Anh cảm thấy bản thân anh thật sự là một thằng bạn tệ bạc, Hoắc Tư Danh bệnh nặng đến như vậy mà bây giờ anh mới biết... nếu anh biết sớm hơn có phải sẽ tốt hơn không?
Giúp cậu ta chia sẻ bớt công việc, lại giúp cậu ta xử lý một vài chuyện rắc rối...
Bây giờ nhìn lại Hoắc Tư Danh, Phó Hà Phương càng cảm thấy anh thật... thật sự không xứng làm một người bạn, nếu như anh quan tâm Hoắc Tư Danh nhiều hơn có phải hay không sẽ không muốn như vậy.
Nhìn Hoắc Tư Danh nói vợ mình là người " Cố Gia " chính anh lại cảm thấy thật thương xót, chắc do áp lực quá nhiều nên cậu ấy mới ước có một thế lực mạnh hơn giúp đỡ HK nhỉ.
Cũng tại anh... Phó Hà Phương tự trách chính mình.
Nếu anh không bỏ bê công việc, nếu anh cùng Hoắc Tư Danh chia sẽ vui buồn thì tốt rồi...
Hoắc Tư Danh bây giờ chẳng khác gì là một viên kim cương không ruột...
••••
Hứa Doãn Hạ ngẩn ngơ một lúc lâu để tiêu hóa câu nói.
" Hoắc Tư Danh bị Thần Kinh " kia, cô nghe nhầm có phải không? Tự nhiên khi khổng khi không lại nói chồng cô là tên bị thần kinh a, rốt cuộc anh ta bị hay chồng cô.
Càng nhìn Phó Hà Phương, Hứa Doãn Hạ lại đáng không ưa nổi khẽ nói,
" Anh chỉ muốn nói như vậy? "
Phó Hà Phương giật mình, hai mắt trừng to trong đầu không ngừng chạy nhanh những câu hỏi...
" Cô ấy biết rồi? "
" Cô ấy không giật mình? "
" Cô ấy không đau lòng? "
" Cô ấy không cảm xúc? " càng nghĩ Phó Hà Phương càng trừng mắt to hơn...
Trong lòng không khỏi run rẩy.
Hứa Doãn Hạ nhìn ra từng biểu cảm trên mặt Phó Hà Phương mày khẽ nhíu chặt nói.
" Nếu anh không có chuyện gì nói nữa thì mời đi cho! "
Hứa Doãn Hạ đuổi khách, cô không cần một người như anh ta.
Phó Hà Phương nhìn Hứa Doãn Hạ, cái gì cũng không nói, lại nhìn về Hoắc Tư Danh nói.
" Cậu đừng suy nghĩ lung tung, nhất định cô ấy sẽ thông cảm cho cậu. " anh biết... tình yêu là có thể tha thứ. Dứt câu, Phó Hà Phương đang định rời đt thì bị Hứa Doãn Hạ ngăn lại mói.
" Nói tôi biết, tại sao anh lại mói Hoắc Tư Danh bị thần kinh? "
Phó Hà Phương trầm mặc một lúc, mới nhớ về ngáy tháng trước kia nói.
" Chắc vì cậu ta quá mệt nhọc nên sinh ra ảo giác. "
" Ảo giác? " Hứa Doãn Hạ nhíu mày, thắc mắc, rốt cuộc là ảo giác gì?
Phó Hà Phương gật đâu nói.
" Cậu ấy nói cô là người Cố Gia, không những thế còn nghĩ bản thân sẽ là người một nhà của cố gia. Nên tôi nghĩ và chắc chắn Tư Danh bệnh cũng lâu rồi. "
" Chỉ như vậy? " Hứa Doãn Hạ nhìn Phó Hà Phương hỏi.
Phó Hà Phương gật đấu, Hứa Doãn Hạ môi khẽ câu lên thú vị.
••••••••••••••••••••••
7/10chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
Giúp cậu ta chia sẻ bớt công việc, lại giúp cậu ta xử lý một vài chuyện rắc rối...
Bây giờ nhìn lại Hoắc Tư Danh, Phó Hà Phương càng cảm thấy anh thật... thật sự không xứng làm một người bạn, nếu như anh quan tâm Hoắc Tư Danh nhiều hơn có phải hay không sẽ không muốn như vậy.
Nhìn Hoắc Tư Danh nói vợ mình là người " Cố Gia " chính anh lại cảm thấy thật thương xót, chắc do áp lực quá nhiều nên cậu ấy mới ước có một thế lực mạnh hơn giúp đỡ HK nhỉ.
Cũng tại anh... Phó Hà Phương tự trách chính mình.
Nếu anh không bỏ bê công việc, nếu anh cùng Hoắc Tư Danh chia sẽ vui buồn thì tốt rồi...
Hoắc Tư Danh bây giờ chẳng khác gì là một viên kim cương không ruột...
••••
Hứa Doãn Hạ ngẩn ngơ một lúc lâu để tiêu hóa câu nói.
" Hoắc Tư Danh bị Thần Kinh " kia, cô nghe nhầm có phải không? Tự nhiên khi khổng khi không lại nói chồng cô là tên bị thần kinh a, rốt cuộc anh ta bị hay chồng cô.
Càng nhìn Phó Hà Phương, Hứa Doãn Hạ lại đáng không ưa nổi khẽ nói,
" Anh chỉ muốn nói như vậy? "
Phó Hà Phương giật mình, hai mắt trừng to trong đầu không ngừng chạy nhanh những câu hỏi...
" Cô ấy biết rồi? "
" Cô ấy không giật mình? "
" Cô ấy không đau lòng? "
" Cô ấy không cảm xúc? " càng nghĩ Phó Hà Phương càng trừng mắt to hơn...
Trong lòng không khỏi run rẩy.
Hứa Doãn Hạ nhìn ra từng biểu cảm trên mặt Phó Hà Phương mày khẽ nhíu chặt nói.
" Nếu anh không có chuyện gì nói nữa thì mời đi cho! "
Hứa Doãn Hạ đuổi khách, cô không cần một người như anh ta.
Phó Hà Phương nhìn Hứa Doãn Hạ, cái gì cũng không nói, lại nhìn về Hoắc Tư Danh nói.
" Cậu đừng suy nghĩ lung tung, nhất định cô ấy sẽ thông cảm cho cậu. " anh biết... tình yêu là có thể tha thứ. Dứt câu, Phó Hà Phương đang định rời đt thì bị Hứa Doãn Hạ ngăn lại mói.
" Nói tôi biết, tại sao anh lại mói Hoắc Tư Danh bị thần kinh? "
Phó Hà Phương trầm mặc một lúc, mới nhớ về ngáy tháng trước kia nói.
" Chắc vì cậu ta quá mệt nhọc nên sinh ra ảo giác. "
" Ảo giác? " Hứa Doãn Hạ nhíu mày, thắc mắc, rốt cuộc là ảo giác gì?
Phó Hà Phương gật đâu nói.
" Cậu ấy nói cô là người Cố Gia, không những thế còn nghĩ bản thân sẽ là người một nhà của cố gia. Nên tôi nghĩ và chắc chắn Tư Danh bệnh cũng lâu rồi. "
" Chỉ như vậy? " Hứa Doãn Hạ nhìn Phó Hà Phương hỏi.
Phó Hà Phương gật đấu, Hứa Doãn Hạ môi khẽ câu lên thú vị.
••••••••••••••••••••••
7/10chương.
Thương Boo thì hãy LIKE và VOTE ( bỏ phiếu) ủng hộ Boo đi nè! Rảnh thì thả xuống comment nhận xét tạo động lực để Boo viết tiếp chương sau nè!
/628
|