Lúc này đây, bốn người bác sĩ không ngừng nói về tình trạng dinh dưỡng cũng như chuyện phòng the phải kiêng kị như thế nào ra sao... nhưng là Hoắc Tư Danh cái gì cũng không nghe, chỉ nhìn chằm chằm Hứa Doãn Hạ, Hứa Doãn Hạ thì cúi đầu nhìn bụng chính cô.
Hai đứa bè... tận hai đứa bé chứ không phải một... vậy mà cô... cô... không để ý... nếu ngày hôm đó... mất tích... không suôn sẻ nằm yên lành trên đất cát mà nằm trên đá... nhưng... đã vậy cô còn bất tỉnh 1 đêm không hề hay biết gì cho đến khi tỉnh dậy... càng nghĩ Hứa Doãn Hạ càng sợ...
Hứa Doãn Hạ xoa nhẹ bụng cô vài lần, hai mắt dần đỏ ửng, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hoắc Tư Danh từ đầu đến cuối đều một mực nhìn Hứa Doãn Hạ, liền thấy cô khóc, cũng vội vàng cúi đầu hỏi.
" Vợ sao vậy... "
Như nhìn ra Hứa Doãn Hạ xúc động Hoắc Tư Danh nhanh chóng gọi.
" Aron... cậu vào đây một lúc. " miệng vừa nói, tay thì nhanh chóng ôm Hứa Doãn Hạ lên.
Mấy vị bác sĩ cũng nhìn ra không thích hợp mà im lặng.
Aron bước vào thì thấy Hứa Doãn Hạ đang được Hoắc Tư Danh ôm lên, bản thân anh giật mình...
Không lẽ không có... Hoắc Tư Danh không để Aron nghĩ thêm gì mà nói.
" Cậu ở lại đây nghe bác sĩ dặn dò giúp tôi. Tôi đưa Hạ Hạ đi nghỉ ngơi một lát quay lại. "
Nói xong thì nhanh chóng rời đi không đợi Aron nói gì.
- ---
Phòng ngủ.
Hứa Doãn Hạ hai mắt đỏ ửng dựa hẳn vào người Hoắc Tư Danh thút thít.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ như vậy, chính anh cảm thấy ruột gan phèo phổi của mình như bị bóp chặt, nhẹ nhàng vuốt lưng Hứa Doãn Hạ.
Hoắc Tư Danh dò hỏi.
" Vợ sao vậy? Khó chịu ở đâu? " nói xong hôn nhẹ đỉnh đầu cô.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh mới nói.
" Ngày đó... em tỉnh... là đang nằm trên bờ biển... nếu như mà... không phải rơi xuống nước... thì có phải các bảo bảo... các bảo bảo sẽ gặp nguy không huhu. " cô sợ... cô còn nghĩ chính mình ảo tưởng mang thai, nhưng khi nghe Bác sĩ nói, chính cô cảm thấy mình quá bất cẩn... càng nghĩ đến những lần mạo hiểm đó... Hứa Doãn Hạ càng run rẩy hơn.
Hoắc Tư Danh tuy chưa hỏi rõ tình hình hôm đó, nói chính xác anh là cố ý không hỏi, để khi nào cô kể thì anh nghe thôi.
Giờ nghe cô nói, tuy không cụ thể nhưng là chính anh cảm thấy xót. Ôm chặt cô vào lòng lại nói.
" Không sao đâu... hiện tại vợ và các con đều bình an thì chính là ông trời phù hộ... và anh sẽ không để vợ gặp chuyện này thêm một lần nữa đâu... kẻ xấu đã bị trừng phạt chính anh sẽ không tha cho bất kỳ ai có ý đồ với vợ nữa... " dừng một chút, hôn nhẹ trán cô nói tiếp.
" Tại anh hết... tại anh không bảo vệ tốt cho vợ... ngoan nhá nín nha... mọi chuyện bây giờ đã ổn, anh sẽ không làm vợ phải đau buồn nữa đâu, có được không nè. " hôn hôn má Hứa Doãn Hạ.
- ---------------------------
Còn 1k3 nữa 75k
Và đây là chương thứ 4 của 1 ngày không bão
Đọc xong nhớ Like + Cmt + Vote ủng hộ Boo nha.
Hai đứa bè... tận hai đứa bé chứ không phải một... vậy mà cô... cô... không để ý... nếu ngày hôm đó... mất tích... không suôn sẻ nằm yên lành trên đất cát mà nằm trên đá... nhưng... đã vậy cô còn bất tỉnh 1 đêm không hề hay biết gì cho đến khi tỉnh dậy... càng nghĩ Hứa Doãn Hạ càng sợ...
Hứa Doãn Hạ xoa nhẹ bụng cô vài lần, hai mắt dần đỏ ửng, nước mắt cứ thế mà tuôn ra. Hoắc Tư Danh từ đầu đến cuối đều một mực nhìn Hứa Doãn Hạ, liền thấy cô khóc, cũng vội vàng cúi đầu hỏi.
" Vợ sao vậy... "
Như nhìn ra Hứa Doãn Hạ xúc động Hoắc Tư Danh nhanh chóng gọi.
" Aron... cậu vào đây một lúc. " miệng vừa nói, tay thì nhanh chóng ôm Hứa Doãn Hạ lên.
Mấy vị bác sĩ cũng nhìn ra không thích hợp mà im lặng.
Aron bước vào thì thấy Hứa Doãn Hạ đang được Hoắc Tư Danh ôm lên, bản thân anh giật mình...
Không lẽ không có... Hoắc Tư Danh không để Aron nghĩ thêm gì mà nói.
" Cậu ở lại đây nghe bác sĩ dặn dò giúp tôi. Tôi đưa Hạ Hạ đi nghỉ ngơi một lát quay lại. "
Nói xong thì nhanh chóng rời đi không đợi Aron nói gì.
- ---
Phòng ngủ.
Hứa Doãn Hạ hai mắt đỏ ửng dựa hẳn vào người Hoắc Tư Danh thút thít.
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ như vậy, chính anh cảm thấy ruột gan phèo phổi của mình như bị bóp chặt, nhẹ nhàng vuốt lưng Hứa Doãn Hạ.
Hoắc Tư Danh dò hỏi.
" Vợ sao vậy? Khó chịu ở đâu? " nói xong hôn nhẹ đỉnh đầu cô.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh mới nói.
" Ngày đó... em tỉnh... là đang nằm trên bờ biển... nếu như mà... không phải rơi xuống nước... thì có phải các bảo bảo... các bảo bảo sẽ gặp nguy không huhu. " cô sợ... cô còn nghĩ chính mình ảo tưởng mang thai, nhưng khi nghe Bác sĩ nói, chính cô cảm thấy mình quá bất cẩn... càng nghĩ đến những lần mạo hiểm đó... Hứa Doãn Hạ càng run rẩy hơn.
Hoắc Tư Danh tuy chưa hỏi rõ tình hình hôm đó, nói chính xác anh là cố ý không hỏi, để khi nào cô kể thì anh nghe thôi.
Giờ nghe cô nói, tuy không cụ thể nhưng là chính anh cảm thấy xót. Ôm chặt cô vào lòng lại nói.
" Không sao đâu... hiện tại vợ và các con đều bình an thì chính là ông trời phù hộ... và anh sẽ không để vợ gặp chuyện này thêm một lần nữa đâu... kẻ xấu đã bị trừng phạt chính anh sẽ không tha cho bất kỳ ai có ý đồ với vợ nữa... " dừng một chút, hôn nhẹ trán cô nói tiếp.
" Tại anh hết... tại anh không bảo vệ tốt cho vợ... ngoan nhá nín nha... mọi chuyện bây giờ đã ổn, anh sẽ không làm vợ phải đau buồn nữa đâu, có được không nè. " hôn hôn má Hứa Doãn Hạ.
- ---------------------------
Còn 1k3 nữa 75k
Và đây là chương thứ 4 của 1 ngày không bão
Đọc xong nhớ Like + Cmt + Vote ủng hộ Boo nha.
/628
|