Chương 956:Thiếu tướng tính kế [69]
“Cô không hiểu sao?” Chung Hân lại cười mở dung nhan, cười như vậy, so với khóc, làm cho người ta cảm giác còn bi thương hơn.
Chung Tình loáng thoáng có thể cảm giác được, nhưng cô lại theo bản năng không cho phép mình suy nghĩ, cũng không muốn xác nhận, chỉ chậm rãi lắc lắc đầu, sau đó hướng về phía sau lui từng bước.
Máu trong người cô, đều từng chút từng chút ngưng kết lại, cô cắn răng, cúi đầu, không dám để mình nhìn vào đôi mắt Chung Hân.
Sợ nhìn sẽ xác định đáp án.
Trác Nhiên......... Anh vì cái gì làm như vậy?
Chung Hân rủ mắt xuống, nhìn Chung Tình đứng ở trước mặt mình, nhất thời im lặng không nói gì, cô nằm nơi đó, cũng không nhúc nhích, sau một lúc lâu cũng không nói được lời nào.
Kỳ thật, không thấy cô, thì thật tốt.
Vừa thấy cô, đáy lòng lại càng thêm khổ sở .
Tay cô, bắt đầu rung rung.
Trên mặt cô, để lộ ra tầng tầng lớp lớp hận ý, chưa bao giờ từng xuất hiện qua, cơ hồ tiếp cận rất gần sự tuyệt vọng.
Chung Tình hoảng hốt nhìn thoáng qua, liền thấy ánh mắt của chị Hai, thân thể của cô, đều đã run rẩy, cô không thể tin được, đây lại là chị Hai của cô, người đối với cô hết mực dịu dàng.........
Đáy lòng cô, tràn đầy chua xót, nhưng loáng thoáng vẫn muốn biết, hận ý này của chị cô, là từ đâu mà đến.
“Chị Hai......... Chị đừng như vậy.........”
Chung Hân lại trực tiếp nhìn chằm chằm Chung Tình, thấy sắc mặt Chung Tình trắng bệch, giống như đã bị đả kích dị thường, cô mới cau mày, tiếp tục cúi đầu nói:“Trác Nhiên, anh ấy thích cô......... Cô có biết không? Từ lúc còn nhỏ, anh ấy đã thích cô ......... Anh ấy chiếu cố cô, săn sóc cô, đau lòng vì cô, che chở cô, đều nói là vì tôi, kỳ thật cũng không phải, đều là bởi vì, anh ấy thích cô.........”
“Sẽ không , Trác Nhiên thích không phải em......... Anh ấy rõ ràng thích là chị Hai.........” Chung Tình bối rối nhìn Chung Hân biện giải , thời điểm cô lại đang nhìn thấy ánh mắt như vừa hận vừa yêu ở Chung Hân, cô cũng không tự chủ cúi đầu.
Có chút không được tự nhiên nhìn mũi chân mình, ngón tay để cùng một chỗ.
Nửa ngày, cô mới dám liếc mắt nhìn Chung Hân một cái, nói với bản thân mọi việc vừa rồi, đều là ảo giác, nhưng lại phát hiện Chung Hân vẫn đang ngồi tại chỗ, lạnh lùng cười.
“Làm sao vậy? Không tin sao?” Chung Hân chậm rãi đem mặt chôn vào trong chăn, nhìn không rõ nét mặt, thanh âm buồn phiền cũng dần có chút trầm xuống.
/1214
|