Huyền Thương Quân không có ngăn cản, đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ. Nếu bị những người khác phát hiện... Chỉ ngại người khác sinh nghi, hắn không phải là không hiểu.
Chẳng qua là Thiên phi tương lai so với trong tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, hắn không thể không lưu tâm. Hắn đạp gió mà đi, đuổi theo rất nhanh: "Trời đã về đêm, nữ tử như ngươi một mình bên ngoài còn ra thể thống gì?!"
"Ngươi kiếp trước hẳn là một hòa thượng niệm kinh!" Dạ Đàm liếc mắt, không muốn để ý tới hắn. Thật là vừa cứng nhắc lại bảo thủ, cùng tỷ tỷ của ta ngược lại là trời sinh một đôi.
Nàng vội vàng đi tới trước, Huyền Thương Quân theo sát phía sau.
Bầu trời tháng tư ở trần gian, hoa hải đường nở, hương bay trong gió. Dạ Đàm cuống cuồng đi, hoa rơi dính đầy y phục. Huyền Thương Quân nhăn mày, phát hiện nàng sử dụng thuật ngự phong của Yêu tộc —— Thanh quang quỷ bộ. Nàng sinh ra ở phàm trần, Li Quang Thị cũng là Nhân tộc, tại sao lại tu luyện thuật pháp của Yêu tộc?
Li Quang Thị đã dạy nàng cái gì vậy?!
Dạ Đàm hiển nhiên không hề để ý cái lão nam nhân phía sau có ý kiến gì. Nàng vận công, nhanh chóng đi tới trước, rất nhanh đã cách xa địa giới của Li Quang Thị.
Một cổng thành màu đen xuất hiện trước mắt, đề ba chữ Võng Lượng Thành (Thành Quỷ), trong bóng đêm đen lóe ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Võng Lượng Thành.
Huyền Thương Quân ngập ngừng trong lòng, Võng Lượng Thành tốt xấu lẫn lộn, là vùng đất u tối giữa bốn giới thần, người, yêu, ma.
Bởi vì không có người cai quản, nơi này cũng không có phép tắc gì. Vùng đất ngoài vòng pháp luật, dĩ nhiên ẩn giấu những thứ dơ bẩn xấu xa, nhưng quả thật cũng không ít thứ đồ tốt.
Huyền Thương Quân cũng không nhớ nổi lần trước tới nơi này là vào lúc nào.
Tường thành cao xa, hai bên đều châm lửa. Ánh sáng vàng đỏ, chiếu rọi màu đen của cửa thành. Võng Lượng Thành giống như đầu của một con thú lớn miệng mở to như chậu máu.
Dạ Đàm đối với nơi này ngược lại rất quen thuộc, liền trực tiếp tiến vào cổng. Nơi này không có người thủ thành, dĩ nhiên cũng không cần tín vật. Điều này cũng minh chứng, bên trong thành nhất định nguy hiểm trùng trùng.
Nàng vừa đi vừa hết nhìn đông lại tới nhìn tây, chỉ chốc lát sau, dừng ở ven đường —— có người trải trên đất miếng vải đen xù xì, bán một cây sáo.
Cây sáo sáng bóng, giống như ngọc thạch. Nhưng Huyền Thương Quân chỉ một chút đã nhìn ra, đây là một cây sáo xương. Đồ vật bán ở Võng Lượng Thành, phần lớn không rõ lai lịch. Dĩ nhiên, giá cả cũng không rẻ.
Quả nhiên, chủ sạp liền trực tiếp nói: "Cây sáo này gọi là Đại Đạo Đồng Bi, một trăm năm chục ngàn lượng vàng, hoặc là tám chục ngàn Yêu tệ. Không mua đừng đụng vào."
Dạ Đàm cầm cây sáo xương lên ngắm nghía một hồi, xoay người lại liền nói: "Cho ta mua cái này."
Huyền Thương Quân hơi chậm lại, trầm giọng nói: "Đường đường là công chúa lại hướng nam tử xa lạ mà xin tiền! Từ nhỏ Li Quang Thị chính là dạy dỗ ngươi như vậy sao?"
Lão nam nhân này thật là, vừa cứng nhắc vừa keo kiệt... Dạ Đàm sờ ống sáo trong tay, thật sự rất thích, kìm nén tính khí mà dỗ dành hắn: "Theo như quan hệ của chúng ta bây giờ, vậy ngươi cũng không tính là nam nhân xa lạ mà, phải không?" Dĩ nhiên không tính, nếu như ngươi cưới tỷ tỷ của ta, vậy coi như là tỷ phu của ta rồi.
Huyền Thương Quân suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như vậy. Nếu là Thiên phi tương lai, đưa món lễ vật cũng phải thôi. Chẳng qua là... Hắn nói: "Thần tộc không cho phép tích trữ riêng gia sản ở nhân gian."
Dạ Đàm giật mình, trợn to hai mắt, mất nửa buổi mới nói: "Nói cách khác... Ngươi không có tiền?"
Huyền Thương Quân rủ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: " Ừm."
Ôi trời đất ơi. Già, nghèo, dài dòng, hơn nữa vô cùng, vô cùng, vô cùng... nhạt nhẽo vô vị. Dạ Đàm bỏ cây sáo xương xuống, nửa ngày rốt cuộc lại than thở một tiếng: "Trời ơi."
Cái biểu tình này của ngươi là sao! Huyền Thương Quân lần đầu tiên trong đời, lại bởi vì trong túi không có tiền mà lúng túng.
Dạ Đàm đi về phía trước, cũng sẽ không nhìn đông nhìn tây nữa—— không có tiền thì nhìn cái gì, dù sao cũng không mua nổi.
Huyền Thương Quân đi theo sau lưng nàng, thật ra thì hắn cũng không phải là không có tư sản. Chẳng qua là thân phận của hắn như vậy, để tránh bị thế tục chi phối, tất cả tài sản riêng ở tam giới đều có Thần quan xử lý. Bất cứ khi nào cần đến, đều có trình tự khá phức tạp.
Chẳng qua là... Thật giống như cũng không cần phải cố ý giải thích.
Hắn suy nghĩ gì, Dạ Đàm ngược lại không để ý. Nàng đi thẳng tới một lôi đài —— Thiêm Hương Đài.
Lôi đài này đặc biệt nhất, chính là ở chỗ, lên đánh lôi đài chỉ có thể là nữ tử. Hôm nay có thể nói là tập hợp toàn bộ nhân khí cao ở Võng Lượng Thành. Bây giờ trên đài cũng không có người tỷ đấu, nhưng dưới khán đài thì đã có không ít người đang đợi.
"Tiện nhân, ta còn tưởng rằng ngươi sợ đến phát run nên không tới!" Một người đàn bà đứng ở trên lôi đài, nhìn thấy Dạ Đàm đi tới, còn cười khẩy. Huyền Thương Quân khẽ nhăn mày, người này một thân váy đỏ, cổ áo cực thấp, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Áo choàng bằng lụa, đồ trang sức vàng ngọc. Hơn nữa để lộ nửa ngực, trong lời nói có sức quyến rũ.
Dạ Đàm quay đầu, đùa giỡn Huyền Thương Quân: "Nàng ta đẹp không?" Huyền Thương Quân khẽ nhăn mày, không đáp. Dạ Đàm nói: "Sao lại không nói lời nào? Nam nhân các ngươi không phải đều thích loại này sao?"
Huyền Thương Quân rốt cuộc nói: "Thiếu trang nghiêm."
Trả lời rất biết điều. Dạ Đàm cười gập cả người: "Thần tộc các ngươi cũng nghiêm trang như vậy sao? Thật là một chủng tộc không có chút thú vui nào!"
Huyền Thương Quân không để ý tới nàng nữa, Dạ Đàm cười xong, nghiêm mặt nói: "Có điều Bổn công chúa hôm nay ăn mặc cũng là có chút bảo thủ, không phải nói khoác, nếu ta thay y phục như vậy..." Tay trái của nàng vẽ một nửa vòng tròn ở trước ngực mình, mặt đầy ngạo nghễ, "Thủy Phù Cừ xem là cái gì?"
Huyền Thương Quân theo bản năng nhìn lướt qua ngực nàng, quả thật... Hắn mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ tới mang tai —— Cái này có cần thiết sao?! Có cần không?!
Dạ Đàm nhìn hắn trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi, lại cười đến rung người. Huyền Thương Quân biết bị nàng trêu đùa, không nói gì nữa. Dạ Đàm lúc này mới quay đầu nhìn nữ tử trên đài, nói: "Bại tướng dưới tay, hôm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta?"
Huyền Thương Quân chân mày nhíu nhiều hơn: "Các ngươi quen biết sao?"
Nhưng rất nhanh hắn cũng hiểu được hai chữ "Quen biết" này không ổn. Bởi vì Thủy Phù Cừ mặc y phục hở hang trên đài nói: "Bớt nói nhảm! Đừng tưởng rằng ngươi còn vận may như tối hôm qua! Tiện nhân, mau bỏ phần thưởng, đi lên nhận lấy cái chết!"
Nàng vừa nói chuyện, binh khí ra khỏi vỏ, lại là một đôi móc vàng. Dạ Đàm nhảy lên lôi đài, nhìn đến hộp phần thưởng trên đài, bên trong để một viên già lam phật quả. Chính là thánh phẩm trị thương.
Dạ Đàm là công chúa của Li Quang Thị, mặc dù không được cưng chiều, nhưng cũng không bủn xỉn. Lập tức lấy ngọc bội bên hông bỏ vào đó. Giá trị cũng không chênh lệch là bao.
Huyền Thương Quân nhìn một chút, thấy người đến xem, ma, yêu, người đều có, thậm chí còn có tiểu tiên.
Hắn chọn một chỗ trống, đang chuẩn bị ngồi xuống, bên cạnh có người nói: "Ngươi mù sao?! Đây là chỗ ngươi có thể ngồi à?"
......
Chẳng qua là Thiên phi tương lai so với trong tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, hắn không thể không lưu tâm. Hắn đạp gió mà đi, đuổi theo rất nhanh: "Trời đã về đêm, nữ tử như ngươi một mình bên ngoài còn ra thể thống gì?!"
"Ngươi kiếp trước hẳn là một hòa thượng niệm kinh!" Dạ Đàm liếc mắt, không muốn để ý tới hắn. Thật là vừa cứng nhắc lại bảo thủ, cùng tỷ tỷ của ta ngược lại là trời sinh một đôi.
Nàng vội vàng đi tới trước, Huyền Thương Quân theo sát phía sau.
Bầu trời tháng tư ở trần gian, hoa hải đường nở, hương bay trong gió. Dạ Đàm cuống cuồng đi, hoa rơi dính đầy y phục. Huyền Thương Quân nhăn mày, phát hiện nàng sử dụng thuật ngự phong của Yêu tộc —— Thanh quang quỷ bộ. Nàng sinh ra ở phàm trần, Li Quang Thị cũng là Nhân tộc, tại sao lại tu luyện thuật pháp của Yêu tộc?
Li Quang Thị đã dạy nàng cái gì vậy?!
Dạ Đàm hiển nhiên không hề để ý cái lão nam nhân phía sau có ý kiến gì. Nàng vận công, nhanh chóng đi tới trước, rất nhanh đã cách xa địa giới của Li Quang Thị.
Một cổng thành màu đen xuất hiện trước mắt, đề ba chữ Võng Lượng Thành (Thành Quỷ), trong bóng đêm đen lóe ra thứ ánh sáng lạnh lẽo.
Võng Lượng Thành.
Huyền Thương Quân ngập ngừng trong lòng, Võng Lượng Thành tốt xấu lẫn lộn, là vùng đất u tối giữa bốn giới thần, người, yêu, ma.
Bởi vì không có người cai quản, nơi này cũng không có phép tắc gì. Vùng đất ngoài vòng pháp luật, dĩ nhiên ẩn giấu những thứ dơ bẩn xấu xa, nhưng quả thật cũng không ít thứ đồ tốt.
Huyền Thương Quân cũng không nhớ nổi lần trước tới nơi này là vào lúc nào.
Tường thành cao xa, hai bên đều châm lửa. Ánh sáng vàng đỏ, chiếu rọi màu đen của cửa thành. Võng Lượng Thành giống như đầu của một con thú lớn miệng mở to như chậu máu.
Dạ Đàm đối với nơi này ngược lại rất quen thuộc, liền trực tiếp tiến vào cổng. Nơi này không có người thủ thành, dĩ nhiên cũng không cần tín vật. Điều này cũng minh chứng, bên trong thành nhất định nguy hiểm trùng trùng.
Nàng vừa đi vừa hết nhìn đông lại tới nhìn tây, chỉ chốc lát sau, dừng ở ven đường —— có người trải trên đất miếng vải đen xù xì, bán một cây sáo.
Cây sáo sáng bóng, giống như ngọc thạch. Nhưng Huyền Thương Quân chỉ một chút đã nhìn ra, đây là một cây sáo xương. Đồ vật bán ở Võng Lượng Thành, phần lớn không rõ lai lịch. Dĩ nhiên, giá cả cũng không rẻ.
Quả nhiên, chủ sạp liền trực tiếp nói: "Cây sáo này gọi là Đại Đạo Đồng Bi, một trăm năm chục ngàn lượng vàng, hoặc là tám chục ngàn Yêu tệ. Không mua đừng đụng vào."
Dạ Đàm cầm cây sáo xương lên ngắm nghía một hồi, xoay người lại liền nói: "Cho ta mua cái này."
Huyền Thương Quân hơi chậm lại, trầm giọng nói: "Đường đường là công chúa lại hướng nam tử xa lạ mà xin tiền! Từ nhỏ Li Quang Thị chính là dạy dỗ ngươi như vậy sao?"
Lão nam nhân này thật là, vừa cứng nhắc vừa keo kiệt... Dạ Đàm sờ ống sáo trong tay, thật sự rất thích, kìm nén tính khí mà dỗ dành hắn: "Theo như quan hệ của chúng ta bây giờ, vậy ngươi cũng không tính là nam nhân xa lạ mà, phải không?" Dĩ nhiên không tính, nếu như ngươi cưới tỷ tỷ của ta, vậy coi như là tỷ phu của ta rồi.
Huyền Thương Quân suy nghĩ một chút, quả thật đúng là như vậy. Nếu là Thiên phi tương lai, đưa món lễ vật cũng phải thôi. Chẳng qua là... Hắn nói: "Thần tộc không cho phép tích trữ riêng gia sản ở nhân gian."
Dạ Đàm giật mình, trợn to hai mắt, mất nửa buổi mới nói: "Nói cách khác... Ngươi không có tiền?"
Huyền Thương Quân rủ mắt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim: " Ừm."
Ôi trời đất ơi. Già, nghèo, dài dòng, hơn nữa vô cùng, vô cùng, vô cùng... nhạt nhẽo vô vị. Dạ Đàm bỏ cây sáo xương xuống, nửa ngày rốt cuộc lại than thở một tiếng: "Trời ơi."
Cái biểu tình này của ngươi là sao! Huyền Thương Quân lần đầu tiên trong đời, lại bởi vì trong túi không có tiền mà lúng túng.
Dạ Đàm đi về phía trước, cũng sẽ không nhìn đông nhìn tây nữa—— không có tiền thì nhìn cái gì, dù sao cũng không mua nổi.
Huyền Thương Quân đi theo sau lưng nàng, thật ra thì hắn cũng không phải là không có tư sản. Chẳng qua là thân phận của hắn như vậy, để tránh bị thế tục chi phối, tất cả tài sản riêng ở tam giới đều có Thần quan xử lý. Bất cứ khi nào cần đến, đều có trình tự khá phức tạp.
Chẳng qua là... Thật giống như cũng không cần phải cố ý giải thích.
Hắn suy nghĩ gì, Dạ Đàm ngược lại không để ý. Nàng đi thẳng tới một lôi đài —— Thiêm Hương Đài.
Lôi đài này đặc biệt nhất, chính là ở chỗ, lên đánh lôi đài chỉ có thể là nữ tử. Hôm nay có thể nói là tập hợp toàn bộ nhân khí cao ở Võng Lượng Thành. Bây giờ trên đài cũng không có người tỷ đấu, nhưng dưới khán đài thì đã có không ít người đang đợi.
"Tiện nhân, ta còn tưởng rằng ngươi sợ đến phát run nên không tới!" Một người đàn bà đứng ở trên lôi đài, nhìn thấy Dạ Đàm đi tới, còn cười khẩy. Huyền Thương Quân khẽ nhăn mày, người này một thân váy đỏ, cổ áo cực thấp, lộ ra mảng lớn da thịt trắng như tuyết. Áo choàng bằng lụa, đồ trang sức vàng ngọc. Hơn nữa để lộ nửa ngực, trong lời nói có sức quyến rũ.
Dạ Đàm quay đầu, đùa giỡn Huyền Thương Quân: "Nàng ta đẹp không?" Huyền Thương Quân khẽ nhăn mày, không đáp. Dạ Đàm nói: "Sao lại không nói lời nào? Nam nhân các ngươi không phải đều thích loại này sao?"
Huyền Thương Quân rốt cuộc nói: "Thiếu trang nghiêm."
Trả lời rất biết điều. Dạ Đàm cười gập cả người: "Thần tộc các ngươi cũng nghiêm trang như vậy sao? Thật là một chủng tộc không có chút thú vui nào!"
Huyền Thương Quân không để ý tới nàng nữa, Dạ Đàm cười xong, nghiêm mặt nói: "Có điều Bổn công chúa hôm nay ăn mặc cũng là có chút bảo thủ, không phải nói khoác, nếu ta thay y phục như vậy..." Tay trái của nàng vẽ một nửa vòng tròn ở trước ngực mình, mặt đầy ngạo nghễ, "Thủy Phù Cừ xem là cái gì?"
Huyền Thương Quân theo bản năng nhìn lướt qua ngực nàng, quả thật... Hắn mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên kịp phản ứng, nhất thời mặt đỏ tới mang tai —— Cái này có cần thiết sao?! Có cần không?!
Dạ Đàm nhìn hắn trong nháy mắt sắc mặt đều thay đổi, lại cười đến rung người. Huyền Thương Quân biết bị nàng trêu đùa, không nói gì nữa. Dạ Đàm lúc này mới quay đầu nhìn nữ tử trên đài, nói: "Bại tướng dưới tay, hôm nay ngươi chuẩn bị lễ vật gì cho ta?"
Huyền Thương Quân chân mày nhíu nhiều hơn: "Các ngươi quen biết sao?"
Nhưng rất nhanh hắn cũng hiểu được hai chữ "Quen biết" này không ổn. Bởi vì Thủy Phù Cừ mặc y phục hở hang trên đài nói: "Bớt nói nhảm! Đừng tưởng rằng ngươi còn vận may như tối hôm qua! Tiện nhân, mau bỏ phần thưởng, đi lên nhận lấy cái chết!"
Nàng vừa nói chuyện, binh khí ra khỏi vỏ, lại là một đôi móc vàng. Dạ Đàm nhảy lên lôi đài, nhìn đến hộp phần thưởng trên đài, bên trong để một viên già lam phật quả. Chính là thánh phẩm trị thương.
Dạ Đàm là công chúa của Li Quang Thị, mặc dù không được cưng chiều, nhưng cũng không bủn xỉn. Lập tức lấy ngọc bội bên hông bỏ vào đó. Giá trị cũng không chênh lệch là bao.
Huyền Thương Quân nhìn một chút, thấy người đến xem, ma, yêu, người đều có, thậm chí còn có tiểu tiên.
Hắn chọn một chỗ trống, đang chuẩn bị ngồi xuống, bên cạnh có người nói: "Ngươi mù sao?! Đây là chỗ ngươi có thể ngồi à?"
......
/316
|