Trong lúc Huyền Thương quân luống cuống tay chân, một khối cầu lửa xẹt qua không trung. Mây bay bị ánh lửa xâm chiếm, tầng tầng thiêu đốt, một mảnh đỏ bừng.
Mưa sao băng mà mọi người mong ngóng chờ trông cuối cùng cũng tới rồi.
Nhưng tảng băng Dạ Đàm hiển nhiên không nhìn thấy. Huyền Thương quân bấm tay niệm chú dẫn, chỉ nghe chân trời âm vang một trận lợi hại, một khối thiên thạch như bị năng lực của ai đó dẫn dắt, rơi thẳng xuống cô tinh, ầm ầm một tiếng nổ tung ở bên cạnh hai người.
Băng cứng trước mặt vỡ tan, lộ ra một bề mặt gồ ghề. Khí nén khi thiên thạch va chạm, làm tay áo hắn bay lên. Đá vụn cùng vụn băng giống như ám khí sắc bén nhất, bắn ra bốn phía.
Thiên thạch và cô tinh va chạm toé lửa, phần phật thiêu đốt. Bề mặt băng cứng bắt đầu hoà tan, độ ấm xung quanh cũng từ từ tăng lên.
Huyền Thương quân đặt Dạ Đàm đến bên cạnh đống lửa, chờ nàng tan băng. Còn mình thì đi tìm tuần phòng doanh (doanh trại tuần tra phòng ngự) của thiên binh. Ở những dạng cô tinh như vậy, Thần tộc tuy là không sinh sống, nhưng sẽ có thiên binh tuần tra theo giờ quy định.
Thiên binh có thể bị phái đi tuần tra, bình thường tu vi cũng đều không cao. Nơi này nhất định có chuẩn bị pháp bảo giữ ấm. Chỉ là sao trên bầu trời thực sự rất nhiều, cho dù là Huyền Thương quân, cũng không biết chính xác những tuần phòng doanh bí mật đó được xây dựng ở đâu.
Mưa sao băng từ chân trời bay loạn đến. Bụi bặm cùng khối băng của sao chổi tan rã, gầm rú thiêu đốt ở giữa không trung. Cả khối cô tinh phát sáng đến chói mắt.
Thiên giới, chư thần tề tựu. Mọi người chuẩn bị đầy đủ, lúc này đều mang rượu và đồ nhắm ra, cùng bằng hữu mời nhau đối ẩm, trò chuyện với nhau thật vui. Cường quang (ánh sáng mạnh) trong nháy mắt, soi chiếu rõ mặt mũi của tất cả mọi người. Thanh Hành quân nhìn sang bên cạnh mình, Dạ Đàm vẫn chưa tới.
Những món ăn hắn mang theo, bày ra bàn nguyên nguyên vẹn vẹn, không được xem trọng lắm.
Bên cạnh hắn, Hồ Tuy hai tay giơ Man Man lên, để cho nó thấy rõ ràng hơn một chút. Nhưng Man Man lại ở giữa cường quang liếc mắt thấy một cái gì đó khác —— dưới váy của Tử Vu tiên quân, lòi ra một nhúm lông tơ, một cái đầu năm màu rực rỡ.
Man Man giật mình há hốc miệng chim —— kia không phải là Thiếu quân nhà chúng ta sao? Trời ạ, ta biết người nhất định là bị tiên nữ bắt đi! Ta đã bảo nam nhân không thể có diện mạo đẹp quá mà. Nhìn xem, người thậm chí bị chà đạp đến hiện ra nguyên hình luôn rồi đó!
Thiếu quân đáng thương của ta ơi! Man Man vỗ cánh bỏ chạy.
Hồ Tuy đuổi theo vài bước, nhưng Thần tộc xung quanh thực sự rất nhiều, nàng không thể chen loạn được —— không có thần hội nào thích mùi của Ngũ Tân tộc cả. Nếu không cẩn thận va phải vị thượng thần nào đó, thì không hay chút nào.
Nàng buộc phải dừng lại, vẫn đứng ở cạnh Thanh Hành quân.
Thanh Hành nói: "Đứng làm gì vậy? Ngồi xuống đi."
Hồ Tuy rót rượu cho hắn, nói: "Ta vẫn nên đứng thì hơn, đỡ phải để cho người ta thấy, lại nói tiên nga của Thiên Ba viện không có quy củ. Oa, Nhị điện hạ mang theo nhiều đồ ăn như vậy. Nếu công chúa nhà chúng ta ở đây, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Cũng không phải là không tới đó sao, chút điểm tâm trên bàn mọi thứ đều được làm khéo léo.
Thanh Hành quân nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao nàng ấy không tới?"
"Công chúa nhà ta nói, với sự phong nhã tài hoa tuyệt thế của nàng, cùng người khác ngắm sao, nhất định sẽ làm cho các nam nhân khác thần hồn điên đảo, lại gặp phải một đoạn sinh tử gút mắt. Cho nên không tới." Hồ Tuy xoè tay ra, vẻ mặt tỏ vẻ khâm phục với Dạ Đàm.
Thanh Hành quân nghe xong không nói gì, sau một lúc lâu lại nói: "Nàng nói rất đúng."
Danh phận của nàng mặc dù chưa được định, nhưng Thần tộc sớm muộn gì cũng lập huynh trưởng là trữ quân. Nếu nàng gả cho huynh trưởng, chính là tẩu tẩu (chị dâu) của mình. Mỗi thứ của nàng, cũng đều có huynh trưởng quan tâm, mình quả thực không nên mời nàng cùng ngắm mưa sao băng.
Thanh Hành quân miễn cưỡng thu hồi mất mát trong lòng, nhưng hắn lại không biết rằng, Dạ Đàm hiện tại có bao nhiêu hối hận.
Lúc Dạ Đàm mở mắt ra, cổ họng bỗng khô rát, xung quanh một mảnh cường quang, không khí đặc biệt loãng, nàng thậm chí còn không biết mình đang ở đâu! Ta không phải là té chết rồi đó chứ? Cái này con mẹ nó là lửa địa ngục à?
Dạ Đàm cố hết sức muốn nhúc nhích cái cổ một chút, nhưng ngay cả động tác đơn giản như vậy, nàng cũng làm không được. Thân thể giống như đã không còn là của chính mình, ngoắc ngoắc ngón tay liền đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng Dạ Đàm vẫn cố động đậy, không chỉ động đậy, nàng còn la to —— lửa địa ngục kia đã thiêu đốt đến góc áo nàng.
"Cứu...... Khụ khụ...... Cứu mạng!!" Dạ Đàm bị sặc tới liên tục ho khan, mắt bị khói hun nóng, nước mắt không ngừng chảy xuống từng giọt. Nàng cố hết sức bò ra bên ngoài, mặt đất bị thiên thạch thiêu đốt đến nóng hổi, nàng cảm thấy mình giống như con cá giãy dụa trong chảo dầu! Một chút nữa thôi sẽ được dọn lên bàn ăn!
"Cứu mạng!! Có ai không a ——" Hơi nóng làm cho cơ thể gần như là không hít thở được, bên tai là âm thanh của ngọn lửa bùng cháy, Dạ Đàm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Huyền Thương quân quả nhiên tìm được tuần phòng doanh, hắn nhặt một chiếc áo choàng giữ ấm rồi tức khắc phi thân trở về tìm Dạ Đàm.
Nhưng lúc tìm thấy, hắn nhất thời hoá đá!
Dạ Đàm bị thiên thạch thiêu cháy!!
Nàng lúc này một thân lửa lớn, đang ra sức bò ra, giống như...... một con ốc sên bị nướng cháy.
Cho dù là bình tĩnh như Huyền Thương Thần Quân, cũng không thể không kinh ngạc. May mà chỉ ngây người một lát, hắn nhanh chóng chạy trở về, cởi ngoại bào, một phen dập tắt ngọn lửa trên người Dạ Đàm.
Xiêm y của Dạ Đàm sớm đã bị đốt trọi, trên mặt cũng toàn là bụi đen. Tứ chi bởi vì bò lết, dính đầy bùn hôi. Lúc Huyền Thương quân nâng đầu nàng lên, ngay cả ngũ quan của nàng đều đã nhìn không rõ nữa.
......
"Nước." Dạ Đàm đôi môi khô nứt, ngay cả trước mắt là ai cũng thấy không rõ. Nàng thì thào tự nói.
Huyền Thương quân liền nhìn xung quanh, khi thiên thạch bốc cháy hoà tan không ít nước đá, hắn lập tức dùng hai tay vốc lên, đút vào trong miệng nàng. Dạ Đàm bị sặc đến ho cả nửa ngày, hơi thở chậm lại, nhưng không khí nơi này quả thực không thích hợp cho loài người sinh sống.
Nàng mở choàng mắt, tầm mắt một mảnh mờ nhạt, hồi lâu cũng chưa khôi phục thần thức.
Huyền Thương quân biết là không ổn, vội tiếp tục đút nước cho nàng uống. Nàng hiện tại trên người tuy không lạnh, nhưng nóng đến doạ người, làn da có nhiều chỗ bị bỏng. Liền ngay cả Huyền Thương quân cũng bắt đầu lo lắng không yên —— nàng thực sự sẽ không chết mất đó chứ?
Dạ Đàm há mồm thở dốc, ho nửa ngày, cuối cùng cũng nhận rõ người trước mắt.
"Thiếu, Điển, Hữu, Cầm!!" Thực sự là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Nàng cắn chặt răng, tức giận đến nói không nên lời.
Huyền Thương quân chột dạ mà dời tầm mắt, hỏi: "Có khá hơn chút nào không?"
Dạ Đàm nói: "Ngươi...... Ngươi......" Vừa mới nói hai chữ, đột nhiên, dạ dày nàng ầm vang một trận. Nàng chậm rãi trừng to mắt, hỏi: "Ngươi vừa rồi cho ta uống cái gì?!"
Uống cái gì á? Huyền Thương quân nhìn nước đá hoà tan trên mặt đất, nói: "Nước."
Dạ Đàm hỏi: "Là nước sạch sao? Có nấu qua chưa?"
"Cái gì?" Huyền Thương quân không thể hiểu được.
Dạ Đàm ôm bụng bỏ chạy, thực sự là đem tất cả thương thế nghiêm trọng trên người đều vứt sang một bên —— nàng muốn đi tiêu! Dù sao cũng không thể đại tiện trong quần được? Thật phải nói thế này, trận mưa sao băng này chính là quá đặc biệt đi, ghi lòng tạc dạ luôn ấy chứ.
Phổi nàng như muốn nổ tung: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Ngươi đáng chết ngàn lần! Ta phải chặt đầu của ngươi ra, làm món đầu heo hầm sốt! Tiếp theo cắt cái cổ của ngươi, làm món cổ vịt húng lìu! Sẽ lóc thịt trước ngực ngươi, làm món ức gà áp chảo! Sau đó khoét tim ngươi ra, làm món tim lợn bung hành lá...... Ngươi là một tảng đá tồi không tim không gan! Là ngôi sao thối tha thiên lôi đánh xuống!!"
Thiên thạch xung quanh thiêu đốt, băng cứng hoà tan, nhiệt độ trong không khí tạm thời không thấp như trước. Nhưng không khí lại thêm loãng.
Dạ Đàm cảm thấy chính mình sẽ lập tức chết toi mạng, trong bụng đánh trống khua chiêng loạn xạ một trận vang dội. Nàng ngồi xỗm xuống một chỗ khuất, vừa tiêu chảy, vừa tức giận mắng Huyền Thương quân. Hồng Quang Bảo Tình trên trán cũng không thể ngăn lửa giận giống như núi lửa phun trào của nàng.
Huyền Thương quân đuổi theo vài bước, nhưng thấy nàng cởi lưng quần ra, lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng, một chữ cũng không dám đáp!
Mưa sao băng mà mọi người mong ngóng chờ trông cuối cùng cũng tới rồi.
Nhưng tảng băng Dạ Đàm hiển nhiên không nhìn thấy. Huyền Thương quân bấm tay niệm chú dẫn, chỉ nghe chân trời âm vang một trận lợi hại, một khối thiên thạch như bị năng lực của ai đó dẫn dắt, rơi thẳng xuống cô tinh, ầm ầm một tiếng nổ tung ở bên cạnh hai người.
Băng cứng trước mặt vỡ tan, lộ ra một bề mặt gồ ghề. Khí nén khi thiên thạch va chạm, làm tay áo hắn bay lên. Đá vụn cùng vụn băng giống như ám khí sắc bén nhất, bắn ra bốn phía.
Thiên thạch và cô tinh va chạm toé lửa, phần phật thiêu đốt. Bề mặt băng cứng bắt đầu hoà tan, độ ấm xung quanh cũng từ từ tăng lên.
Huyền Thương quân đặt Dạ Đàm đến bên cạnh đống lửa, chờ nàng tan băng. Còn mình thì đi tìm tuần phòng doanh (doanh trại tuần tra phòng ngự) của thiên binh. Ở những dạng cô tinh như vậy, Thần tộc tuy là không sinh sống, nhưng sẽ có thiên binh tuần tra theo giờ quy định.
Thiên binh có thể bị phái đi tuần tra, bình thường tu vi cũng đều không cao. Nơi này nhất định có chuẩn bị pháp bảo giữ ấm. Chỉ là sao trên bầu trời thực sự rất nhiều, cho dù là Huyền Thương quân, cũng không biết chính xác những tuần phòng doanh bí mật đó được xây dựng ở đâu.
Mưa sao băng từ chân trời bay loạn đến. Bụi bặm cùng khối băng của sao chổi tan rã, gầm rú thiêu đốt ở giữa không trung. Cả khối cô tinh phát sáng đến chói mắt.
Thiên giới, chư thần tề tựu. Mọi người chuẩn bị đầy đủ, lúc này đều mang rượu và đồ nhắm ra, cùng bằng hữu mời nhau đối ẩm, trò chuyện với nhau thật vui. Cường quang (ánh sáng mạnh) trong nháy mắt, soi chiếu rõ mặt mũi của tất cả mọi người. Thanh Hành quân nhìn sang bên cạnh mình, Dạ Đàm vẫn chưa tới.
Những món ăn hắn mang theo, bày ra bàn nguyên nguyên vẹn vẹn, không được xem trọng lắm.
Bên cạnh hắn, Hồ Tuy hai tay giơ Man Man lên, để cho nó thấy rõ ràng hơn một chút. Nhưng Man Man lại ở giữa cường quang liếc mắt thấy một cái gì đó khác —— dưới váy của Tử Vu tiên quân, lòi ra một nhúm lông tơ, một cái đầu năm màu rực rỡ.
Man Man giật mình há hốc miệng chim —— kia không phải là Thiếu quân nhà chúng ta sao? Trời ạ, ta biết người nhất định là bị tiên nữ bắt đi! Ta đã bảo nam nhân không thể có diện mạo đẹp quá mà. Nhìn xem, người thậm chí bị chà đạp đến hiện ra nguyên hình luôn rồi đó!
Thiếu quân đáng thương của ta ơi! Man Man vỗ cánh bỏ chạy.
Hồ Tuy đuổi theo vài bước, nhưng Thần tộc xung quanh thực sự rất nhiều, nàng không thể chen loạn được —— không có thần hội nào thích mùi của Ngũ Tân tộc cả. Nếu không cẩn thận va phải vị thượng thần nào đó, thì không hay chút nào.
Nàng buộc phải dừng lại, vẫn đứng ở cạnh Thanh Hành quân.
Thanh Hành nói: "Đứng làm gì vậy? Ngồi xuống đi."
Hồ Tuy rót rượu cho hắn, nói: "Ta vẫn nên đứng thì hơn, đỡ phải để cho người ta thấy, lại nói tiên nga của Thiên Ba viện không có quy củ. Oa, Nhị điện hạ mang theo nhiều đồ ăn như vậy. Nếu công chúa nhà chúng ta ở đây, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Cũng không phải là không tới đó sao, chút điểm tâm trên bàn mọi thứ đều được làm khéo léo.
Thanh Hành quân nhẫn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn hỏi: "Sao nàng ấy không tới?"
"Công chúa nhà ta nói, với sự phong nhã tài hoa tuyệt thế của nàng, cùng người khác ngắm sao, nhất định sẽ làm cho các nam nhân khác thần hồn điên đảo, lại gặp phải một đoạn sinh tử gút mắt. Cho nên không tới." Hồ Tuy xoè tay ra, vẻ mặt tỏ vẻ khâm phục với Dạ Đàm.
Thanh Hành quân nghe xong không nói gì, sau một lúc lâu lại nói: "Nàng nói rất đúng."
Danh phận của nàng mặc dù chưa được định, nhưng Thần tộc sớm muộn gì cũng lập huynh trưởng là trữ quân. Nếu nàng gả cho huynh trưởng, chính là tẩu tẩu (chị dâu) của mình. Mỗi thứ của nàng, cũng đều có huynh trưởng quan tâm, mình quả thực không nên mời nàng cùng ngắm mưa sao băng.
Thanh Hành quân miễn cưỡng thu hồi mất mát trong lòng, nhưng hắn lại không biết rằng, Dạ Đàm hiện tại có bao nhiêu hối hận.
Lúc Dạ Đàm mở mắt ra, cổ họng bỗng khô rát, xung quanh một mảnh cường quang, không khí đặc biệt loãng, nàng thậm chí còn không biết mình đang ở đâu! Ta không phải là té chết rồi đó chứ? Cái này con mẹ nó là lửa địa ngục à?
Dạ Đàm cố hết sức muốn nhúc nhích cái cổ một chút, nhưng ngay cả động tác đơn giản như vậy, nàng cũng làm không được. Thân thể giống như đã không còn là của chính mình, ngoắc ngoắc ngón tay liền đau muốn chết đi sống lại.
Nhưng Dạ Đàm vẫn cố động đậy, không chỉ động đậy, nàng còn la to —— lửa địa ngục kia đã thiêu đốt đến góc áo nàng.
"Cứu...... Khụ khụ...... Cứu mạng!!" Dạ Đàm bị sặc tới liên tục ho khan, mắt bị khói hun nóng, nước mắt không ngừng chảy xuống từng giọt. Nàng cố hết sức bò ra bên ngoài, mặt đất bị thiên thạch thiêu đốt đến nóng hổi, nàng cảm thấy mình giống như con cá giãy dụa trong chảo dầu! Một chút nữa thôi sẽ được dọn lên bàn ăn!
"Cứu mạng!! Có ai không a ——" Hơi nóng làm cho cơ thể gần như là không hít thở được, bên tai là âm thanh của ngọn lửa bùng cháy, Dạ Đàm lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi.
Huyền Thương quân quả nhiên tìm được tuần phòng doanh, hắn nhặt một chiếc áo choàng giữ ấm rồi tức khắc phi thân trở về tìm Dạ Đàm.
Nhưng lúc tìm thấy, hắn nhất thời hoá đá!
Dạ Đàm bị thiên thạch thiêu cháy!!
Nàng lúc này một thân lửa lớn, đang ra sức bò ra, giống như...... một con ốc sên bị nướng cháy.
Cho dù là bình tĩnh như Huyền Thương Thần Quân, cũng không thể không kinh ngạc. May mà chỉ ngây người một lát, hắn nhanh chóng chạy trở về, cởi ngoại bào, một phen dập tắt ngọn lửa trên người Dạ Đàm.
Xiêm y của Dạ Đàm sớm đã bị đốt trọi, trên mặt cũng toàn là bụi đen. Tứ chi bởi vì bò lết, dính đầy bùn hôi. Lúc Huyền Thương quân nâng đầu nàng lên, ngay cả ngũ quan của nàng đều đã nhìn không rõ nữa.
......
"Nước." Dạ Đàm đôi môi khô nứt, ngay cả trước mắt là ai cũng thấy không rõ. Nàng thì thào tự nói.
Huyền Thương quân liền nhìn xung quanh, khi thiên thạch bốc cháy hoà tan không ít nước đá, hắn lập tức dùng hai tay vốc lên, đút vào trong miệng nàng. Dạ Đàm bị sặc đến ho cả nửa ngày, hơi thở chậm lại, nhưng không khí nơi này quả thực không thích hợp cho loài người sinh sống.
Nàng mở choàng mắt, tầm mắt một mảnh mờ nhạt, hồi lâu cũng chưa khôi phục thần thức.
Huyền Thương quân biết là không ổn, vội tiếp tục đút nước cho nàng uống. Nàng hiện tại trên người tuy không lạnh, nhưng nóng đến doạ người, làn da có nhiều chỗ bị bỏng. Liền ngay cả Huyền Thương quân cũng bắt đầu lo lắng không yên —— nàng thực sự sẽ không chết mất đó chứ?
Dạ Đàm há mồm thở dốc, ho nửa ngày, cuối cùng cũng nhận rõ người trước mắt.
"Thiếu, Điển, Hữu, Cầm!!" Thực sự là kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Nàng cắn chặt răng, tức giận đến nói không nên lời.
Huyền Thương quân chột dạ mà dời tầm mắt, hỏi: "Có khá hơn chút nào không?"
Dạ Đàm nói: "Ngươi...... Ngươi......" Vừa mới nói hai chữ, đột nhiên, dạ dày nàng ầm vang một trận. Nàng chậm rãi trừng to mắt, hỏi: "Ngươi vừa rồi cho ta uống cái gì?!"
Uống cái gì á? Huyền Thương quân nhìn nước đá hoà tan trên mặt đất, nói: "Nước."
Dạ Đàm hỏi: "Là nước sạch sao? Có nấu qua chưa?"
"Cái gì?" Huyền Thương quân không thể hiểu được.
Dạ Đàm ôm bụng bỏ chạy, thực sự là đem tất cả thương thế nghiêm trọng trên người đều vứt sang một bên —— nàng muốn đi tiêu! Dù sao cũng không thể đại tiện trong quần được? Thật phải nói thế này, trận mưa sao băng này chính là quá đặc biệt đi, ghi lòng tạc dạ luôn ấy chứ.
Phổi nàng như muốn nổ tung: "Thiếu Điển Hữu Cầm! Ngươi đáng chết ngàn lần! Ta phải chặt đầu của ngươi ra, làm món đầu heo hầm sốt! Tiếp theo cắt cái cổ của ngươi, làm món cổ vịt húng lìu! Sẽ lóc thịt trước ngực ngươi, làm món ức gà áp chảo! Sau đó khoét tim ngươi ra, làm món tim lợn bung hành lá...... Ngươi là một tảng đá tồi không tim không gan! Là ngôi sao thối tha thiên lôi đánh xuống!!"
Thiên thạch xung quanh thiêu đốt, băng cứng hoà tan, nhiệt độ trong không khí tạm thời không thấp như trước. Nhưng không khí lại thêm loãng.
Dạ Đàm cảm thấy chính mình sẽ lập tức chết toi mạng, trong bụng đánh trống khua chiêng loạn xạ một trận vang dội. Nàng ngồi xỗm xuống một chỗ khuất, vừa tiêu chảy, vừa tức giận mắng Huyền Thương quân. Hồng Quang Bảo Tình trên trán cũng không thể ngăn lửa giận giống như núi lửa phun trào của nàng.
Huyền Thương quân đuổi theo vài bước, nhưng thấy nàng cởi lưng quần ra, lập tức xoay người đưa lưng về phía nàng, một chữ cũng không dám đáp!
/316
|