Ăn hay không ăn lẩu, ngược lại cũng không quan trọng. Hiện giờ Hồng Quang Bảo Tình đã được gỡ ra, có hay không sau này đều rất khó nói. Dạ Đàm đang định nói chuyện, đột nhiên, phía trước có người nói: "Bệ hạ!"
Huyền Thương quân khẽ giật mình, Dạ Đàm nói: "Phụ thần ngươi đến đây á?"
"Nàng lập tức rời khỏi đây đi." Huyền Thương quân ôm nàng ra phía sau cây băng, "Nơi này cấm dùng pháp thuật, ông ấy sẽ không phát hiện. Nàng từ nơi này, cứ đi về phía trước là có thể ra ngoài rồi."
Dạ Đàm không hài lòng, nhỏ giọng nói thầm: "Trông thấy cha mình liền sợ tới mức giống như thứ gì đó, còn nói muốn thành thân với ta, hừ."
Huyền Thương quân thở dài, rất nhanh nói: "Trong lúc Bật Chính điện hành hình, không cho phép bất cứ kẻ nào thăm hỏi. Nơi này canh phòng nghiêm ngặt, nàng một mình đến đây, đã là vượt quá khuôn phép rồi. Nếu để cho phụ thần biết, nhất định sẽ tức giận."
"Canh phòng nghiêm ngặt?" Dạ Đàm trợn mắt há hốc mồm, "Làm gì có chỗ nào nghiêm ngặt chứ? Ta một đường đến đây, tới một thủ vệ cũng không có."
Nàng tuy rằng hoài nghi, nhưng vẫn dọc theo phương hướng Huyền Thương quân chỉ dẫn, một đường tiến lên phía trước. Không biết bao lâu sau, chỉ nghe phía sau, giọng của Thiếu Điển Tiêu Y vang lên: "Con đã biết sai chưa?"
Dạ Đàm không khỏi dừng bước chân, trốn ra phía sau một gò tuyết ở xa xa.
Nơi này gió tuyết thổi mạnh, may mà giọng của Thiếu Điển Tiêu Y trầm ổn có lực, chữ chữ âm vang, truyền vào trong tai Dạ Đàm, cũng hiện ra đặc biệt rõ rệt. Ông cố nén cơn giận, nói: "Cái chết của Đỉnh Vân, tuy là Ma tộc chất vấn, nhưng không hề có chứng cứ. Con rõ ràng có thể biện bạch nhưng lại cố tình thừa nhận ở trước mặt mọi người, không để lại một chút đường lui nào. Con là đang giải tội cho ai? Rồi lại lo lắng chuyện này liên lụy đến ai hả?"
Cái chết của Đỉnh Vân? Dạ Đàm sửng sốt.
—— tại sao Huyền Thương quân lại thừa nhận mình giết Đỉnh Vân?
Thiếu Điển Tiêu Y tiếp tục nói: "Lúc trẫm trách phạt nàng ta trước tòa, con vốn có thể âm thầm tấu rõ ngọn nguồn, nhưng lại không màng lớn nhỏ trên dưới, xông thẳng vào Bồng Lai cung giáng. Con là muốn cho cả Thiên giới này biết, con có bao nhiêu bảo vệ nàng ta sao? Hay là muốn để cho mọi người biết, hai phụ tử ta bất hòa, chính kiến không đồng nhất? Con cũng biết, nếu ý kiến hai ta không đồng nhất, Thần tộc Thiên giới và ba giới còn lại sẽ đối đãi với Thiếu Điển thị ra sao đây? Trẫm đã cùng mấy vị Thiên Tôn bàn bạc qua, vài ngày nữa sẽ lập trữ. Con xưa nay ổn trọng, sau này cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình, chớ có tùy hứng làm bậy."
Sau một lúc trầm mặc, giọng của Huyền Thương quân vang lên. Trong lời nói của hắn không có sự mạnh mẽ của Thiếu Điển Tiêu Y, mà chữ chữ mềm mỏng thong dong, hắn nói: "Nhi thần biết sai."
Dạ Đàm thật cũng không bất ngờ —— sớm đã biết kết quả sẽ như vậy. Nàng xoay người định đi, nhưng không biết được mấy bước, chỉ nghe phía sau, Huyền Thương quân tiếp tục nói: "Nhưng nhi thần tài thưa đức mỏng, thực sự không xứng đảm đương trọng trách. Việc lập trữ, xin phụ thần cân nhắc Viễn Tụ. Nhi thần sau này, cũng nhất định dốc hết khả năng, nguyện trung thành với Thiên giới."
"Con nói cái gì?" Giọng Thiếu Điển Tiêu Y rơi xuống đất thành băng, Dạ Đàm cũng sững người —— hắn...... đang làm cái gì vậy?
Thiếu Điển Hữu Cầm quỳ hai gối xuống đất, nghiêm túc nói: "Nhi thần nguyện ý toàn lực phụ tá Thần đế, bảo vệ Thần tộc. Nhưng xin phụ thần thu hồi quyết định đã đưa ra, lập Viễn Tụ làm trữ quân."
"Hỗn trướng...... hỗn trướng! Con coi Thần tộc là cái gì hả?" Thiếu Điển Tiêu Y gầm lên, cả Bật Chính điện đều có chút chấn động. Dạ Đàm suýt chút nữa đã ngã ngồi vào trong đống tuyết —— người này có phải bị điên rồi hay không?
Hắn chẳng lẽ không biết chính mình đang buông bỏ cái gì sao?
Không.
Hắn biết. Chính vì hắn biết, cho nên mỗi một lời của hắn đều đã suy nghĩ cặn kẽ. Hắn cũng không phải loại người nhất thời kích động.
Dạ Đàm ngã người xuống gò tuyết, bởi vì đầy bụng tâm sự, nàng không cảm thấy chút rét lạnh nào nữa.
Trong đầu, người kia ôn nhu mà kiên định, hắn nói —— người ta muốn cưới là Li Quang Dạ Đàm, không có quan hệ gì với Thiên phi.
Vì thế, hắn buông bỏ quyền hành quân lâm Thần tộc. Những lời của hắn, cũng không phải nhất thời nổi ý, thuận miệng mà nói ra thôi.
Thế nhưng trên đời này, sao lại có người ngốc như vậy chứ......
/316
|