là tránh chúng ta bị người phát hiện. Ngươi bây giờ gào khóc lớn hơn nữa, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một quả hạch đào mà thôi."
"Người lại biết?" Man Man không phục.
Dạ Đàm nói: "Dĩ nhiên a. Ngươi chưa từng nghe qua năm đó Như Lai phật tổ dùng năm ngón tay tạo núi bao vây Tôn Ngộ Không sao? Bàn tay này của hắn cũng không khác biệt lắm."
Man Man đang trong lúc tuyệt vọng lại xuất hiện chút hy vọng: "Vậy Người có thể phá giải không?"
Dạ Đàm trong lòng bàn tay hắn vòng hai vòng, nói: "Có thể. Cho ta hai ngàn bảy trăm năm, tu vi của ta cùng với hắn không khác biệt lắm, lúc đó có thể thử một lần."
Man Man rất là tức giận: "Ngu ngốc, hai ngàn bảy trăm năm sau hắn năm ngàn bốn trăm tuổi! Người lúc nào có thể vượt qua hắn!"
"Đúng vậy! Trời giúp kẻ gian không giúp ta!!" Dạ Đàm giận đến xoay thành con quay.
Huyền Thương Quân ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn vào trong lòng bàn tay —— nàng biến thành hình dáng quả hạch đào xoay vòng vòng, quả thực so với hình người dễ thương hơn nhiều.
Huyền Thương Quân mang quả hạch đào đi tới Huyền Hoàng cảnh, càng xoay càng cảm thấy cảm giác không tệ.
Càn Khôn Pháp Tổ đã thu bàn cờ, lúc này tay cầm phất trần, khí phách tiêu điều. Thấy Huyền Thương Quân, hắn cười nhạt hành lễ, Huyền Thương Quân cũng đáp lại bằng lễ nghi của vãn bối: "Thiên tôn."
Càn Khôn Pháp Tổ cùng hắn ngồi đối diện nhau, tự có tiên đồng dâng trà. Huyền Hoàng cảnh hạc trắng bay lượn, phảng phất hương của thảo dược, đào nguyên chi cảnh.
Huyền Thương Quân nói: "Ta đặc biệt mang người đến, sự việc trọng đại, xin Thiên tôn mau sớm đo lường căn cốt, xác minh thân phận."
"Hả?" Càn Khôn Pháp Tổ nhìn chằm chằm tay hắn, trong lòng bàn tay hắn nắm giữ hai quả hạch đào, tròn vo bóng loáng. Hắn hỏi: "Là cái này?"
Huyền Thương Quân nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Nàng khi thượng giới còn mang đến một con chim, nhưng không có căn cơ lắm, tai thú bình thường thôi."
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu, người kế thừa Thiếu Điển Thị từ trước đến giờ không có yêu thích khác, hôm nay Huyền Thương Quân mang quả hạch đào vào cửa, ông lão liếc mắt liền phát hiện. Ông lão cười nói: "Quả hạch đào này của Quân thượng có vẻ thuận tay. Nếu nàng thật là Ma nữ, ở lại bên cạnh Quân thượng làm một quả hạch đào ngược lại khá là thích hợp."
Huyền Thương Quân khẽ cau mày, hời hợt nói: "Ta sắp đến Quy Khư, đồ lặt vặt ngoài thân, với ta mà nói không cần thiết. Cô gái này nếu xác định là Ma nữ, liền phải lập tức tru diệt, để tránh gây thêm rắc rối."
Có thể bản thân hắn cũng không ý thức được, hắn bật thốt lên là "Không cần thiết". Không phải cự tuyệt, mà là không cần phải như vậy. Càn Khôn Pháp Tổ cười suy ngẫm.
Dạ Đàm cùng Man Man hai quả hạch đào ở trong lòng bàn tay hắn, Dạ Đàm cố gắng nửa ngày, cũng chỉ mơ hồ nghe được hai từ "Đo lường căn cốt", "Chém chết". Dạ Đàm giận đến lăn loạn, mắt thấy muốn lăn xuống đất, Huyền Thương Quân lòng bàn tay nhẹ nắm, đem nàng cùng Man Man thả đến trước mặt Càn Khôn Pháp Tổ.
Càn Khôn Pháp Tổ hất phất trần một cái, lại cũng không nghĩ cách giấu Dạ Đàm nghe thấy, nhẹ giọng than: "Tu bổ Quy Khư phong ấn quả thật nguy hiểm trùng trùng, nhưng Quân thượng tu vi trác tuyệt, cơ hội sống sót chắc hẳn là cao."
Huyền Thương Quân ngược lại không để ý, nói: "Ta trong hư vô tới, tự nhiên cũng nên đi trong hư vô. Chỉ cần có thể vì Thần tộc đóng góp một phần lực, bảo vệ an ổn khắp tứ hải, sinh tử đều không cần lo nghĩ. Ngược lại là căn cốt của cô gái này, xin Thiên tôn sớm ngày đo lường."
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Quân thượng yên tâm, bần đạo liền chuẩn bị."
Huyền Thương Quân gật đầu, lại dặn dò: "Kết quả không định trước, nàng dù sao cũng là Thiên phi tương lai, xin Thiên tôn giữ kín bí mật, tạm cẩn thận coi giữ."
Càn Khôn Pháp Tổ trong lòng sáng tỏ: "Đó là đương nhiên. Quân thượng còn chuyện gì khác phân phó?"
"Chuyện khác chỉ còn lại một việc." Huyền Thương Quân đứng dậy, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: "Buổi trưa hôm nay, Càn Khôn Pháp Tổ, Tử Vi Đại Đế, Trường Sinh Đại Đế, cộng thêm Trấn Nguyên Tử Thượng Thần công khai tụ tập đánh bạc, chiếu theo Thiên quy phạt bổng lộc nửa năm! Suy nghĩ tới thể diện, tiếng tăm của Thiên giới, không làm công bố!" Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
... Quả nhiên là nửa điểm tình cảm cũng không coi trọng. Càn Khôn Pháp Tổ đau lòng đấm ngực dậm chân.
***Chú thích:
(1)Nghĩa bạc vân thiên: thành ngữ hình dung người nào đó vô cùng có tình có nghĩa, chính nghĩa.
(2) Thịnh thế mỹ nhan: là một từ ngữ mạng, chỉ người nào đó có nhan sắc vô cùng cao, mỹ mạo thiên hạ vô song.
Hai cục đá, một lớn một nhỏ, tâm trạng vô cùng chán nản. Man Man đang kêu rên: "Huyền Thương Quân có phải bị bệnh hay không? Người chỉ mới là Thiên phi tương lai, Thiên quy này muốn học thuộc cũng là Người học a! Một con chim tốt như ta, tại sao cũng lại bị nhốt ở chỗ này a! Ô ô ô, đáng thương, nhỏ yếu, bất lực!"
Dạ Đàm liếc mắt: "Ngươi thật đúng là nghĩa khí a."
Man Man nói: "Đó là đương nhiên. Man Man ta luôn luôn là nghĩa bạc vân thiên (1) nha! Ai, ta bắt đầu nhớ Lam Tuyệt Thiếu Quân nhà ta rồi. Nếu hắn ở đây, Người và ta sao có thể khổ sở như vậy được..."
Mặt trời lặn ở phía Tây, Dạ Đàm rốt cuộc cũng đồng ý với nó một lần: "Đúng vậy. Ta cũng có chút nhớ lão hổ thúi kia rồi."
Man Man lập tức tinh thần tỉnh táo: "Đúng không đúng không? Thiếu Quân nhà ta phong lưu hào phóng, ôn nhu dịu dàng, Đàm Đàm a, không phải Man Man ta khoác lác, đời này trừ hắn ra, đoán chừng cũng không có kẻ mù nào sẽ đối tốt với Người như vậy đâu."
Dạ Đàm chuyển động con ngươi: "Ngươi, con chim thúi này, lẩu mà chúng ta ăn buổi trưa không phải là Quỳ Ngưu, mà là lương tâm của ngươi đó? Bổn công chúa đây là thịnh thế mỹ nhan (2), trí khôn vô song, là người đều sẽ quỳ dưới gấu quần của ta được không?"
Man Man đang định chế giễu lại, đột nhiên viên đá, một tách làm hai, rớt xuống đất, biến thành một viên băng châu nho nhỏ. Nó cùng Dạ Đàm cũng thoát ra được.
"Ô?" Nó nhìn trái phải, Dạ Đàm đem băng châu nhặt lên, nói: "Ta đã nói rồi, vẻ ngoài xinh đẹp cùng trí khôn của Bổn công chúa, đó là tuyệt thế vô song!"
Man Man phẩy phẩy cánh: "Công chúa điện hạ của ta thật lợi hại. Man Man thề, sau khi thoát khỏi nơi này, Man Man sẽ không công mà nấu lẩu ba trăm năm cho Người!"
Dạ Đàm rất hài lòng: "Một lời đã định!"
Một người một chim đang thổi phồng, bên ngoài tiếng bước chân tiến gần. Dạ Đàm sợ Man Man lại kêu tên mình, chỉ có thể hỏi: "Ai?"
Thanh âm của Huyền Thương Quân vang lên phía sau lưng: "Thiên quy học thuộc như nào rồi?"
Nếu nói lần trước sợi Nhật Vãn Hồng là vô tình bị nàng phá giải, vậy tuyệt châu ngưng tụ lần này chính là cố ý dò xét.
Nàng nói, ít nhất có một phần là thật. Pháp bảo trong bốn giới, nàng ít nhất đối với Trận và Khí đều hết sức tinh thông.
Nhưng ở nhân gian công chúa Thanh Quy chỉ mới mười lăm tuổi, học thức có thể uyên bác đến vậy sao?
Loại khả năng này thực không lớn, vậy thân phận của nàng liền khả nghi hơn.
Dạ Đàm có chút ảo não, rất dễ thấy, Thiên quy này học thuộc không được nhiều. Nàng chỉ có thể khóc thảm: "Ta nhức đầu, đau chân, bụng cũng đau, cái gì cũng không nhớ được!"
Huyền Thương Quân đứng ở sau lưng nàng, chẳng biết tại sao, hắn lại bắt đầu hy vọng nàng thật sự là Ma nữ lẻn vào Thần tộc. Nếu nói là là dạy dỗ môn nhân đệ tử không nghe lời, hắn tự có trăm ngàn loại biện pháp. Nhưng nàng! Thân phận của nàng trước mắt là công chúa Thanh Quy của Li Quang Thị, được định là Thiên phi của Thần tộc.
Còn có thể là... em dâu tương lai của hắn.
Hắn vừa không thể dùng cực hình, vừa không thể chém chết ngay trước mặt mọi người! Lại còn phải nhận lệnh dạy dỗ.
Quá là đáng hận!
Cho nên ống tay áo của hắn vung lên, Dạ Đàm cùng Man Man lập tức lại biến thành hai quả hạch đào tròn vo, ở trong lòng bàn tay hắn xoay vòng vòng.
Man Man kêu thảm thiết: "Ta nói này, ngươi mặc dù là trưởng tử của Thiên Đế, thân phận tôn kính, nhưng ngươi một lời không hợp liền biến hai ta xoay vòng thành thói quen, thật rất biến thái a!"
Dạ Đàm ngược lại là so với nó linh hoạt hơn chút, nói: "Trong lòng bàn tay của hắn là một kết giới. Đây là tránh chúng ta bị người phát hiện. Ngươi bây giờ gào khóc lớn hơn nữa, ở trong mắt người khác, cũng chỉ là một quả hạch đào mà thôi."
"Người lại biết?" Man Man không phục.
Dạ Đàm nói: "Dĩ nhiên a. Ngươi chưa từng nghe qua năm đó Như Lai phật tổ dùng năm ngón tay tạo núi bao vây Tôn Ngộ Không sao? Bàn tay này của hắn cũng không khác biệt lắm."
Man Man đang trong lúc tuyệt vọng lại xuất hiện chút hy vọng: "Vậy Người có thể phá giải không?"
Dạ Đàm trong lòng bàn tay hắn vòng hai vòng, nói: "Có thể. Cho ta hai ngàn bảy trăm năm, tu vi của ta cùng với hắn không khác biệt lắm, lúc đó có thể thử một lần."
Man Man rất là tức giận: "Ngu ngốc, hai ngàn bảy trăm năm sau hắn năm ngàn bốn trăm tuổi! Người lúc nào có thể vượt qua hắn!"
"Đúng vậy! Trời giúp kẻ gian không giúp ta!!" Dạ Đàm giận đến xoay thành con quay.
Huyền Thương Quân ánh mắt hơi trầm xuống, nhìn vào trong lòng bàn tay —— nàng biến thành hình dáng quả hạch đào xoay vòng vòng, quả thực so với hình người dễ thương hơn nhiều.
Huyền Thương Quân mang quả hạch đào đi tới Huyền Hoàng cảnh, càng xoay càng cảm thấy cảm giác không tệ.
Càn Khôn Pháp Tổ đã thu bàn cờ, lúc này tay cầm phất trần, khí phách tiêu điều. Thấy Huyền Thương Quân, hắn cười nhạt hành lễ, Huyền Thương Quân cũng đáp lại bằng lễ nghi của vãn bối: "Thiên tôn."
Càn Khôn Pháp Tổ cùng hắn ngồi đối diện nhau, tự có tiên đồng dâng trà. Huyền Hoàng cảnh hạc trắng bay lượn, phảng phất hương của thảo dược, đào nguyên chi cảnh.
Huyền Thương Quân nói: "Ta đặc biệt mang người đến, sự việc trọng đại, xin Thiên tôn mau sớm đo lường căn cốt, xác minh thân phận."
"Hả?" Càn Khôn Pháp Tổ nhìn chằm chằm tay hắn, trong lòng bàn tay hắn nắm giữ hai quả hạch đào, tròn vo bóng loáng. Hắn hỏi: "Là cái này?"
Huyền Thương Quân nhẹ giọng nói: "Đúng vậy. Nàng khi thượng giới còn mang đến một con chim, nhưng không có căn cơ lắm, tai thú bình thường thôi."
Càn Khôn Pháp Tổ gật đầu, người kế thừa Thiếu Điển Thị từ trước đến giờ không có yêu thích khác, hôm nay Huyền Thương Quân mang quả hạch đào vào cửa, ông lão liếc mắt liền phát hiện. Ông lão cười nói: "Quả hạch đào này của Quân thượng có vẻ thuận tay. Nếu nàng thật là Ma nữ, ở lại bên cạnh Quân thượng làm một quả hạch đào ngược lại khá là thích hợp."
Huyền Thương Quân khẽ cau mày, hời hợt nói: "Ta sắp đến Quy Khư, đồ lặt vặt ngoài thân, với ta mà nói không cần thiết. Cô gái này nếu xác định là Ma nữ, liền phải lập tức tru diệt, để tránh gây thêm rắc rối."
Có thể bản thân hắn cũng không ý thức được, hắn bật thốt lên là "Không cần thiết". Không phải cự tuyệt, mà là không cần phải như vậy. Càn Khôn Pháp Tổ cười suy ngẫm.
Dạ Đàm cùng Man Man hai quả hạch đào ở trong lòng bàn tay hắn, Dạ Đàm cố gắng nửa ngày, cũng chỉ mơ hồ nghe được hai từ "Đo lường căn cốt", "Chém chết". Dạ Đàm giận đến lăn loạn, mắt thấy muốn lăn xuống đất, Huyền Thương Quân lòng bàn tay nhẹ nắm, đem nàng cùng Man Man thả đến trước mặt Càn Khôn Pháp Tổ.
Càn Khôn Pháp Tổ hất phất trần một cái, lại cũng không nghĩ cách giấu Dạ Đàm nghe thấy, nhẹ giọng than: "Tu bổ Quy Khư phong ấn quả thật nguy hiểm trùng trùng, nhưng Quân thượng tu vi trác tuyệt, cơ hội sống sót chắc hẳn là cao."
Huyền Thương Quân ngược lại không để ý, nói: "Ta trong hư vô tới, tự nhiên cũng nên đi trong hư vô. Chỉ cần có thể vì Thần tộc đóng góp một phần lực, bảo vệ an ổn khắp tứ hải, sinh tử đều không cần lo nghĩ. Ngược lại là căn cốt của cô gái này, xin Thiên tôn sớm ngày đo lường."
Càn Khôn Pháp Tổ nói: "Quân thượng yên tâm, bần đạo liền chuẩn bị."
Huyền Thương Quân gật đầu, lại dặn dò: "Kết quả không định trước, nàng dù sao cũng là Thiên phi tương lai, xin Thiên tôn giữ kín bí mật, tạm cẩn thận coi giữ."
Càn Khôn Pháp Tổ trong lòng sáng tỏ: "Đó là đương nhiên. Quân thượng còn chuyện gì khác phân phó?"
"Chuyện khác chỉ còn lại một việc." Huyền Thương Quân đứng dậy, sắc mặt thay đổi, nghiêm nghị nói: "Buổi trưa hôm nay, Càn Khôn Pháp Tổ, Tử Vi Đại Đế, Trường Sinh Đại Đế, cộng thêm Trấn Nguyên Tử Thượng Thần công khai tụ tập đánh bạc, chiếu theo Thiên quy phạt bổng lộc nửa năm! Suy nghĩ tới thể diện, tiếng tăm của Thiên giới, không làm công bố!" Dứt lời, hắn xoay người rời đi.
... Quả nhiên là nửa điểm tình cảm cũng không coi trọng. Càn Khôn Pháp Tổ đau lòng đấm ngực dậm chân.
***Chú thích:
(1)Nghĩa bạc vân thiên: thành ngữ hình dung người nào đó vô cùng có tình có nghĩa, chính nghĩa.
(2) Thịnh thế mỹ nhan: là một từ ngữ mạng, chỉ người nào đó có nhan sắc vô cùng cao, mỹ mạo thiên hạ vô song.
/316
|