Trong lòng Hoắc Tư Danh không ngừng lo lắng, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, không lẽ anh đã chết...
Hoắc Tư Danh nghĩ đến điều này, hai mắt càng nhắm chặt mày thì nhíu lại kinh ngạc.
Không thể như vậy được, anh không thể nào chết dễ dàng như vậy được.
Hoắc Tư Danh cố gắng mở mắt nhưng không được, bản thân anh vô lực nhưng anh không cam anh còn chưa được nhìn Hứa Doãn Hạ, chưa nhìn những đứa con của anh và cô ra đời mà.
Anh không muốn chết, không muốn...
Hoắc Tư Danh cắn chặt răng trong tiềm thức, cũng không biết là do ý chí anh kiên định hay là lý do gì khác mà một lúc thật lâu, Hoắc Tư Danh dần dần hai mắt mở ra, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây là một không gian trắng xóa, ngoài màu trắng ra anh chẳng thấy gì.
Mày anh nhíu lại, cố gắng ngồi dậy chính là bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn tê dại, anh hít hà một tiếng cúi đầu nhìn bụng, hoàn toàn không thấy vết thương đâu nhưng lại đau, rất đau.
Nhịn đau đớn, Hoắc Tư Danh không bỏ cuộc, cố gắng chống đỡ thân thể sau đó lại cố gắng đứng dậy lếch cả thân hình yếu ớt mà đi về phía trước, từng bước chân nặng nề xen lẫn đau đớn làm anh càng bước chậm dần.
Anh không biết rõ bản thân đang đi đâu hay về đâu nhưng theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này nên có ra sao anh vẫn phải cố gắng đi, đi một lúc lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Chồng ơi! Sáng rồi dậy đi, đừng ngủ nữa, anh cứ ngủ mãi như vậy sẽ béo đấy. Cuộc sống này thật tươi đẹp khi có anh, nhưng nó đã không còn tươi đẹp nữa từ ngày anh thiếp đi. "
" Hạ Hạ. " hai mắt Hoắc Tư Danh trừng to gọi một tiếng, lại nghe thấy.
" Đau không? Em biết chồng rất đau, nhưng chồng tỉnh đi có được không? "
Hoắc Tư Danh cố gắng đi về phía giọng nói vang lên nhanh hơn... nhanh hơn... bên tai luôn nghe thấy giọng của cô.
" Chồng biết rõ hai vợ chồng ta thần giao cách cảm mà, chồng đau em cũng sẽ đau, chồng chôn sâu vào giấc ngủ, em cũng sẽ gặp cơn ác mộng."
" Anh xin lỗi, Hạ Hạ... đợi anh... " vừa nghe Hứa Doãn Hạ nói, Hoắc Tư Danh vừa trả lời hai mắt không kiềm được mà đỏ ửng.
Nhịn đau nhịn mệt mà đi nhanh về phía trước... mãi cho đến khi nghe thấy Hứa Doãn Hạ nói.
" Trong mơ, ngày đầu tiên em thấy anh rời bỏ em, anh biết không? Anh xấu xa, xấu xa đến nỗi em không chịu được, bụng em đã gồ lên anh lại chạy đi bỏ em, anh đứng được sự sống và cái chết... anh nhìn em nói " xin lỗi " sau đó lại nhảy xuống vực, tim em đau thắt lại từng cơn khi nhớ về lúc đó. "
Hoắc Tư Danh mới biết được là lúc nãy, tiếng gọi thảm thiết đó... là của cô gọi anh... nhưng anh rõ ràng đang nằm chỗ khác mà, Hoắc Tư Danh mờ mịt nghĩ nhưng nghe giọng nói ngày một nghẹn ngào của cô, trái tim anh càng thắt chặt.
Anh chưa bao giờ muốn cô khóc... đã tự hứa với lòng thế mà anh lại khiến cô khóc...
Tiếng nức nở của Hứa Doãn Hạ vang lên đan xen cùng với câu nói.
" Hoắc Tư Danh, anh dậy đi.
Danh... Danh... "
Hoắc Tư Danh nắm chặt tay lại, bước đi nhanh hơn nhưng... mọi thứ liền không theo ý muốn anh lại rơi xuống vực sâu.
Hoắc Tư Danh la to lên trong vô vọng " Hứa Doãn Hạ, đợi anh... "
Hoắc Tư Danh nghĩ đến điều này, hai mắt càng nhắm chặt mày thì nhíu lại kinh ngạc.
Không thể như vậy được, anh không thể nào chết dễ dàng như vậy được.
Hoắc Tư Danh cố gắng mở mắt nhưng không được, bản thân anh vô lực nhưng anh không cam anh còn chưa được nhìn Hứa Doãn Hạ, chưa nhìn những đứa con của anh và cô ra đời mà.
Anh không muốn chết, không muốn...
Hoắc Tư Danh cắn chặt răng trong tiềm thức, cũng không biết là do ý chí anh kiên định hay là lý do gì khác mà một lúc thật lâu, Hoắc Tư Danh dần dần hai mắt mở ra, anh nhìn xung quanh một vòng, phát hiện đây là một không gian trắng xóa, ngoài màu trắng ra anh chẳng thấy gì.
Mày anh nhíu lại, cố gắng ngồi dậy chính là bụng đột nhiên truyền đến một trận đau đớn tê dại, anh hít hà một tiếng cúi đầu nhìn bụng, hoàn toàn không thấy vết thương đâu nhưng lại đau, rất đau.
Nhịn đau đớn, Hoắc Tư Danh không bỏ cuộc, cố gắng chống đỡ thân thể sau đó lại cố gắng đứng dậy lếch cả thân hình yếu ớt mà đi về phía trước, từng bước chân nặng nề xen lẫn đau đớn làm anh càng bước chậm dần.
Anh không biết rõ bản thân đang đi đâu hay về đâu nhưng theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này nên có ra sao anh vẫn phải cố gắng đi, đi một lúc lâu, một giọng nói quen thuộc vang lên.
" Chồng ơi! Sáng rồi dậy đi, đừng ngủ nữa, anh cứ ngủ mãi như vậy sẽ béo đấy. Cuộc sống này thật tươi đẹp khi có anh, nhưng nó đã không còn tươi đẹp nữa từ ngày anh thiếp đi. "
" Hạ Hạ. " hai mắt Hoắc Tư Danh trừng to gọi một tiếng, lại nghe thấy.
" Đau không? Em biết chồng rất đau, nhưng chồng tỉnh đi có được không? "
Hoắc Tư Danh cố gắng đi về phía giọng nói vang lên nhanh hơn... nhanh hơn... bên tai luôn nghe thấy giọng của cô.
" Chồng biết rõ hai vợ chồng ta thần giao cách cảm mà, chồng đau em cũng sẽ đau, chồng chôn sâu vào giấc ngủ, em cũng sẽ gặp cơn ác mộng."
" Anh xin lỗi, Hạ Hạ... đợi anh... " vừa nghe Hứa Doãn Hạ nói, Hoắc Tư Danh vừa trả lời hai mắt không kiềm được mà đỏ ửng.
Nhịn đau nhịn mệt mà đi nhanh về phía trước... mãi cho đến khi nghe thấy Hứa Doãn Hạ nói.
" Trong mơ, ngày đầu tiên em thấy anh rời bỏ em, anh biết không? Anh xấu xa, xấu xa đến nỗi em không chịu được, bụng em đã gồ lên anh lại chạy đi bỏ em, anh đứng được sự sống và cái chết... anh nhìn em nói " xin lỗi " sau đó lại nhảy xuống vực, tim em đau thắt lại từng cơn khi nhớ về lúc đó. "
Hoắc Tư Danh mới biết được là lúc nãy, tiếng gọi thảm thiết đó... là của cô gọi anh... nhưng anh rõ ràng đang nằm chỗ khác mà, Hoắc Tư Danh mờ mịt nghĩ nhưng nghe giọng nói ngày một nghẹn ngào của cô, trái tim anh càng thắt chặt.
Anh chưa bao giờ muốn cô khóc... đã tự hứa với lòng thế mà anh lại khiến cô khóc...
Tiếng nức nở của Hứa Doãn Hạ vang lên đan xen cùng với câu nói.
" Hoắc Tư Danh, anh dậy đi.
Danh... Danh... "
Hoắc Tư Danh nắm chặt tay lại, bước đi nhanh hơn nhưng... mọi thứ liền không theo ý muốn anh lại rơi xuống vực sâu.
Hoắc Tư Danh la to lên trong vô vọng " Hứa Doãn Hạ, đợi anh... "
/628
|