Bích Khung thật vất vả mới kéo Bộ Thanh Từ lên được, trên người Bộ Thanh Từ đã kết đầy sương muối.
"Tỷ...... tỷ thế nào rồi?" Giọng nói của Bích Khung có chút nghẹn ngào, Bộ Thanh Từ trước mặt một thân sương muối, nhìn thấy mà phát hoảng. Lúc trước...... Hồ Tuy của Thiên Ba viện cũng từng bị như vậy. Bích Khung cố hết sức mà ôm lấy nàng, nói: "Muội đưa tỷ đi tìm Vi Nguyệt thượng tiên."
Bộ Thanh Từ đã mù hai mắt, hơi thở cũng hết sức mỏng manh, nàng yếu ớt nói: "Muội...... vẫn nguyện ý cứu ta."
Bích Khung trầm mặc một lúc, nói: "Muội rất thất vọng, muội còn tưởng rằng chúng ta là bạn bè cơ đấy."
"Bạn bè......" Bộ Thanh Từ mỉm cười yếu ớt, "Muội đúng là ngốc đến đáng thương."
Bích Khung cả giận: "Tỷ gạt muội, chẳng lẽ còn là lỗi của muội sao? Muội đưa tỷ quay về Thiên giới, sau này sẽ không quan tâm tới tỷ nữa."
Bộ Thanh Từ nói: "Trên người ta có Thủy Tiên lệnh." Tay nàng lần tìm ở bên hông chính mình, Bích Khung để nàng xuống, giúp nàng tìm kiếm. Quả nhiên, bên hông nàng có một đóa hoa thủy tiên ôn nhuận như ngọc. Bích Khung đưa hoa tới tay nàng. Bộ Thanh Từ cắn đứt ngón tay mình, nhỏ máu vào nhụy hoa. Thủy Tiên lệnh chớp động hào quang, nàng nói: "Không bao lâu nữa, hoa Thủy Tiên điện sẽ phái người tới cứu ta."
Bích Khung rốt cuộc cũng tức giận, nói: "Vậy muội mặc kệ tỷ!"
Bộ Thanh Từ lại mở miệng nói chuyện một cách đầy khó khăn: "Muội đi đi."
Bích Khung tự đi bộ xuống núi, thực sự là càng nghĩ càng giận, nhưng đi được tới giữa sườn núi, nàng lại dừng bước chân —— cuối cùng nàng vẫn không đủ nhẫn tâm. Quý nữ Thiên giới được cưng chiều từ nhỏ này, không thể để một người sắp chết một mình ở lại trên núi được.
Cho dù người này từng hại nàng bị tất cả tiên liêu cô lập.
Bích Khung ngồi trong một cái hang núi, tức giận nửa ngày, rốt cuộc nhịn không được, lại xoay người quay trở lại.
Không biết qua bao lâu, nàng chợt nghe thấy có người đang nói chuyện.
Là Bộ Vi Nguyệt.
Bích Khung trốn ở phía sau một diêm thạch nhìn thoáng qua —— quả nhiên thấy Bộ Vi Nguyệt đã chạy đến đây. Nàng không gặp thì cũng thôi, vừa nhìn thấy hai thầy trò này, nhất thời tức run cả người. Bộ Thanh Từ không phải người tốt, Vi Nguyệt thượng tiên cũng mặc kệ nàng ta không quản!
Nàng lại chán nản ra mặt, đang định rút đi, chợt nghe Bộ Vi Nguyệt nói: "Ý ngươi là, Li Quang Thanh Quỳ đẩy ngươi rơi xuống Diêm Trì?"
Giọng của Bộ Thanh Từ quá mức nhỏ yếu, Bích Khung nhô đầu ra, cẩn thận nghe thật kỹ.
"Là Li Quang Thanh Quỳ xúi giục Đông Khâu Xu hãm hại con......" Hô hấp của Bộ Thanh Từ dồn dập, ngữ điệu lo lắng, "Sư tôn nhất định phải cẩn thận Đông Khâu Xu."
Ánh mắt Bộ Vi Nguyệt dừng lại ở dải lụa quấn quanh cổ tay Bộ Thanh Từ, mảu tím đó là...... Nàng dường như có chút đăm chiêu, nói: "Vạt áo này...... là đồ của Li Quang Thanh Quỳ." Nàng nhặt dải lụa này lên, đánh giá kỹ càng.
Sao nàng ta còn chưa chịu cứu người? Bích Khung biết Bộ Thanh Từ sắp chống đỡ không nổi nữa —— nàng từng chứng kiến tình hình của Hồ Tuy khi uống phải trà muối. Nàng vừa định lên tiếng nhắc nhở Bộ Vi Nguyệt, đột nhiên, chỉ thấy Bộ Vi Nguyệt nhẹ nhàng quấn dải lụa lên cổ Bộ Thanh Từ, sau đó bỗng nhiên dùng sức, xiết thật chặt.
Động tác của nàng ta thực sự quá nhanh, Bộ Thanh Từ tức khắc mở to hai mắt, nhưng hai mắt nàng bị sương muối làm bị thương, sớm đã không nhìn thấy gì. Hai tay nàng vùng vẫy trong hư vô, môi hé mở, nhưng không nói được chữ nào.
"Bộ Thanh Từ, ngươi biết sư tôn luôn thương ngươi nhất mà." Giọng nói của Bộ Vi Nguyệt vẫn cứ ôn hòa như thường, nàng nhẹ giọng nói, "Hiện tại tu vi của ngươi đã bị hủy hết, vốn đã vô dụng rồi. Không bằng chấm dứt gọn gàng một chút, trả lại vị trí lệnh sứ cho sư tôn. Cũng để cho ta ở Thiên giới không cần phải xấu hổ nữa."
Bộ Thanh Từ khó nén nỗi khiếp sợ, từng giọt từng giọt nước mắt trào ra khỏi hốc mắt. Nàng khẽ giọng gọi: "Sư tôn......"
"Đồ nhi ngoan." Bộ Vi Nguyệt nhẹ giọng nói, "Ngươi cứ yên tâm ra đi, sư tôn nhất định sẽ giết tiện tì Li Quang Thanh Quỳ kia, báo thù cho ngươi."
Dứt lời, nàng nhấc Bộ Thanh Từ lên, ném vào bên trong Diêm Trì.
Bộ Thanh Từ dùng hết toàn lực nắm lấy tay Bộ Vi Nguyệt, ở trong hư không vô tận, giống như quay trở lại một năm vào mùa hoa thủy tiên nở. Cây cỏ dài mướt chim oanh bay lượn, bầu trời xanh thẳm như nước. Nàng mở mắt ra trong một khe suối cạn bên bờ, tò mò mà quan sát thế gian này. Một người nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu nàng, mềm giọng nói: "A, nhanh như vậy đã có thể thành hình rồi à? Thật ngoan."
Nàng ngẩng đầu, thấy dung mạo người đó vô cùng dịu dàng.
Chuyện cũ tấc tấc vỡ vụn, nàng chậm rãi buông tay, rơi xuống Diêm Trì. Những hạt muối trắng như tuyết nuốt chửng nàng, chỉ có vạt áo màu tím quấn quanh cổ nàng là khe khẽ rung động.
Bích Khung giống như bị người khác đâm cho một đao, lạnh toát cả người, bất động ở phía sau diêm thạch.
Bộ Vi Nguyệt phủi phủi muối dính trên hai tay, nhặt Thủy Tiên lệnh dưới đất lên, truyền tin tức về hoa Thủy Tiên điện: "Thủy Tiên lệnh sứ mất tích ở Diêm Sơn, lập tức phái người đi tìm."
Bích Khung cắn chặt răng, chỉ sợ hàm răng cắn ra tiếng vang, kinh động Bộ Vi Nguyệt.
/316
|