Đang mơ mơ màng màng ngủ thì cơn co thắt tử cung khiến Bảo Ngọc bừng tỉnh.
Bên cạnh, Quốc Thắng đã thỏa mãn ngáy nhè nhẹ, ngực phập phồng.
Cô hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh. Sáng nay đáng lý đến hẹn khám thai nhưng cô lại bỏ về, dự tính ngày mai sẽ đến bác sĩ sớm. Nhưng tình hình này có vẻ không ổn. Cơn co thắt đến dồn dập hơn. Bụng bắt đầu đau âm ỉ.
Bảo Ngọc vỗ vỗ vào tay anh:
- Sếp, sếp ơi, dậy mau. Em nghĩ em sắp sanh rồi.
Quốc Thắng chớp mắt,nghĩ: “Mới ngủ đã nằm mơ ư?”. Rồi an tâm xoay người ngủ tiếp. Cơn đau làm cô cáu bẳn hơn bình thường, Bảo Ngọc gào to:
- Sếp Thắng, dậy ngay. Vợ sếp muốn đẻ rồi đây này.
Anh lúc này mới ngồi bật dậy:
- Em gọi anh là gì?
Giọng cô to hơn bình thường rất nhiều:
- Gọi là gì quan trọng hay sao? Giờ là lúc nào mà còn hỏi linh tinh. Mau dậy chuẩn bị đưa em vào bệnh viện.
Quốc Thắng luống cuống:
- Được, được rồi. Anh dậy ngay đây. Sáng nay em đi khám, bác sĩ nói thế nào? Mới 36 tuần mà nhỉ?
- Chắc là lúc nãy vận động quá rồi. Cái gì mà cho dễ sinh, giờ thì hay rồi. Tại anh hết đấy.
Hai vợ chồng nửa đêm hối hả, tay xách nách mang nhập viện.
Ầm ĩ hết đêm, vị bác sĩ nam trẻ tuổi trực đêm cười cười:
- Báo động giả thôi. Ba ngày sau vào tái khám nhé. Từ giờ thì đừng sinh hoạt vợ chồng nữa đấy.
Sau khi Bảo Ngọc đặt thuốc chống co thắt, bụng yên ổn thì đi về. Những lời dặn của bác sĩ khiến cô chỉ muốn độn thổ, hai má vừa đỏ vừa nóng. Quốc Thắng thở phào, xoa bụng cô lấy lòng. Cô bực bội đẩy đẩy tay anh:
- Không được xoa nữa. Bác sĩ nói hành động này cũng gây gò tử cung. Tránh xa em ra một chút. Suýt nữa con anh bị sinh non rồi. Từ giờ anh tuyệt đối phải đứng đắn cho em.
- Biết rồi. Anh sẽ vô cùng đứng đắn. Anh xin hứa.
Một tay cầm túi đồ chuẩn bị cho việc đi đẻ, một tay dìu bà bầu đang cáu bẳn ra xe. Quốc Thắng trở thành con mèo ngoan ngoãn. Tuy nhiên khi bước chân về đến nhà, trông thấy Bảo Ngọc thở phào thả người xuống giường thì anh nhớ đến chuyện mấy tiếng trước. Trong lúc hốt hoảng, cô nàng mũm mĩm đáng yêu này đã gọi anh là “sếp”. Đương nhiên tên khốn kia, một thằng đàn ông kém cỏi, làm sao bỗng dưng được gọi là “sếp” chứ. Tức là nhiều khả năng cô đã nhớ ra anh. Quốc Thắng nhìn chằm chằm vào cô:
- Em, có gì muốn nói với anh không?
- Ha, ha, ha. Ý anh là gì?
Bảo Ngọc cười giả tạo.
- Em biết ý anh mà. Em nhớ ra rồi đúng không?
Cô muốn vùi đầu vào gối trốn tránh cái nhìn xuyên thấu của anh. Nhưng cái bụng vướng víu không cho phép, đành kéo mền che kín mặt:
- Em xin lỗi. Anh đại nhân đại lượng chắc chắn không chấp nhất bà bầu đáng thương đâu đúng không?
Dù giọng nói của cô vô cùng ăn năn, nhưng không khí vẫn vô cùng quỷ dị. Tiếng máy lạnh thổi phù phù vẫn nghe rõ mồn một, anh không lên tiếng. Bảo Ngọc mặt dày sử dụng lợi thế bầu bì của mình:
- Em không hiểu sao mình lại nhầm lẫn như vậy. Nhưng em có thể thề,em không còn cảm giác gì với anh ta. Em đang mang thai con của anh, không có công cũng có sức, anh đừng giận em có được không?
Quốc Thắng kéo mềm rơi xuống đất, làm lộ ra khuôn mặt đang phụng phịu muốn khóc của cô.
- Em nói sai rồi, bình thường toàn là anh ra sức. Em nói xem, em có công có sức chỗ nào?
Bảo Ngọc chớp chớp mắt, cố gắng làm vẻ mắt đáng yêu:
- Người em yêu là anh, sếp à.
Trái tim Quốc Thắng đập dồn dập, tựa như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Anh chờ đợi điều này đã bao lâu rồi? Tưởng như một thoáng, lại như một đời. Anh đã lo sợ cô không yêu anh. Anh đã lo sợ cô sẽ bỏ anh mà đi. Nhưng hóa ra mọi việc lại đơn giản chỉ là nhầm lẫn của trí não. Anh bật cười nhớ đến Bảo Thiên hay gọi cô là “não phẳng”, hóa ra cũng có lý của nó. Hai mắt ửng đỏ, anh nằm lên giường, ôm cô từ đằng sau (đằng trước vướng cái bụng, muốn ôm cũng không được).
- Cảm ơn em.
- Em xin lỗi. Chắc anh đã rất khó chịu.
- Không đâu. Chỉ cần em nhớ chồng em chính là anh. Thì sự nhẫm lần tên họ có đáng là gì. Em hồi phục rồi, anh rất vui. Anh rất vui.
Quốc Thắng lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc to lớn. Từ bé, anh đã biết điểm yếu của mình là sống nặng tình. Thiếu thốn tình thương và sự chăm sóc của mẹ khiến anh trở thành đứa trẻ nhút nhát, cô độc. Khi chưa kịp trưởng thành, người duy nhất gần gũi với anh là ba cũng rời khỏi cuộc đời. Em gái bản tính lạnh lùng không tình cảm, từ bé đã luôn coi anh như người xa lạ. Gia đình, nơi gọi là tổ ấm lại lạnh lẽo rợn người. Anh ra đi như cách tự cứu lấy mình. Rồi học cách che dấu bản thân. Nhưng thực chất anh vẫn luôn là người khao khát được yêu thương.
Xây dựng sự nghiệp, trở thành một doanh nhân thành công không phải là mục đích sống của Quốc Thắng. Đó chỉ là cách giúp anh giải phóng năng lượng, điều hòa sự thiếu thốn tình cảm của mình.
Giờ đây, tất cả những gì anh cần đang nằm trong vòng tay. Bảo Ngọc chính là mảnh ghép hoàn hảo khiến tâm hồn anh tròn trịa.
Bên cạnh, Quốc Thắng đã thỏa mãn ngáy nhè nhẹ, ngực phập phồng.
Cô hít thở sâu, cố giữ bình tĩnh. Sáng nay đáng lý đến hẹn khám thai nhưng cô lại bỏ về, dự tính ngày mai sẽ đến bác sĩ sớm. Nhưng tình hình này có vẻ không ổn. Cơn co thắt đến dồn dập hơn. Bụng bắt đầu đau âm ỉ.
Bảo Ngọc vỗ vỗ vào tay anh:
- Sếp, sếp ơi, dậy mau. Em nghĩ em sắp sanh rồi.
Quốc Thắng chớp mắt,nghĩ: “Mới ngủ đã nằm mơ ư?”. Rồi an tâm xoay người ngủ tiếp. Cơn đau làm cô cáu bẳn hơn bình thường, Bảo Ngọc gào to:
- Sếp Thắng, dậy ngay. Vợ sếp muốn đẻ rồi đây này.
Anh lúc này mới ngồi bật dậy:
- Em gọi anh là gì?
Giọng cô to hơn bình thường rất nhiều:
- Gọi là gì quan trọng hay sao? Giờ là lúc nào mà còn hỏi linh tinh. Mau dậy chuẩn bị đưa em vào bệnh viện.
Quốc Thắng luống cuống:
- Được, được rồi. Anh dậy ngay đây. Sáng nay em đi khám, bác sĩ nói thế nào? Mới 36 tuần mà nhỉ?
- Chắc là lúc nãy vận động quá rồi. Cái gì mà cho dễ sinh, giờ thì hay rồi. Tại anh hết đấy.
Hai vợ chồng nửa đêm hối hả, tay xách nách mang nhập viện.
Ầm ĩ hết đêm, vị bác sĩ nam trẻ tuổi trực đêm cười cười:
- Báo động giả thôi. Ba ngày sau vào tái khám nhé. Từ giờ thì đừng sinh hoạt vợ chồng nữa đấy.
Sau khi Bảo Ngọc đặt thuốc chống co thắt, bụng yên ổn thì đi về. Những lời dặn của bác sĩ khiến cô chỉ muốn độn thổ, hai má vừa đỏ vừa nóng. Quốc Thắng thở phào, xoa bụng cô lấy lòng. Cô bực bội đẩy đẩy tay anh:
- Không được xoa nữa. Bác sĩ nói hành động này cũng gây gò tử cung. Tránh xa em ra một chút. Suýt nữa con anh bị sinh non rồi. Từ giờ anh tuyệt đối phải đứng đắn cho em.
- Biết rồi. Anh sẽ vô cùng đứng đắn. Anh xin hứa.
Một tay cầm túi đồ chuẩn bị cho việc đi đẻ, một tay dìu bà bầu đang cáu bẳn ra xe. Quốc Thắng trở thành con mèo ngoan ngoãn. Tuy nhiên khi bước chân về đến nhà, trông thấy Bảo Ngọc thở phào thả người xuống giường thì anh nhớ đến chuyện mấy tiếng trước. Trong lúc hốt hoảng, cô nàng mũm mĩm đáng yêu này đã gọi anh là “sếp”. Đương nhiên tên khốn kia, một thằng đàn ông kém cỏi, làm sao bỗng dưng được gọi là “sếp” chứ. Tức là nhiều khả năng cô đã nhớ ra anh. Quốc Thắng nhìn chằm chằm vào cô:
- Em, có gì muốn nói với anh không?
- Ha, ha, ha. Ý anh là gì?
Bảo Ngọc cười giả tạo.
- Em biết ý anh mà. Em nhớ ra rồi đúng không?
Cô muốn vùi đầu vào gối trốn tránh cái nhìn xuyên thấu của anh. Nhưng cái bụng vướng víu không cho phép, đành kéo mền che kín mặt:
- Em xin lỗi. Anh đại nhân đại lượng chắc chắn không chấp nhất bà bầu đáng thương đâu đúng không?
Dù giọng nói của cô vô cùng ăn năn, nhưng không khí vẫn vô cùng quỷ dị. Tiếng máy lạnh thổi phù phù vẫn nghe rõ mồn một, anh không lên tiếng. Bảo Ngọc mặt dày sử dụng lợi thế bầu bì của mình:
- Em không hiểu sao mình lại nhầm lẫn như vậy. Nhưng em có thể thề,em không còn cảm giác gì với anh ta. Em đang mang thai con của anh, không có công cũng có sức, anh đừng giận em có được không?
Quốc Thắng kéo mềm rơi xuống đất, làm lộ ra khuôn mặt đang phụng phịu muốn khóc của cô.
- Em nói sai rồi, bình thường toàn là anh ra sức. Em nói xem, em có công có sức chỗ nào?
Bảo Ngọc chớp chớp mắt, cố gắng làm vẻ mắt đáng yêu:
- Người em yêu là anh, sếp à.
Trái tim Quốc Thắng đập dồn dập, tựa như muốn bật ra khỏi lồng ngực. Anh chờ đợi điều này đã bao lâu rồi? Tưởng như một thoáng, lại như một đời. Anh đã lo sợ cô không yêu anh. Anh đã lo sợ cô sẽ bỏ anh mà đi. Nhưng hóa ra mọi việc lại đơn giản chỉ là nhầm lẫn của trí não. Anh bật cười nhớ đến Bảo Thiên hay gọi cô là “não phẳng”, hóa ra cũng có lý của nó. Hai mắt ửng đỏ, anh nằm lên giường, ôm cô từ đằng sau (đằng trước vướng cái bụng, muốn ôm cũng không được).
- Cảm ơn em.
- Em xin lỗi. Chắc anh đã rất khó chịu.
- Không đâu. Chỉ cần em nhớ chồng em chính là anh. Thì sự nhẫm lần tên họ có đáng là gì. Em hồi phục rồi, anh rất vui. Anh rất vui.
Quốc Thắng lặng lẽ rơi nước mắt. Giọt nước mắt của niềm hạnh phúc to lớn. Từ bé, anh đã biết điểm yếu của mình là sống nặng tình. Thiếu thốn tình thương và sự chăm sóc của mẹ khiến anh trở thành đứa trẻ nhút nhát, cô độc. Khi chưa kịp trưởng thành, người duy nhất gần gũi với anh là ba cũng rời khỏi cuộc đời. Em gái bản tính lạnh lùng không tình cảm, từ bé đã luôn coi anh như người xa lạ. Gia đình, nơi gọi là tổ ấm lại lạnh lẽo rợn người. Anh ra đi như cách tự cứu lấy mình. Rồi học cách che dấu bản thân. Nhưng thực chất anh vẫn luôn là người khao khát được yêu thương.
Xây dựng sự nghiệp, trở thành một doanh nhân thành công không phải là mục đích sống của Quốc Thắng. Đó chỉ là cách giúp anh giải phóng năng lượng, điều hòa sự thiếu thốn tình cảm của mình.
Giờ đây, tất cả những gì anh cần đang nằm trong vòng tay. Bảo Ngọc chính là mảnh ghép hoàn hảo khiến tâm hồn anh tròn trịa.
/64
|