Hoắc Tư Danh khó chịu, không nhanh không chậm gọi.
" Chu Khiêm? "
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Khiêm lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn Hoắc Tư Danh nhưng trong ánh mắt ông không che giấu được nỗi sợ hãi và kinh ngạc trong đó.
Hoắc Tư Danh nhìn ra, mày nhíu chặt hỏi.
" Ông quen biết vợ tôi? "
Không chỉ một mình Hoắc Tư Danh, mà Hứa Doãn Hạ cùng với những người quan sát Chu Khiêm cũng tò mò. Nếu không quen biết thì tại sao lại lộ ra ánh mắt như vậy...
Hứa Doãn Hạ nhíu mày hỏi.
" Chúng ta quen biết nhau sao? "
Cô nhớ là cô không từng gặp ông ta mà, nhưng ánh mắt của ông ta nhìn cô rất thật không phải giả vờ. Nhưng... tại sao lại sợ hãi như vậy... Bộ trong cô đáng sợ như vậy sao?
Chu Khiêm không kiềm được run rẩy mà nhìn Hứa Doãn Hạ lại nhìn Hoắc Tư Danh, trong lòng loạn không thôi.
Giống quá... tại sao có thể giống như vậy... không chỉ mỗi gương mặt mà còn giọng nói đó... cũng giống hệt người phụ nữ xinh đẹp đó... nhìn ông với ánh mắt cầu xin đó... lại nghẹn ngào nói đó...
Càng nghĩ Chu Khiêm càng run rẩy... Không lẽ người phụ nữ đó đã chết đi, và bây giờ vẫn còn oán trách ông nên ông không thể nào quên đi không mặt đó?
Không... không thể như vậy được... nếu ông bị ám... thì... thì tại sao tận hai mươi mấy năm sau mới bị mà không phải trước đây.
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Tư Danh nắm chặt tay Hứa Doãn Hạ lại nhìn về phía Chu Khiêm hỏi.
" Có phải có chuyện gì liên quan với Hạ Hạ không? " Anh nhìn Chu Khiêm như vậy, anh càng chắc chắn Chu Khiêm biết chuyện gì đó... Nhưng là chuyện gì...
Chu Khiêm hít một hơi sâu, nén kích động nói.
" Tôi... tôi nhìn...nhìnnn nhằmmm... người. " dù cố giữ bình tĩnh, nhưng Chu Khiêm vẫn không khống chế được cơn run rẩy của chính ông.
Ông sợ hãi... ông không biết nên làm gì... nhưng nhìn Hứa Doãn Hạ, ông lại nhớ về gương mặt tái nhợt của người phụ nữ xinh đẹp đó không thôi.
Hoắc Tư Danh không bỏ qua bất kỳ động thái nào của ông khẽ hỏi.
" Có sao? "
" C......Có.... " Lời nói run rẩy đến chính ông cảm thấy nếu ông còn nói thì sẽ bị bại lộ tất cả mọi chuyện.
Hứa Doãn Hạ như nhìn ra điều gì đó, ánh mắt thay đổi một các rõ rệt, không còn ôn nhu dịu dàng dễ chịu như lúc nãy nữa mà lấy phong thái của một người có quyền có tiếng nói, nói.
( Có tiếng nói ở đây là chỉ địa vị của chính mình á, Hạ tỷ thay vì bình thường nói chuyện dễ chịu nhưng giờ lại dùng uy quyền mà của Hoắc Tư Danh cho ( Hoắc PHU NHÂN) hay là người một người thuộc CỐ Gia nói chuyện.)
" Ông không nói? "
Chu Khiêm và những người xung quanh vừa nghe, không khỏi nhảy dựng, giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng... chính bọn họ lại cảm thấy như có áp lực thật nặng trên vai mình.
Người bình thường nhất, cũng chỉ mỗi Hoắc Tư Danh, thấy Hứa Doãn Hạ thay đổi chính anh lại thu liễm tính khí mà lười biếng đặt cằm trên vai Hứa Doãn Hạ cọ cọ lại he hé mắt nhìn Chu Khiêm đang đứng trước mặt.
Hứa Doãn Hạ cảm nhận được vật nặng trên vai, mày khẽ nhíu nhưng không đẩy ra, chỉ nhìn chằm chằm Chu Khiêm, thấy ông im lặng cô lại nói.
" Ông biết mẹ ruột tôi? Hà Doãn Hoa? "
Vừa nghe cái tên đó Chu Khiêm không kiềm được mà quỳ bịch xuống...
••••••••••••••••••••••
** AAAA người phụ nữ đó là ai đây? có thật là mẹ của Hạ tỷ hay không?
Nói chứ Danh ca thật là lười biếng đúng lúc... đang áp lực nặng nề thế mà còn cái bộ dáng ngọt ngào phát cẩu lương a >< thật đáng ghét.
4/15 chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
" Chu Khiêm? "
Nghe thấy tiếng gọi, Chu Khiêm lúc này mới hoàn hồn lại, nhìn Hoắc Tư Danh nhưng trong ánh mắt ông không che giấu được nỗi sợ hãi và kinh ngạc trong đó.
Hoắc Tư Danh nhìn ra, mày nhíu chặt hỏi.
" Ông quen biết vợ tôi? "
Không chỉ một mình Hoắc Tư Danh, mà Hứa Doãn Hạ cùng với những người quan sát Chu Khiêm cũng tò mò. Nếu không quen biết thì tại sao lại lộ ra ánh mắt như vậy...
Hứa Doãn Hạ nhíu mày hỏi.
" Chúng ta quen biết nhau sao? "
Cô nhớ là cô không từng gặp ông ta mà, nhưng ánh mắt của ông ta nhìn cô rất thật không phải giả vờ. Nhưng... tại sao lại sợ hãi như vậy... Bộ trong cô đáng sợ như vậy sao?
Chu Khiêm không kiềm được run rẩy mà nhìn Hứa Doãn Hạ lại nhìn Hoắc Tư Danh, trong lòng loạn không thôi.
Giống quá... tại sao có thể giống như vậy... không chỉ mỗi gương mặt mà còn giọng nói đó... cũng giống hệt người phụ nữ xinh đẹp đó... nhìn ông với ánh mắt cầu xin đó... lại nghẹn ngào nói đó...
Càng nghĩ Chu Khiêm càng run rẩy... Không lẽ người phụ nữ đó đã chết đi, và bây giờ vẫn còn oán trách ông nên ông không thể nào quên đi không mặt đó?
Không... không thể như vậy được... nếu ông bị ám... thì... thì tại sao tận hai mươi mấy năm sau mới bị mà không phải trước đây.
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ bốn mắt nhìn nhau, Hoắc Tư Danh nắm chặt tay Hứa Doãn Hạ lại nhìn về phía Chu Khiêm hỏi.
" Có phải có chuyện gì liên quan với Hạ Hạ không? " Anh nhìn Chu Khiêm như vậy, anh càng chắc chắn Chu Khiêm biết chuyện gì đó... Nhưng là chuyện gì...
Chu Khiêm hít một hơi sâu, nén kích động nói.
" Tôi... tôi nhìn...nhìnnn nhằmmm... người. " dù cố giữ bình tĩnh, nhưng Chu Khiêm vẫn không khống chế được cơn run rẩy của chính ông.
Ông sợ hãi... ông không biết nên làm gì... nhưng nhìn Hứa Doãn Hạ, ông lại nhớ về gương mặt tái nhợt của người phụ nữ xinh đẹp đó không thôi.
Hoắc Tư Danh không bỏ qua bất kỳ động thái nào của ông khẽ hỏi.
" Có sao? "
" C......Có.... " Lời nói run rẩy đến chính ông cảm thấy nếu ông còn nói thì sẽ bị bại lộ tất cả mọi chuyện.
Hứa Doãn Hạ như nhìn ra điều gì đó, ánh mắt thay đổi một các rõ rệt, không còn ôn nhu dịu dàng dễ chịu như lúc nãy nữa mà lấy phong thái của một người có quyền có tiếng nói, nói.
( Có tiếng nói ở đây là chỉ địa vị của chính mình á, Hạ tỷ thay vì bình thường nói chuyện dễ chịu nhưng giờ lại dùng uy quyền mà của Hoắc Tư Danh cho ( Hoắc PHU NHÂN) hay là người một người thuộc CỐ Gia nói chuyện.)
" Ông không nói? "
Chu Khiêm và những người xung quanh vừa nghe, không khỏi nhảy dựng, giọng nói tuy vẫn nhẹ nhàng nhưng... chính bọn họ lại cảm thấy như có áp lực thật nặng trên vai mình.
Người bình thường nhất, cũng chỉ mỗi Hoắc Tư Danh, thấy Hứa Doãn Hạ thay đổi chính anh lại thu liễm tính khí mà lười biếng đặt cằm trên vai Hứa Doãn Hạ cọ cọ lại he hé mắt nhìn Chu Khiêm đang đứng trước mặt.
Hứa Doãn Hạ cảm nhận được vật nặng trên vai, mày khẽ nhíu nhưng không đẩy ra, chỉ nhìn chằm chằm Chu Khiêm, thấy ông im lặng cô lại nói.
" Ông biết mẹ ruột tôi? Hà Doãn Hoa? "
Vừa nghe cái tên đó Chu Khiêm không kiềm được mà quỳ bịch xuống...
••••••••••••••••••••••
** AAAA người phụ nữ đó là ai đây? có thật là mẹ của Hạ tỷ hay không?
Nói chứ Danh ca thật là lười biếng đúng lúc... đang áp lực nặng nề thế mà còn cái bộ dáng ngọt ngào phát cẩu lương a >< thật đáng ghét.
4/15 chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
/628
|