Ngồi được hơn ba mươi phút thì tôi quay sang nàng:
- Bạn đói không. Mình đi ăn chút gì nhé. Chứ lâu lắm mới đến lượt bọn mình luôn ắ.
- Nàng gật gật đầu ra hiệu đồng ý.
Thế là tôi với nàng đi qua quán Atiso gần ngay đó ngồi. Chứ giờ này mà đi ra chỗ quán ăn chắc mệt lắm.
- Bạn uống gì để mình gọi. Tôi nhìn nàng.
- Cho mình một trà sữa chân châu đi. Nàng nhìn xung quanh và nói.
- Cho cháu một trà sữa chân châu với một matcha đi cô. À cho cháu thêm đĩa hướng dương nữa nhé.
- Hai cháu đợi một lát nhé.
- Dạ vâng ạ.
Không hiểu ở nàng toát ra sức hút lạ kì gì mà khiến tôi say đắm đến vậy. Cứ tranh thủ là lại nhìn lén nàng cái. Chỉ cần nàng cười thôi là cả thế giới muốn đổ rồi chứ không gì tôi. Đã thế lại cộng thêm đôi mắt hiền dịu nữa chứ. Ghét quá đôi má ấy cứ ửng hồng ai nhìn mà không tê tái chứ. Cơ mà nàng là ai. Tôi đi chung với nàng hai ngày nay rồi mà tôi còn chưa biết nàng là ai luôn. Công nhận cũng tài tình thật quen không quen biết không biết mà tôi cứ đi cùng như đúng rồi vậy. Như kiểu hai người quen nhau lắm lắm luôn ấy.
- Nước với hướng dương của hai cháu đây. Cô chủ quán đặt nước với hướng dương xuống bàn.
- Dạ chúng cháu cảm ơn ạ. Nàng nhanh nhẹn đáp lại cô chủ quán.
- Uống đi Anh. Nàng đưa tôi cốc matcha.
- Mà này cho mình hỏi vài câu được không? Tôi vừa nói vừa bóc hạt.
- Có chuyện gì vậy Anh nói mình nghe đi. Nàng kháu khỉnh đáp.
- À chuyện cũng không có gì. Anh chỉ định hỏi chúng ta gặp nhau ở đâu chưa thôi.
Bây giờ thì đã đến lúc tôi phải biết về nàng. Dù cho tôi không nhớ ra, dù tôi có quên nàng, dù nàng có trách tôi thì tôi vẫn muốn làm quen với nàng một lần nữa.
- Anh nói vậy mà cũng nói, chưa gặp nhau mà lại biết nhau hả. Nàng nói có vẻ trách móc lắm.
- Nhưng thực sự thì Anh không tài nào nhớ nổi ý. Có khi nào đã từ lâu lắm lắm rồi không? Tôi nói trong vô vọng.
- Anh còn nhớ đật nọ thi Đại Học không? Nàng vừa nói vừa đảo đảo cốc trà sữa.
- Ừm nhớ chứ sao không. Tôi ngước mắt lên nhìn nàng.
- Đấy vậy là nhớ ra mình rồi còn gì. Nàng nhìn tôi cười.
- À không … không nhớ. Tôi lúng túng đáp.
- Mình thi cùng phòng với Anh môn Hóa ấy. Nàng đặt cốc trà sữa xuống.
Không biết có bác nào như tôi không nữa, chứ đã không nhận ra thì nói thế nào tôi cũng không nhận ra. Trả nhẽ lại bảo nàng nói luôn đi, vòng vo mãi. Thi Hóa cùng biết bao người vậy làm sao mà tôi nhớ nổi chứ.
- Mình là cái bạn để quên chứng minh thư ấy. Nàng nói thêm manh mối, chắc nàng thấy mặt tôi ngu quá nên cho thêm câu then trốt đây.
- À à Lâm Phương Anh. Tôi đắc trí cười.
- Đập vỡ trán người ta mà không nhớ haizzz haizzz. Nàng thở dài.
Hóa ra nàng là cái người kiêu kì ấy. Cái người mà mặt lạnh tanh không hề biết cười. Đợt thi Đại Học khối B tôi có nhặt dùm một bạn CMT chắc bạn đấy vội hay một lí do gì đó mà quên CMT.
- Bạn đói không. Mình đi ăn chút gì nhé. Chứ lâu lắm mới đến lượt bọn mình luôn ắ.
- Nàng gật gật đầu ra hiệu đồng ý.
Thế là tôi với nàng đi qua quán Atiso gần ngay đó ngồi. Chứ giờ này mà đi ra chỗ quán ăn chắc mệt lắm.
- Bạn uống gì để mình gọi. Tôi nhìn nàng.
- Cho mình một trà sữa chân châu đi. Nàng nhìn xung quanh và nói.
- Cho cháu một trà sữa chân châu với một matcha đi cô. À cho cháu thêm đĩa hướng dương nữa nhé.
- Hai cháu đợi một lát nhé.
- Dạ vâng ạ.
Không hiểu ở nàng toát ra sức hút lạ kì gì mà khiến tôi say đắm đến vậy. Cứ tranh thủ là lại nhìn lén nàng cái. Chỉ cần nàng cười thôi là cả thế giới muốn đổ rồi chứ không gì tôi. Đã thế lại cộng thêm đôi mắt hiền dịu nữa chứ. Ghét quá đôi má ấy cứ ửng hồng ai nhìn mà không tê tái chứ. Cơ mà nàng là ai. Tôi đi chung với nàng hai ngày nay rồi mà tôi còn chưa biết nàng là ai luôn. Công nhận cũng tài tình thật quen không quen biết không biết mà tôi cứ đi cùng như đúng rồi vậy. Như kiểu hai người quen nhau lắm lắm luôn ấy.
- Nước với hướng dương của hai cháu đây. Cô chủ quán đặt nước với hướng dương xuống bàn.
- Dạ chúng cháu cảm ơn ạ. Nàng nhanh nhẹn đáp lại cô chủ quán.
- Uống đi Anh. Nàng đưa tôi cốc matcha.
- Mà này cho mình hỏi vài câu được không? Tôi vừa nói vừa bóc hạt.
- Có chuyện gì vậy Anh nói mình nghe đi. Nàng kháu khỉnh đáp.
- À chuyện cũng không có gì. Anh chỉ định hỏi chúng ta gặp nhau ở đâu chưa thôi.
Bây giờ thì đã đến lúc tôi phải biết về nàng. Dù cho tôi không nhớ ra, dù tôi có quên nàng, dù nàng có trách tôi thì tôi vẫn muốn làm quen với nàng một lần nữa.
- Anh nói vậy mà cũng nói, chưa gặp nhau mà lại biết nhau hả. Nàng nói có vẻ trách móc lắm.
- Nhưng thực sự thì Anh không tài nào nhớ nổi ý. Có khi nào đã từ lâu lắm lắm rồi không? Tôi nói trong vô vọng.
- Anh còn nhớ đật nọ thi Đại Học không? Nàng vừa nói vừa đảo đảo cốc trà sữa.
- Ừm nhớ chứ sao không. Tôi ngước mắt lên nhìn nàng.
- Đấy vậy là nhớ ra mình rồi còn gì. Nàng nhìn tôi cười.
- À không … không nhớ. Tôi lúng túng đáp.
- Mình thi cùng phòng với Anh môn Hóa ấy. Nàng đặt cốc trà sữa xuống.
Không biết có bác nào như tôi không nữa, chứ đã không nhận ra thì nói thế nào tôi cũng không nhận ra. Trả nhẽ lại bảo nàng nói luôn đi, vòng vo mãi. Thi Hóa cùng biết bao người vậy làm sao mà tôi nhớ nổi chứ.
- Mình là cái bạn để quên chứng minh thư ấy. Nàng nói thêm manh mối, chắc nàng thấy mặt tôi ngu quá nên cho thêm câu then trốt đây.
- À à Lâm Phương Anh. Tôi đắc trí cười.
- Đập vỡ trán người ta mà không nhớ haizzz haizzz. Nàng thở dài.
Hóa ra nàng là cái người kiêu kì ấy. Cái người mà mặt lạnh tanh không hề biết cười. Đợt thi Đại Học khối B tôi có nhặt dùm một bạn CMT chắc bạn đấy vội hay một lí do gì đó mà quên CMT.
/20
|