- Hóa ra là bạn bảo sao lảu lỉnh vậy.
- Mà đợt trước bạn kiêu kì lắm mà. Sao giờ lại hiền từ thế. Tôi cười cười bảo.
- Thì bây khác rồi chứ sao. Nàng lắc lắc đầu.
- Mà nghĩ lại lúc đấy cũng hài nhỉ. Tự dưng va trạm hì. Tôi gợi lại cái khoảnh khắc ngày hôm đó.
- Ừ công nhận. Nhất là lúc hai đứa cộp đầu mình lườm cái thấy Anh ngơ luôn. Buồn cười lắm nhưng không nỡ. Hì hì
- Cả cái lúc đi về nữa, lúc tôi chỉ chỉ bà ấy…
Cứ thế chúng tôi ôn lại truyện bữa nọ. Cứ thi thoảng hai đứa cười cười rồi lại đánh nhau cái. Tỏ vẻ rất ăn ý. Cuộc trò truyện của chúng tôi cứ sôi nổi vậy đấy. Bình luận hết cái này rồi đến cái khác.
- Tính tiền cho cháu cô ơi.
Tôi đứng dậy ra thanh toán cho cô chủ quán. Rồi cả hai đứa đi ra chỗ nhập học để chuẩn bị tới lượt mình.
Đợi một lúc thì chúng tôi được gọi vào. Chạy đôn chạy đáo hết mười lăm bàn cộng với viết lách mỏi tay thì cuối cùng cũng xong. Ra ngoài lấy xe tôi đèo nàng về.
- Nhà bạn ở đâu để mình đèo về. Tôi quay lại hỏi nàng.
- Thôi. Đi qua nhà bạn luôn đi rồi mình tự về. Chứ trả nhẽ bạn đèo mình xong bạn đi bộ về à. Nàng nghiêng mái nhìn.
- Thế qua nhà mình luôn nhé. Tôi đáp.
Thế là tôi lao xe ầm ầm cứ hướng nhà mình mà chạy. Trả hiểu sao lai nàng mà tôi trả thấy mệt chút nào cứ đạp xe vèo vèo bay như gió vậy.
- Đến nơi rồi. Tôi hạ xe.
- Ừ Anh vào đi. Nàng cầm lấy đầu xe.
- À vào nhà Anh chơi đã. Tôi mở cổng đón nàng.
- Thôi mình phải về luôn đây, để khi khác nha. Nàng quay đầu xe lại.
- À cho Anh sdt đi, liên lạc cho tiện. Tôi giơ sẵn máy chờ nàng đọc.
- 09xx689689.
- Ui số đẹp vậy. Mình nháy số mình qua luôn nhé. Tôi bấm bấm.
- Oki được rồi. Lưu vào nhé.
- Ừm thôi mình về đây hôm nào gặp nhá.
- Oki về cẩn thận nghen.
Nàng lên xe. Cứ thế mà lướt qua các hàng cây rồi các quán xá, dần dần bé dần, bé dần. Tôi như người vô hồn vậy trả hiểu sao mình lại thẫn thờ về nàng đến thế.
“Hay là tôi đã yêu nàng, cái tình yêu gọi là xét đánh đây sao. Haizzz haizzz gạt nó qua đi yêu với đương cái gì, nhận vơ quá. Chỉ là bạn bè lâu ngày gặp lại thôi. Ừ chỉ vậy thôi”.
Cứ thể tôi bước vào nhà trong vẻ mặt hớn hở.
- Yêu anh đi em anh không đòi quà. Là lá lá la lá là… Tôi vừa hát vừa nhảy như kiểu vừa trúng giải độc đắc không vậy.
- Tình yêu đến với anh chỉ là cái ví… em ơi… Bắn một lúc cả chục liên khúc luôn.
- Làm gì mà mặt mày hớn hở thế kia. Bác Minh hỏi tôi.
- Dạ có gì đâu bác. Tôi không dấu được sự vui vẻ.
- Thế nhập học xong chưa. Bác tôi nhìn tôi.
- Dạ xong hết rồi đó bác. Tôi cầm cốc nước đáp.
- Thế hồ sơ đâu hết rồi. Bác tôi nhìn xung quanh xem tôi có để đâu không.
Chết chết đống hồ sơ nhập học của tôi. Tôi để quên ở giỏ xe nàng rồi, lú lấp quá mất rồi.
- Dạ cháu để quên ở giỏ xe bạn mất rồi. Tôi sực nhớ ra.
Uống ực một hơi tôi đặt chiếc cốc xuống rút điện thoại ra gọi cho nàng.
- Mà đợt trước bạn kiêu kì lắm mà. Sao giờ lại hiền từ thế. Tôi cười cười bảo.
- Thì bây khác rồi chứ sao. Nàng lắc lắc đầu.
- Mà nghĩ lại lúc đấy cũng hài nhỉ. Tự dưng va trạm hì. Tôi gợi lại cái khoảnh khắc ngày hôm đó.
- Ừ công nhận. Nhất là lúc hai đứa cộp đầu mình lườm cái thấy Anh ngơ luôn. Buồn cười lắm nhưng không nỡ. Hì hì
- Cả cái lúc đi về nữa, lúc tôi chỉ chỉ bà ấy…
Cứ thế chúng tôi ôn lại truyện bữa nọ. Cứ thi thoảng hai đứa cười cười rồi lại đánh nhau cái. Tỏ vẻ rất ăn ý. Cuộc trò truyện của chúng tôi cứ sôi nổi vậy đấy. Bình luận hết cái này rồi đến cái khác.
- Tính tiền cho cháu cô ơi.
Tôi đứng dậy ra thanh toán cho cô chủ quán. Rồi cả hai đứa đi ra chỗ nhập học để chuẩn bị tới lượt mình.
Đợi một lúc thì chúng tôi được gọi vào. Chạy đôn chạy đáo hết mười lăm bàn cộng với viết lách mỏi tay thì cuối cùng cũng xong. Ra ngoài lấy xe tôi đèo nàng về.
- Nhà bạn ở đâu để mình đèo về. Tôi quay lại hỏi nàng.
- Thôi. Đi qua nhà bạn luôn đi rồi mình tự về. Chứ trả nhẽ bạn đèo mình xong bạn đi bộ về à. Nàng nghiêng mái nhìn.
- Thế qua nhà mình luôn nhé. Tôi đáp.
Thế là tôi lao xe ầm ầm cứ hướng nhà mình mà chạy. Trả hiểu sao lai nàng mà tôi trả thấy mệt chút nào cứ đạp xe vèo vèo bay như gió vậy.
- Đến nơi rồi. Tôi hạ xe.
- Ừ Anh vào đi. Nàng cầm lấy đầu xe.
- À vào nhà Anh chơi đã. Tôi mở cổng đón nàng.
- Thôi mình phải về luôn đây, để khi khác nha. Nàng quay đầu xe lại.
- À cho Anh sdt đi, liên lạc cho tiện. Tôi giơ sẵn máy chờ nàng đọc.
- 09xx689689.
- Ui số đẹp vậy. Mình nháy số mình qua luôn nhé. Tôi bấm bấm.
- Oki được rồi. Lưu vào nhé.
- Ừm thôi mình về đây hôm nào gặp nhá.
- Oki về cẩn thận nghen.
Nàng lên xe. Cứ thế mà lướt qua các hàng cây rồi các quán xá, dần dần bé dần, bé dần. Tôi như người vô hồn vậy trả hiểu sao mình lại thẫn thờ về nàng đến thế.
“Hay là tôi đã yêu nàng, cái tình yêu gọi là xét đánh đây sao. Haizzz haizzz gạt nó qua đi yêu với đương cái gì, nhận vơ quá. Chỉ là bạn bè lâu ngày gặp lại thôi. Ừ chỉ vậy thôi”.
Cứ thể tôi bước vào nhà trong vẻ mặt hớn hở.
- Yêu anh đi em anh không đòi quà. Là lá lá la lá là… Tôi vừa hát vừa nhảy như kiểu vừa trúng giải độc đắc không vậy.
- Tình yêu đến với anh chỉ là cái ví… em ơi… Bắn một lúc cả chục liên khúc luôn.
- Làm gì mà mặt mày hớn hở thế kia. Bác Minh hỏi tôi.
- Dạ có gì đâu bác. Tôi không dấu được sự vui vẻ.
- Thế nhập học xong chưa. Bác tôi nhìn tôi.
- Dạ xong hết rồi đó bác. Tôi cầm cốc nước đáp.
- Thế hồ sơ đâu hết rồi. Bác tôi nhìn xung quanh xem tôi có để đâu không.
Chết chết đống hồ sơ nhập học của tôi. Tôi để quên ở giỏ xe nàng rồi, lú lấp quá mất rồi.
- Dạ cháu để quên ở giỏ xe bạn mất rồi. Tôi sực nhớ ra.
Uống ực một hơi tôi đặt chiếc cốc xuống rút điện thoại ra gọi cho nàng.
/20
|