Tàng Thức hải, vẫn là đồi thông đường mòn, thác nước chảy xiết như cũ.
Dạ Đàm đứng ở chân núi, có một loại bi tráng, biết rõ trên núi có cọp, nhưng vẫn đi hướng về phía hang cọp. Nàng đi được vài bước, đột nhiên dừng chân. Một lúc sau, nàng từ trong lòng ngực lấy ra một hộp son phấn, dùng ngón tay chấm một ít, vẽ một cái ấn ký lên trán. Sau khi vẽ xong, nàng soi bóng dưới nước, cảm thấy nó cũng gần giống như Hồng Quang Bảo Tình, lúc này mới hài lòng mà gật gật đầu.
Pháp trận của Tàng Thức hải cũng không ngăn cản nàng, nàng bước thẳng vào, trực tiếp đi tới đỉnh núi.
Học xá vẫn như cũ, dưới cây thông, Đông Khâu Xu áo trắng mão trắng, ngồi một mình đón gió. Trên áo ông ta ẩn ẩn hiện hiện, là một khung cảnh sơn thủy mưa bụi nhuốm màu mực. Dạ Đàm lên núi, trên mặt ông ta không có biểu cảm gì, nhưng trên tay lại cầm một cái bát hương tinh xảo.
Bát hương khói nhẹ lượn lờ, Đông Khâu Xu ẩn phía sau sương khói, nói: "Thì ra ngươi còn nhớ phải đến gặp ta."
Trong giọng nói của ông ta lộ ra sự không vui, hiển nhiên không hề hài lòng với Dạ Đàm. Dạ Đàm da mặt dày như tường thành, nào đem một chút trách cứ đó để vào mắt? Nàng nói: "Vậy ta không cần phải đến đây đúng không?"
Đông Khâu Xu nhìn lướt qua giữa trán nàng, trầm giọng nói: "Ngươi vậy mà còn chưa bỏ đi Hồng Quang Bảo Tình!"
Trong giọng nói ông ta ẩn chứa lửa giận, Dạ Đàm nói: "Nếu ông thông thạo tin tức, hẳn biết, hiện tại Huyền Thương quân đã đối với ta rễ tình đâm sâu, ngoan ngoãn phục tùng rồi. Ta muốn lấy cái pháp bảo này ra, có thể nói là dễ như trở bàn tay."
Đông Khâu Xu càng tức giận hơn, hướng đi gần đây của Huyền Thương quân, ông đương nhiên rõ như lòng bàn tay. Ông giận dữ hỏi: "Vậy vì sao ngươi còn chưa hành động?"
Dạ Đàm nói: "Thì đương nhiên là vì ta còn có một điều kiện!"
Đông Khâu Xu ngược lại hiểu rõ, hỏi: "Điều kiện? Ngươi muốn ta thả Li Quang Dương ra à?"
Dạ Đàm tỏ vẻ khó hiểu: "Thả ông ta làm gì?"
Đông Khâu Xu sửng sốt: "Chẳng lẽ không phải?"
Dạ Đàm nói: "Đương nhiên không phải rồi! Ta muốn ông thả ông ta thì có tác dụng gì đâu chứ, ông muốn bắt về lại lúc nào mà chẳng được. Ông ta cũng đánh không lại ông!"
"......" Có lý. Đông Khâu Xu trong một khắc này, thậm chí bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của chính mình. Ông hỏi: "Vậy là điều kiện gì?"
Dạ Đàm nói: "Ta muốn ông ném Bộ Thanh Từ vào Diêm Trì của Diêm Mẫu."
"Bộ Thanh Từ?" Đông Khâu Xu thoáng nhớ lại cái tên này, "Là một tiểu tiên nga của Hoa Thủy Tiên điện. Ngươi từng có hiềm khích với nàng ta à?"
Thực ra Bộ Thanh Từ hiện giờ đã là Hoa Thủy Tiên lệnh sứ, chứ không phải chỉ là tiên nga gì đó. Nhưng ở trước mặt một người như Đông Khâu Xu, tu vi và địa vị của nàng ta, thực sự là có thể xem nhẹ bất kể lúc nào.
Dạ Đàm nói: "Nàng ta đắc tội bản công chúa."
Đông Khâu Xu hừ lạnh: "Nàng ta là cây cỏ thành tinh, bỏ vào Diêm Trì, nhất định thân chết đạo tiêu. Ngươi không cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn sao?"
Dạ Đàm đánh giá ông ta từ trên xuống dưới: "Tàn nhẫn? Lúc ông dùng khổ hình với một nữ hài tử đáng thương, vô tội, hồn nhiên lương thiện như bản công chúa, ông không thấy tàn nhẫn á?"
Đông Khâu Xu thực sự đã chịu đủ sự huyên náo của nàng rồi: "Câm miệng! Ta há có thể bị một tiểu nha đầu như ngươi lợi dụng!"
Dạ Đàm nói: "Vậy ta sẽ không lấy Hồng Quang Bảo Tình ra nữa."
Đông Khâu Xu quả thực sắp bị nàng làm tức chết: "Ngươi không muốn sống nữa đúng không?!"
Dạ Đàm không những không sợ, mà nàng còn ngồi xuống trước mặt Đông Khâu Xu, thậm chí lấy bình trà của Đông Khâu Xu uống một ngụm: "Ta không muốn sống nữa, ông cứ giết ta đi."
"......" Đông Khâu Xu nuốt mạnh máu xuống cổ họng, hỏi: "Mạng sống của Li Quang Dương, ngươi cũng không cần luôn sao?"
"Ông ta á? Ha ha!" Dạ Đàm như nghe thấy một truyện cười gì đó, "Sau khi ông giết ông ta, nhớ vứt thi thể của ông ta và ta xa một chút. Bằng không ông ta nhìn thấy ta nhiều thêm một cái, lại đau bao tử nữa cho xem."
Đông Khâu Xu rốt cuộc hoàn toàn hết cách, ông nói: "Ta làm sao tin ngươi được? Ngươi nói dối còn không ít hay sao?"
Dạ Đàm nghĩ rằng ông ta sẽ không giết mình, nhún vai, không hề sợ hãi: "Ông cũng có thể không tin ta nha."
Khi Đông Khâu Xu giơ ly trà lên, tay đều đang run rẩy.
—— hít thở sâu, hít thở sâu, uống một ngụm trà hạ hỏa, hiện tại không phải là lúc giết nàng.
/316
|