Tượng thần sụp xuống thành bùn, đương nhiên là chẳng ai phù hộ được. Trong miếu cũng không biết đã không được hương khói bao lâu, trên thần đài sớm đã phủ một lớp bụi rất dày. Thanh Quỳ xoắn ống tay áo lên, chuẩn bị quét dọn.
Triều Phong sao chịu để nàng động tay, chỉ có thể giúp lau dọn thần án. Dạ Đàm cũng tiến lên giúp đỡ, nàng cúi đầu, thổi phù một cái, bụi bặm theo tiếng bay lên, hất thẳng vào mặt Triều Phong. Triều Phong dùng tay áo lau mặt, cả người lập tức thành Triều Hoa Miêu.
Thanh Quỳ phụt cười ra tiếng, Triều Phong một mặt u oán: "Nàng để nàng ta ức hiếp ta vậy sao."
Thanh Quỳ nhịn cười, lấy khăn thơm ra lau mặt cho hắn. Triều Phong tức khắc vô cùng sung sướng. Dạ Đàm tức giận đến lông mày cũng muốn dựng thẳng lên: "Tay ta cũng bẩn, sao tỷ chỉ lo cho hắn thôi chứ? Rõ ràng nói chỉ đối tốt với một mình ta cơ mà, trọng sắc khinh muội!!"
Trong lời nói đều toát ra vị chua, Huyền Thương quân khẽ xoa lưng của chính mình, bất đắc dĩ nói: "Lại đây!"
Dạ Đàm bĩu môi đi tới trước mặt hắn, còn không quên hung dữ lườm nguýt Triều Phong. Huyền Thương quân cởi ngoại bào mỏng nhẹ ra, nhẹ nhàng lau sạch tay cho nàng. Dạ Đàm lúc này mới tiêu bớt cơn tức, hừ một tiếng, không so đo nữa.
Bên cạnh, Man Man xem tới muốn chết: "Các ngươi cứ tha hồ mà già mồm đi. Để ta xem bữa tối các ngươi ăn gì!"
Nó vừa dứt lời, bụng của vài người liền không tự chủ được mà kêu ọt ọt mấy tiếng.
......
Mà lúc này, Thần tộc Thiên giới, Hoa Thủy Tiên điện.
Bộ Thanh Từ đã hóa thành tro cốt, tro cốt của hoa tiên cuối cùng đều sẽ bị xem như phân bón hoa, rải vào vườn hoa. Theo cầu trở về nguồn cội. Bộ Vi Nguyệt đích thân chủ trì tang lễ của nàng, tỏ vẻ đau buồn. Đan Hà thượng thần đi theo bên cạnh nàng, nhỏ giọng nói: "Chúc mừng nha."
Bộ Vi Nguyệt trầm giọng hỏi: "Đệ tử dưới gối ta mới mất, vui ở đâu ra chứ?"
Đan Hà thượng thần nói: "Hoa Thủy Tiên lệnh sứ mới đã chết, bệ hạ đương nhiên phải một lần nữa ủy nhiệm. Ngươi độ kiếp thất bại, vốn nên lịch lại kiếp hồng trần, trùng tu cơ duyên. Hiện giờ, chỉ sợ là không cần chịu khổ chờ tới sáu mươi năm dài đằng đẵng nữa."
Bộ Vi Nguyệt không nói gì -- người trước mặt này, cũng là hồ ly ngàn năm. Có nhiều lời cũng vô ích.
"Tầm nhìn của Đan Hà thượng thần đúng là lâu dài." Bộ Vi Nguyệt nhàn nhạt hỏi, "Vậy không biết với tình hình trước mắt, có cao kiến gì không?"
Đan Hà thượng thần nói: "Chủ ý đương nhiên là có rồi. Phải xem lệnh sứ có dám làm hay không thôi."
Bộ Vi Nguyệt khẽ dừng bước chân, tay đang cầm hộp thủy tinh đựng Thủy Tiên Hoa trạng. Nàng đưa tay rải tro cốt của Bộ Thanh Từ xuống vườn hoa, nói: "Nguyện nghe tường tận."
Đan Hà thượng thần khẽ nâng bàn tay trắng nõn lên, đặt một thứ quả gì đó giống như anh đào đỏ mọng vào hộp thủy tinh trong tay nàng.
Bộ Vi Nguyệt liếc mắt nhìn một cái liền nhận ra đây là vật gì, nhất thời sửng sốt: "Trái cấm linh tu. Vật này luôn do Thần hậu bảo quản, bất cứ ai nhận đều cần phải có lý do chính đáng. Thượng thần lấy nó từ đâu?"
Đan Hà thượng thần phất tay áo một cái, cười lạnh: "Ta quản lý Hà tộc nhiều năm như vậy, chưa từng uổng phí thời gian."
Trái cấm linh tu trong hộp thủy tinh, sáng bóng nhẵn nhụi, mát lạnh như san hô. Bộ Vi Nguyệt trầm ngâm một lát, hỏi: "Ý thượng thần là, chúng ta dùng thứ này, khiến cho quân thượng hồi tâm chuyển ý?"
Đan Hà thượng thần nói: "Ta biết, đó là một cách không chính đáng. Nhưng lúc này quân thượng đã bị yêu nữ kia mê hoặc thần trí, khuyên bảo cũng vô dụng rồi. Tính tình của quân thượng, ngươi hiểu rõ hơn ta. Cho dù hắn có thích yêu nữ kia như thế nào đi chăng nữa, một khi đã cùng ngươi gần gũi da thịt, nhất định sẽ thương tiếc ngươi. Càng chắc hơn nếu ngươi có bản lĩnh có mang cốt nhục của hắn."
Đôi mắt xinh đẹp của Bộ Vi Nguyệt lưu chuyển, cảnh tượng này tựa hồ như đã ở ngay trước mắt. Nàng nói: "Với tính cách của Hữu Cầm, chàng nhất định sẽ gánh vác hết trách nhiệm của nam nhân, cưới ta làm thê tử."
Đan Hà thượng thần nói: "Quân thượng tới bây giờ, vẫn luôn là một chính nhân quân tử. Quân tử khi chi dĩ phương (*). Hắn hiện tại hạ phàm, mất hết tu vi. Chính là cơ hội cho ngươi xuống tay."
(*) Quân tử khi chi dĩ phương: quân tử có thể bị lừa dối bằng cách hợp lí lẽ.
Biện pháp như vậy, Bộ Vi Nguyệt đương nhiên là động tâm. Nhưng nàng cũng không ngốc, nàng hỏi: "Thượng thần có diệu kế như thế, tại sao không trợ giúp cho con gái mình, mà lại giúp đỡ cho ta?"
Đan Hà thở dài, nói: "Con gái ta si ngốc, bệ hạ đối với Hà tộc lại sớm có cảnh giác. Hiện giờ ta không có thần chức, cho dù là Bích Khung thuận lợi, với tâm tư mưu kế của nó, có chỗ nào được xem là từng trải như hoa lệnh sứ ngươi đâu? Chẳng thà hiến kế cho ngươi, một khi thành công, vẫn mong hoa lệnh sứ đảm bảo cho ta trở lại Thiên giới, thoát khỏi khổ ải nhân gian."
Bà nói những lời này rất chân thành, Bộ Vi Nguyệt chậm rãi đậy nắp hộp thủy tinh lại, lả lướt cúi đầu với bà: "Phần ân tình này của thượng thần, Vi Nguyệt xin tiếp nhận."
Hai người nhìn nhau cười, rất ăn ý mà cùng nhau bước ra khỏi Thủy Tiên điện, hướng thẳng đến nhân gian.
/316
|