Huyền Thương quân ngủ một giấc đến khi hoàng hôn, vừa đúng lúc Thanh Quỳ cũng tỉnh lại.
Thanh Quỳ thấy chính mình đang nằm trên một chiếc giường, ngây người hơn nửa ngày không dám ngồi dậy. Triều Phong ngồi bên cạnh nàng, vừa điều tức vừa chú ý tình hình của nàng.
Nàng vừa mở mắt, Triều Phong liền phát hiện.
"Ngủ suốt một ngày, cuối cùng cũng tỉnh rồi. Còn đau không?" Triều Phong đỡ nàng ngồi dậy, bưng tới tổ yến vẫn còn nóng, "Ăn chút đồ trước đi nào."
Thanh Quỳ liếc mắt thấy cả người hắn đầy vết thương. Uy lực của mảnh vỡ rìu Bàn Cổ không phải thứ hắn có thể chịu lực khống chế. Da thịt hắn bị một cỗ lực lượng hùng mạnh này xé rách, lộ ra đường máu chằng chịt như lưới. Móng tay vốn sạch sẽ cũng hiện ra vết bầm tím.
Chính là do hỗn độn khí còn sót lại trong cơ thể tích tụ.
"Chàng bị thương thành như vậy......" Tay trái Thanh Quỳ cầm lấy đầu ngón tay hắn, tay phải khẽ chạm vào chỗ bị thương của hắn, hào quang trong đôi mắt tựa như ánh mặt trời vụn vỡ, "Đều tại ta không tốt. Ta không nên......"
Triều Phong đút tổ yến vào trong miệng nàng, nhẹ nhõm cả người: "Nương tử nói không đúng rồi. Nương tử từng nói, muốn tìm đến một rừng đào thanh tịnh, mở một y quán nho nhỏ, tìm lúc nhàn rỗi uống trà, nằm ngủ giữa hoa. Hiện tại, nguyện vọng này nương tử có thể thực hiện được rồi, nhưng hãy tiện thể nuôi thêm một phu quân đây là được."
Thanh Quỳ ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn, nước mắt rốt cuộc lăn xuống hai má.
Chỉ có nàng biết Triều Phong nửa đời này nhẫn nhịn, ngay lúc gần với thành công nhất, hắn lại bỏ xuống tất cả, mang nàng đi xa.
Nàng tựa đầu vào ngực Triều Phong, Triều Phong khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, dù cho đau nhức thấu tim, vẫn mỉm cười như cũ.
Đồ ngốc, những gì ta yêu, nàng và thiên hạ. Báu vật như thế, có chỗ nào không tốt đâu?
"Khụ!" Hai người đang tình chàng ý thiếp, bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan.
Thanh Quỳ giật cả mình, vội quay đầu lại nhìn, mới phát hiện dưới giường còn trải một cái giường bằng thảm lụa. Trên thảm có người ngồi dậy.
—— Huyền Thương Thần Quân?
Thanh Quỳ trợn mắt há hốc mồm: "Quân thượng?"
Triều Phong tặc lưỡi một cái, vô cùng bất mãn với sự không biết điều của Huyền Thương quân: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi thực sự nên chép bốn chữ "thức thời biết điều" một vạn lần đi."
Huyền Thương quân sắc mặt nghiêm túc, trầm giọng nói: "Li Quang Thanh Quỳ, ngươi dù sao cũng là Thiên phi Thần tộc định ra từ nhỏ. Dù có bị đưa nhầm đến Ma tộc, cũng không nên thân mật với một ma vật như thế. Chẳng lẽ Li Quang Dương chưa từng dạy ngươi......"
Hắn đang chuẩn bị thao thao bất tuyệt, Triều Phong nói: "Sao ngươi không tò mò Dạ Đàm đã đi đâu rồi nhỉ?"
Quả nhiên, những lời tiếp theo của Huyền Thương quân bay sạch hết. Hắn nhìn trái ngó phải, lạnh lùng hỏi: "Nàng ấy đi đâu rồi?"
Triều Phong cười đến lưng không thẳng nổi, Thanh Quỳ cũng vội hỏi: "Dạ Đàm cũng ở đây sao? Vậy muội ấy đâu?"
Giống như nghe thấy tiếng gọi của nàng, cửa phòng kít một cái bị đẩy ra. Dạ Đàm xách theo một cái giỏ trúc nhỏ đi vào. Nàng liếc mắt thấy Thanh Quỳ, không khỏi bước nhanh đến trước giường: "Tỷ tỉnh rồi à? Ma khí được thanh lý sạch sẽ rồi sao? Có cảm thấy đau ở đâu không?"
Thanh Quỳ nhìn thấy nàng, hai má liền khôi phục chút sắc hồng. Nàng cầm tay Dạ Đàm, dịu giọng nói: "Tỷ tỷ không sao hết. Nghe Ma hậu nói, thân phận của muội bại lộ, làm ta sợ muốn chết. Muội không sao chứ? Sao chúng ta lại ở chỗ này vậy?"
"Ưm hừm!" Dạ Đàm hắng giọng, ngồi xuống cạnh bàn, dùng bình trà đập bàn một cái, "Chuyện này kể ra thì cũng dài lắm. Để ta từ từ kể cho tỷ nghe! Chẳng là hôm qua chính là ngày tam phá, mọi việc đều chẳng lành. Triều Phong và tỷ bị chư ma vây đuổi chặn đường, chật vật chạy trốn. Cuối cùng Triều Phong vô dụng rơi vào vòng vây, hoảng sợ như chó chết chủ. Trong lúc nguy nan, may mắn có ta cùng Thiếu Điển Hữu Cầm dũng cảm xông vào Ma tộc, thần binh giáng xuống......"
...... Bạn sẽ vĩnh viễn không biết được rằng bạn đóng vai loại người nào trong câu chuyện của người khác. Triều Phong thở dài một hơi, nhìn về phía Huyền Thương quân ở một bên, hỏi: "Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?"
Huyền Thương quân ngồi xuống bên cạnh Dạ Đàm, nghe nàng khoác lác, tỉnh rụi nói: "Chỉ cảm thấy ngây thơ hồn nhiên, tràn đầy lý thú."
"......" Triều Phong á khẩu, chẳng còn lời nào để nói nữa.
/316
|