Chương 109: Đạt được thỏa thuận (3)
Chung Tình thấy ánh mắt như vậy, đã cảm thấy trên mặt nóng hừng hực, cô vội vàng nhảy mở rộng tầm mắt, đáy lòng bất an.
Không biết tại sao, cô sợ ánh mắt như vậy.
So với anh ánh mắt lạnh như băng, cô sợ hơn.
Cảm giác có một loại cảm giác tự chui đầu vào lưới.
Cô lắc đầu một cái, cố gắng để mình không nghĩ những thứ này, chạy tới bước này, nhất định phải cắn răng, phải nỗ lực liều mạng đi.
Nhất thời, cô khéo léo đứng ở nơi đó, lại một lần nữa mở miệng, giọng điệu tiêu chuẩn đoan trang nhẹ nhàng chậm rãi, đem toàn bộ sự quý tộc của một tiểu thư ra biểu diễn.
"Chuyện thứ ba, đó chính là, tôi cần Thiếu tướng giúp tôi một cái, cho tôi đổi người hầu thân cận."
Đây là nhất định!
Người bên cạnh, là người của đại phu nhân, có thể sẽ giám thị nhất cử nhất động của cô, cho nên, cô không thể không phòng.
Hơn nữa, nhà họ Dịch này, Hà An Viện thoạt nhìn coi như rất có tiếng nói, cho nên, người hầu của cô cũng chưa chắc là của cô.
Cho nên, cô bây giờ... . . . . Nhất định cô phải diệt trừ những ai là nội gián.
"Đương nhiên, nha hoàn này, tôi muốn đích thân chọn lựa, nếu như tôi chọn lựa được rồi, liền nói cho Thiếu tướng, đến khi đó, Thiếu tướng có thể giúp tôi thay đổi.”
Dĩ nhiên là không thể làm phiền Thiếu tướng tìm cho cô.
Cho nên đổi người hầu thân cận, sẽ phải tìm một người đáng tin! Không thể giam lỏng cô được.
Cô ghét bị người ta giam lỏng, không phải là ghét, mà là nguy hiểm.
Binh pháp Tôn Tử viết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.
Cho nên, bước này, nhất định phải sắp xếp xong.
Ánh mắt Dịch Giản trở nên có chút sáng ngời, bên trong lóe ra một tầng ánh sáng, mang theo đau thương nhàn nhạt.
Anh như cũ vẫn không lên tiếng.
Chẳng qua là kế tiếp, lại nhắm hai mắt lại.
Bởi vì nhắm mắt lại, cả người Dịch Giản trở nên dịu dàng nằm ở nơi đó, một thân mặc đồ ngủ, ôm gọn dáng người cao ngất, mơ hồ để lộ ra thần thái an nhàn, yên tĩnh.
Chung Tình nghĩ, thế gian này tồn tại người đàn ông như vậy như vậy, thật là kiếp nạn của phụ nữ, nếu như không phải là cô từ nhỏ có tự chủ mạnh, có lẽ đã sớm trầm luân không có điểm dừng!
/1214
|