Nguyệt Oa thôn, thạch ốc.
Dạ Đàm ngây ngẩn. Tại sao vẫn cứ quay về đây? Nơi này, vốn nên ở trong một góc hồi ức im lặng sụp xuống, hóa thành bụi bặm. Thế nhưng hiện tại, nó dày đặc mạng nhện, cỏ hoang mọc thành bụi. Dạ Đàm chậm rãi đến gần nó, lưng nó dựa vào Nguyệt Oa sơn, cửa sổ như hốc mắt, mắt và mày chăm chú nhìn nàng thật sâu.
Tuyết đọng trắng đầu tóc nó.
Dạ Đàm chậm rãi đến gần, có lẽ là cảm thấy nơi này bình thường chẳng có giá trị, không tính là tài sản gì, nên Thần tộc Thiên giới không hề tiếp quản nó. Dạ Đàm gạt mạng nhện ra, trong thạch ốc, bàn đá, ghế đá, giường đá vẫn như cũ. Nàng từ cửa sổ nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy giữa trời đất, bông tuyết vi vu rơi xuống.
Nàng vươn tay, tiếp được một tay tuyết rơi. Nhưng tuyết tích tụ rồi lại tan, nước nhỏ giọt dọc theo kẽ hở ngón tay. Cuối cùng chỉ còn người tựa vào cửa sổ trông về nơi xa, không có gì cả.
Một người như ta, vốn cũng không xứng có được. Dạ Đàm thu tay về, hốc mắt có chút nóng, nàng hít một hơi thật sâu, để cho sự lạnh lẽo như kim châm, đâm vào phế phủ. Thế nên nước mắt còn chưa kịp rơi cũng theo đó nuốt ngược vào.
Địa Mạch Tử Chi mất rồi, thì tìm về.
Đông Khâu Xu hùng mạnh, thì kéo chết ông ta.
Tứ giới muốn hủy diệt Địa Mạch Tử Chi, thì làm kẻ địch của cả thế giới. Ta muốn Li Quang Thanh Quỳ tiếp tục sống, vì tỷ ấy, thế giới này mọi thứ đều có thể vứt bỏ.
Nhưng Thiếu Điển Lạt Mục, vì sao ta vẫn còn nhớ đến chứ? Vì sao ta vẫn còn nhiều lần nhớ đến sự gặp gỡ của chúng ta, vì sao đã cách biệt từ rất lâu, ta vẫn không dám gọi tên chàng? Đây là con đường tự bản thân mình lựa chọn, vốn nên kiên định không hối hận.
Nhưng ta vẫn cứ trở về chốn cũ, mặc cho hồi ức rơi xuống, gió tuyết thêm thân.
Tuyết càng rơi càng lớn, gió vù vù thổi qua.
Dưới mái hiên thấp bé, rủ xuống những mảnh băng thật dài. Sắc trời càng thêm u ám.
Dạ Đàm biết, mình nên rời khỏi đây. Nàng nhìn lại bốn phía, vừa định đi, đột nhiên, từ trong đất tuyết phía xa, một bóng người từ xa đến gần, đi về phía này. Dạ Đàm sững người, mắt thấy hình bóng của hắn từ từ rõ nét giữa bão tuyết đầy trời.
Trong khoảnh khắc đó, gió lạnh đột nhiên ngừng lại, trời đất dần dần biến mất. Bên trong hoàng hôn mờ mịt, chỉ còn lại hắn, tay áo tung bay, đạp tuyết mà đến. Đất tuyết mềm mại bằng phẳng, bị dấu chân của hắn giẫm ra vết thương. Tâm trí Dạ Đàm trống rỗng, nàng đẩy cửa ra, chạy nhanh vài bước, mãnh liệt ôm lấy hắn.
Thì ra, gió lạnh không hề ngừng lại.
Những hạt tuyết bị gió thổi lên, lướt qua hai má nàng, nhưng nàng lại chỉ nghe thấy hô hấp của hắn.
Trong đất tuyết, Huyền Thương quân cũng sững người giống như nàng.
Một đêm gió tuyết, không thể thăm lại chốn cũ. Nếu không hàn khí như đao, sẽ cắt vào vết thương không thể nhìn thấy. Hai tay hắn thất thố —— lại là tâm ma sao? Đã nghiêm trọng như vậy rồi sao? Hẳn nên đánh nát nàng, rời xa nàng, từ nay về sau không chạm vào nữa.
Hắn biết.
Thế nhưng, làm sao có thể không chạm vào đây?
Người này ôm vào trong lòng, tốt đẹp như thế. Khiến người ta biết rõ là giả dối, nhưng vẫn không cầm lòng được mà trầm luân trong mộng đẹp. Giờ khắc này, Quy Khư hay hỗn độn đều không tồn tại, sinh linh Tứ giới đều là hư ảo. Hắn khe khẽ ôm nàng lại, người này vẫn ấm áp, mềm mại như cũ.
Tâm ma là như thế nào?
Hắn bế ngang người trong lòng lên, ở bên hông nàng, Nguy Nguyệt Yến tỏa hào quang rực rỡ.
—— ta mới là tâm ma. Từ trong hư vô mà đến, cuối cùng cũng quy về hư vô.
Hắn ôm Dạ Đàm, đẩy cửa bước vào trong. Thạch ốc đơn sơ kỳ thực không ngăn được gió lạnh thấu xương. Nhưng mà đôi môi người kia xinh đẹp như lửa, má đào ửng đỏ, tự có thể chống lạnh. Huyền Thương quân đặt nàng lên giường, đưa tay tháo đai áo bên hông nàng.
Hắn trở nên nhiệt tình như vậy từ khi nào thế?
Dạ Đàm khước từ, nói: "Sao chàng......" Đáng tiếc chỉ hỏi được một nửa, Huyền Thương quân đã cúi người xuống, đôi môi lành lạnh của hắn phong bế cánh môi của nàng. Mùi mực dễ ngửi trên người hắn phả vào mặt, bao phủ nàng.
Dạ Đàm môi răng khẽ nhếch, đầu môi của hắn lập tức tìm kẽ hở xâm nhập.
"Dạ Đàm......" Hắn thấp giọng gọi, giọng nói kia mơ mơ hồ hồ, chẳng hề rõ ràng. Nhưng trong một khắc ấy, khao khát trào ra, lý trí bị đánh bại. Dạ Đàm để hắn tùy ý áp lên người như núi cao, trong phút chốc trời đất dao động, hồng trần tuyết loạn.
Dạ Đàm cởi bỏ đai lưng của hắn, thả tay ném rơi. Nhưng trên áo trong trắng như tuyết của hắn, vết thương lại thấm ra máu. Nhiều ngày như vậy, vết thương của hắn vẫn luôn chảy máu. Dạ Đàm ấn nhẹ vào chỗ bị thương kia, người trước mặt rên khẽ một tiếng, đau đớn kích thích hắn, đầu ngón tay hơi lạnh của hắn, vuốt nhẹ mỗi một đường nét trên người nàng.
Dạ Đàm nhiệt liệt đáp lại hắn, vừa nhanh chóng lột áo hắn ra. Ở ngay ngực hắn, miệng vết thương do Mỹ Nhân Thứ để lại tựa như một khuôn mặt cười dữ tợn.
"Thương thế của chàng......" Dạ Đàm do dự nói.
"Ta...... có thể làm được." Thanh âm của Huyền Thương quân nghèn nghẹn ở cổ, mơ hồ không rõ, hai tay chỉ tiếp tục tháo gỡ đai áo của nàng. Đai áo của mỹ nhân thắt núi phức tạp. Hắn tháo nửa ngày, vẫn không có cách nào giải được. Ngón tay Dạ Đàm khẽ ấn vào miệng vết thương của hắn, vẫn sợ hắn đổi ý, nói: "Chuyện này...... có vẻ không hợp lễ nghi cho lắm."
"Ừ." Huyền Thương quân sau khi đáp lại, liền nhíu chặt mày rậm, càng thêm chuyên tâm mà gỡ đai áo của nàng. Nhưng bởi vì sự bối rối trước đó, đai áo đã buộc thành nút chết, căn bản không tháo được.
Dạ Đàm tức giận, gợi ý nói: "Sao chàng không lấy dao cắt đứt nó nhỉ?"
Huyền Thương quân ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm lên mặt nàng. Dạ Đàm ngây ngẩn, hỏi: "Sao thế?" Ta có chỗ nào nói không đúng sao? Hay là quá nóng vội rồi?
Nàng một bụng nghi ngờ, máu huyết trong người Huyền Thương quân lại lạnh buốt —— không, không phải tâm ma!
Tâm ma chỉ biết mê hoặc, chỉ biết cám dỗ. Chỉ sẽ đợi khi hắn mềm lòng không phòng thủ, dành cho hắn một nhát tổn thương nhất đau đớn nhất. Người trước mặt, thực sự là người hắn căm hận...... nhưng cũng là người hắn nhớ thương. Nhưng mà mình đang làm cái gì?
Hắn quay người lại nhặt y phục lên, gần như là hoảng loạn mà mặc vào.
Đến lúc sắp chạy ra khỏi thạch ốc, trên giường đá, Dạ Đàm nhẹ giọng gọi: "Hữu Cầm."
Thiếu Điển Hữu Cầm hoảng sợ quay đầu lại, người trên giường xõa mái tóc dài ra, như châu như mây. Nàng nhẹ nhàng tháo bỏ đai áo màu tím, y phục rời rạc, lộ ra cái cổ thật sâu, xương quai xanh trắng sữa. Cả người Thiếu Điển Hữu Cầm như bị giáng một đòn thật mạnh, sững sờ tại chỗ. Dạ Đàm khẽ giơ bàn tay trắng nõn, đai lụa màu tím nhẹ như gió thoảng, vẽ ra một đường cầu vồng trong tầm mắt hắn.
Hắn theo bản năng vươn tay ra, đai áo màu tím lướt qua lòng bàn tay hắn, thứ xúc cảm mềm mại trắng mịn đó, lại khiến thần hồn hắn rung động.
Hắn ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại, trên giường đá, Dạ Đàm xa xa vươn hai tay về phía hắn.
Hắn trốn không thoát được. Đây mới là tâm ma của hắn, kiếp số của hắn. Bởi vì nút thắt nơi tim, chỉ có thể nghe theo số phận an bài. Hắn nắm lấy đôi tay mềm mại của nàng, đầu ngón tay thăm dò vào dưới lớp tử y.
Gió tuyết bên tai chưa ngừng, chẳng biết cành cây nào đã bị gió thổi gãy. Huyền Thương quân lại chỉ có thể nghe thấy nàng thấp giọng rên rỉ.
Đêm tối càng muộn, ngoài cửa sổ tuyết lớn như cái chiếu, che phủ dấu chân người đi đường.
Dạ Đàm nửa tỉnh nửa mê mà ngủ trong chốc lát, nàng cảm thấy có chút lạnh, ra sức thu lấy một tia ấm áp cuối cùng từ cơ thể người bên cạnh. Huyền Thương quân ôm nàng vào trong lòng, hai trái tim cách lồng ngực nhảy lên, tựa như hòa làm một.
Đó là thời khắc thân mật nhất cuộc đời này.
Hắn ôm chặt lấy nàng, cảm thụ từng hơi thở, từng nhịp đập của nàng.
Dạ Đàm và hắn ôm lấy cổ nhau, lặng lẽ nghe gió tuyết. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nàng rốt cuộc hỏi: "Địa Mạch Tử Chi có phải ở chỗ chàng hay không?"
"Xuỵt......" Huyền Thương quân lắc đầu, ôm nàng chặt thêm, hận không thể khảm vào trong mạch máu của chính mình, "Đừng nói chuyện. Đừng nói gì nữa cả."
Thế nhưng, cho dù không nói gì, mộng đẹp cuối cùng cũng sẽ tỉnh mà thôi. Âm thanh của gió tuyết, lướt qua hai người đang ôm chặt nhau, thổi bay màn đêm dày đặc và những vì sao.
Tia nắng mặt trời đầu tiên chiếu qua cửa sổ, tuyết đọng mênh mông nối thành một gam màu ảm đạm.
Huyền Thương quân im lặng không lên tiếng, đứng dậy mặc y phục. Y phục tán loạn đầy đất của hắn, được chỉnh sửa đến chỉn chu, sạch gọn. Dạ Đàm nửa dựa vào cạnh giường, yên lặng mà chăm chú nhìn hắn. Dáng người hắn cao ráo nhưng mảnh khảnh, bả vai trắng ngần, trên lưng, những vết tích màu đỏ vẫn có thể nhìn ra sự nhiệt tình như lửa đêm qua.
Dạ Đàm mỉm cười, nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm, chúng đi thôi. Không cần quan tâm gì đến Quy Khư và Tứ giới nữa. Chúng ta mang theo Địa Mạch Tử Chi và mảnh vỡ rìu Bàn Cổ cuối cùng, chạy trốn đến một nơi không ai tìm thấy. Từ nay về sau ẩn nấp núi rừng, ân ái đầu bạc, có được không?"
Hai tay Huyền Thương quân hơi khựng lại, cứng nhắc quay đầu lại.
Lúc nàng nói những lời này, nụ cười nở trên môi, đôi con ngươi óng ánh, tự như chứa đựng ánh mắt trời.
Ẩn nấp núi rừng, ân ái đầu bạc.
Huyền Thương quân nắm chặt hai tay, rồi lại chậm rãi mở ra. Hắn tiếp tục buộc cho xong đai lưng, hồi lâu sau mới nói: "Bàn Long Cổ Ấn đã bị hủy hoại, hỗn độn thoát ra ngoài. Từ nay về sau, trời đất Tứ giới sẽ có vô số sinh linh nhiễm bệnh mà chết." Hắn ngẩng đầu, mái tóc dài màu xám khói che khuất vẻ mặt hắn.
Chỉ có giọng nói của hắn, chữ chữ bình tĩnh, rõ ràng, cũng...... kiên định giống như mọi khi. Hắn nói: "Trời đất Tứ giới, không thể vì Li Quang Dạ Đàm mà hy sinh."
Tia sáng trong mắt Dạ Đàm như ánh nến, vụt tắt giữa gió tuyết vô hạn.
Nàng nhẹ giọng nói: "Cũng phải."
Huyền Thương quân mở cửa ra, gió thổi tuyết đập vào người.
Hắn đón gió tuyết mà đi, dùng hết sức lực toàn thân, mới nhịn xuống mong muốn quay đầu lại. Hắn từng bước từng bước, rời xa một lần cám dỗ duy nhất mà bản thân từng trải qua trong cuộc đời này. Băng tuyết dưới chân vỡ tan, gió lạnh gào thét bên tai, đóng băng bước chân người đi ngang qua nơi đây.
Lòng tin sụp đổ, trái tim lay động, ốc đảo đều đã biến thành sa mạc.
/316
|