Bậc cha mẹ nào cũng như vậy, nhìn thấy con mình đau khổ thì làm sao họ đành lòng, thứ họ muốn chính là đau lòng thay cho con họ, còn hơn phải nhìn thấy con khóc, con đau.
Cố Minh Dương và Hà Doãn Hoa cũng vậy, loại tình cảm của họ dành cho Hứa Doãn Hạ gấp nhiều lần hơn những cha mẹ khác, xa nhau hơn hai mươi năm, đến giờ mới gặp lại đã không dễ dàng thì làm sao có thể chấp nhận nhìn con gái đau buồn.
Họ nói dối, họ âm thầm giúp cũng chỉ vì muốn cô vui vẻ, nhưng họ lại quên mất con gái họ đã có chồng.
Cho dù muốn bảo vệ cũng sẽ không còn nhiều cơ hội, vì Hoắc Tư danh sẽ thay họ bảo vệ cho cô.
Thứ tình cảm gia đình này rất thiên liêng, làm sao nói muốn dứt là dứt được.
Hà Doãn Hoa xoa nhẹ đầu Hứa Doãn Hạ một lần nữa nói.
" Ba mẹ biết, nhưng làm sao ba mẹ đành lòng nhìn con khóc con đau lòng. Nhưng hiện tại đã có ba mẹ, con đừng cứ im lặng vờ như bản thân mạnh mẽ nữa."
Hứa Doãn Hạ nhìn Hà Doãn Hoa, hai mắt dần dần đỏ ứng nước mắt tràn ngập cả đôi mắt như thể sắp tràn ra, cô nhịn, nhịn đau nhịn khóc, vì muốn mạnh mẽ nhưng nghe Hà Doãn Hoa nói như vậy, cảm xúc vốn muốn che đậy liền tuôn ra như suối.
Hứa Doãn Hạ " huhu " khóc to, Hà Doãn Hoa đau lòng ôm chặt cô vỗ về.
Bà biết, Hứa Doãn Hạ đang cố gắng nhẫn nhịn, nghe tin chồng đang bị thương, cho dù có là ai thì cũng như vậy cả thôi.
Khóc một trận làm sao đủ, phải khóc thật nhiều thật lâu mới ổn, mới bình tâm.
A đứng một góc nhìn Hứa Doãn Hạ, anh chỉ im lặng không nói bất cứ câu gì.
Cố Minh Dương nhìn Hứa Doãn Hạ và Hà Doãn Hoa, ông nhanh chóng đứng dậy đi ra phía ngoài gọi cho người bên SiLa.
" Sao giờ mới nghe máy? " đối phương vừa nghe máy, ông liền chất vấn, ông gọi từ sớm đến giờ mới nghe là thế nào chứ.
Đỗ Bính Hòa nghe giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ẩn ận lửa giận của Cố Minh Dương không khỏi rụt cổ lại nói.
" Lúc nãy trợ giúp người sang căn cứ HK phòng thủ nên không nghe máy được. "
Bọn họ có thuê vài mẫu đất gần đó từ sớm, nhà cũng có xây sẵn, hiện tại để phòng thủ bọn SiLa Nữ Đế kia chỉ đành phải ở gần đây. Gấp gáp cùng với chia người ra mà không ai đem theo điện thoại cả.
Cố Minh Dương sau khi nghe xong cũng hiểu, nên cũng thu lại khí lạnh, giọng nói cũng không còn thái độ khó chịu chứa lửa giận nữa mà thành ôn hòa hơn nói.
" Tình hình bên đó sao rồi? "
" Bên Nữ Hoàng đó án binh bất động, lúc bà ta cho người gây rối loạn bên sân bay, thì canh lúc những người chức vị cao của HK rời đi, thì bà ta cho người vào HK trộm đồ, cũng không rõ là gì nhưng bất thành, tên trộm đó bị bắt liền tự tử, còn những người bên ngoài chờ tên đột nhập đó biết nên đấu đá với hơn 10 người còn ở HK, nên số người bị thương bên HK chiếm đến 6 người, còn bên địch, do HK bách phát bách trúng nênhọ đến 100 về được 20. "
Cố Minh Dương nhíu chặt mày, HK không phải ngàn người sao? Sao hiện tại còn có 10.
Đỗ Bính Hòa lại nói.
" Hiện tại những người trong tổ chức HK đang chia nhau ra hành động, nên trong căn cứ chỉ còn chục người. "
" Hành động gì? "
" Không biết nữa Gia chủ, tôi chỉ tìm hiểu được bấy nhiêu chuyện thôi, chứ mấy cái khác thì bí. "
Cố Minh Dương nghe Đỗ Bính Hòa nói xong, suy nghĩ một lúc mới đáp.
" Các cậu cẩn thận! Hiện tại cứ chờ Hoắc Tư Danh tỉnh đi rồi tính. "
Nói thêm vài lời ông và Đỗ Bính Hòa tắt máy.
Cố Minh Dương ngẩng đầu nhìn về bầu trời kia, trong lòng thầm nói.
" Chuyện gì đến rồi cũng đến. "
Cố Minh Dương và Hà Doãn Hoa cũng vậy, loại tình cảm của họ dành cho Hứa Doãn Hạ gấp nhiều lần hơn những cha mẹ khác, xa nhau hơn hai mươi năm, đến giờ mới gặp lại đã không dễ dàng thì làm sao có thể chấp nhận nhìn con gái đau buồn.
Họ nói dối, họ âm thầm giúp cũng chỉ vì muốn cô vui vẻ, nhưng họ lại quên mất con gái họ đã có chồng.
Cho dù muốn bảo vệ cũng sẽ không còn nhiều cơ hội, vì Hoắc Tư danh sẽ thay họ bảo vệ cho cô.
Thứ tình cảm gia đình này rất thiên liêng, làm sao nói muốn dứt là dứt được.
Hà Doãn Hoa xoa nhẹ đầu Hứa Doãn Hạ một lần nữa nói.
" Ba mẹ biết, nhưng làm sao ba mẹ đành lòng nhìn con khóc con đau lòng. Nhưng hiện tại đã có ba mẹ, con đừng cứ im lặng vờ như bản thân mạnh mẽ nữa."
Hứa Doãn Hạ nhìn Hà Doãn Hoa, hai mắt dần dần đỏ ứng nước mắt tràn ngập cả đôi mắt như thể sắp tràn ra, cô nhịn, nhịn đau nhịn khóc, vì muốn mạnh mẽ nhưng nghe Hà Doãn Hoa nói như vậy, cảm xúc vốn muốn che đậy liền tuôn ra như suối.
Hứa Doãn Hạ " huhu " khóc to, Hà Doãn Hoa đau lòng ôm chặt cô vỗ về.
Bà biết, Hứa Doãn Hạ đang cố gắng nhẫn nhịn, nghe tin chồng đang bị thương, cho dù có là ai thì cũng như vậy cả thôi.
Khóc một trận làm sao đủ, phải khóc thật nhiều thật lâu mới ổn, mới bình tâm.
A đứng một góc nhìn Hứa Doãn Hạ, anh chỉ im lặng không nói bất cứ câu gì.
Cố Minh Dương nhìn Hứa Doãn Hạ và Hà Doãn Hoa, ông nhanh chóng đứng dậy đi ra phía ngoài gọi cho người bên SiLa.
" Sao giờ mới nghe máy? " đối phương vừa nghe máy, ông liền chất vấn, ông gọi từ sớm đến giờ mới nghe là thế nào chứ.
Đỗ Bính Hòa nghe giọng nói trầm thấp lạnh lẽo ẩn ận lửa giận của Cố Minh Dương không khỏi rụt cổ lại nói.
" Lúc nãy trợ giúp người sang căn cứ HK phòng thủ nên không nghe máy được. "
Bọn họ có thuê vài mẫu đất gần đó từ sớm, nhà cũng có xây sẵn, hiện tại để phòng thủ bọn SiLa Nữ Đế kia chỉ đành phải ở gần đây. Gấp gáp cùng với chia người ra mà không ai đem theo điện thoại cả.
Cố Minh Dương sau khi nghe xong cũng hiểu, nên cũng thu lại khí lạnh, giọng nói cũng không còn thái độ khó chịu chứa lửa giận nữa mà thành ôn hòa hơn nói.
" Tình hình bên đó sao rồi? "
" Bên Nữ Hoàng đó án binh bất động, lúc bà ta cho người gây rối loạn bên sân bay, thì canh lúc những người chức vị cao của HK rời đi, thì bà ta cho người vào HK trộm đồ, cũng không rõ là gì nhưng bất thành, tên trộm đó bị bắt liền tự tử, còn những người bên ngoài chờ tên đột nhập đó biết nên đấu đá với hơn 10 người còn ở HK, nên số người bị thương bên HK chiếm đến 6 người, còn bên địch, do HK bách phát bách trúng nênhọ đến 100 về được 20. "
Cố Minh Dương nhíu chặt mày, HK không phải ngàn người sao? Sao hiện tại còn có 10.
Đỗ Bính Hòa lại nói.
" Hiện tại những người trong tổ chức HK đang chia nhau ra hành động, nên trong căn cứ chỉ còn chục người. "
" Hành động gì? "
" Không biết nữa Gia chủ, tôi chỉ tìm hiểu được bấy nhiêu chuyện thôi, chứ mấy cái khác thì bí. "
Cố Minh Dương nghe Đỗ Bính Hòa nói xong, suy nghĩ một lúc mới đáp.
" Các cậu cẩn thận! Hiện tại cứ chờ Hoắc Tư Danh tỉnh đi rồi tính. "
Nói thêm vài lời ông và Đỗ Bính Hòa tắt máy.
Cố Minh Dương ngẩng đầu nhìn về bầu trời kia, trong lòng thầm nói.
" Chuyện gì đến rồi cũng đến. "
/628
|