Đúng lúc đó, phía ngoài cửa có hai bóng dáng quen thuộc bước vào.
Hứa Doãn Hạ trên tay có xách một ít đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ, Hoắc Tư Danh thì xách cái túi xách của Hứa Doãn Hạ bước vào.
Cả hai người hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra nên Hứa Doãn Hạ vừa bước vào, còn chưa thấy người liền gọi một tiếng to.
" Shin, Shon ơi, ba mẹ đến đón hai đứa nè! "
Chính là lần này gọi khác hơn mọi khi rất nhiều, mọi lần sau khi Hứa Doãn Hạ gọi thì hai nhóc con dù có bận làm gì cách mấy cũng ù ù ạt ạt dùng hai chân nhỏ bé của bọn nhỏ chạy đến bên cạnh cô.
Nhưng hôm nay không một ai cả... Hứa Doãn Hạ nhíu nhíu mày nhìn Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh cũng nhíu mày khó chịu.
Còn không bao lâu thì tiếng khóc nức nở non nớt của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vang lên.
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày hơn, cùng với Hứa Doãn Hạ vội vàng đi vào trong nhà.
Vừa vào đến trong nhà, Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ liền thấy hai đứa nhỏ vốn không khóc nháo giờ đây lại khóc đến ú a ú ớ, dụi đầu vào vai ông bà nội.
" Xảy ra chuyện gì? " giọng nói đầy khó chịu của Hoắc Tư Danh vang lên.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vừa nghe đến giọng nói của Hoắc Tư Danh, cả hai không khỏi run lên, vốn còn đang nức nở cũng im bặt đi.
Hai mắt bọn nhỏ to tròn đỏ ửng trừng to nhìn chằm chằm về hướng Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ im lặng nhíu mày lại không nhanh không chậm hỏi.
" Sao trên sàn lại bề bộn như vậy? Mẹ ở nhà dạy hai đứa ra sao? Sao lại như vậy? "
" ô... ô... " Hoắc Hiến Nhân, nhân cơ hội khóc đến đáng thương.
Hoắc Hiến Nghĩa chỉ thút thít im lặng.
Hoắc Tư Danh nghe tiếng khóc của Hoắc Hiến Nhân, làm anh càng thêm khó chịu quát.
" Câm miệng! " khóc nháo cái gì mà khóc, mới sang nội ở mấy ngày mà đã hư đốn thành cái dạng này rồi.
Hoắc Hiến Nhân im bặt không dám phát ra âm thanh.
Căn nhà rốt cuộc cũng trở nên im lặng, Hoắc Tư Danh nhìn về Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy hỏi.
" Xảy ra chuyện gì vậy ba mẹ? "
Hai đứa nhỏ không thể nào khi khổng khi không lại khóc nháo như vậy.
Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy lắc đầu không biết.
Hứa Doãn Hạ nhìn hai đứa con, tính tình hai đứa làm sao cô không biết, nhìn trên sàn những cái mô hình lắp ráp bị ngã như vậy cũng đủ biết hai đứa lại cãi nhau về vấn đề nhỏ.
Hứa Doãn Hạ nhìn về hướng Hoắc Hiến Nghĩa nói.
" Shin, con nói trước đi. "
Hoắc Hiến Nhân vừa nghe thấy lo lắng muốn mở miệng thì liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Tư Danh, thân hình nhỏ bé run lên sợ hãi.
Hứa Doãn Hạ đi đến chỗ Hoắc Tư Không, ôm lấy bé con từ tay ông nội bé, lại hôn hôn gương mặt vì khóc mà đỏ lên hỏi.
" Xảy ra chuyện gì? Shin nói mẹ nghe xem nào. "
Hoắc Hiến Nghĩa thút thít một chút lại nói.
" Con và Shon đang ngồi chơi cùng nhau ở đây như mọi hôm. Vì ông nội bà nội cũng như ông quản gia và các dì bác giúp việc không muốn làm phiền bọn con nên khi giúp bọn con bày ra thì... sẽ rời đi ngay... chính là nếu như chơi như mọi khi thì có xảy ra chuyện gì đâu nhưng mà híc... mô hình con cực khổ lắp ráp thế mà Shon lại cố ý làm ngã. "
" Mẹ thấy đó... bên dưới bề bộn như vậy là do một tay Shon làm. " dừng một chút, bé lại nói.
" Đã làm mà không thừa nhận là sai, không những thế còn nói chuyện không biết ai lớn ai nhỏ.
Shon không những nói dối còn nằm ăn vạ. "
" Thế sao hai đứa lại khóc? " Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Hiến Nghĩa, lau lau gương mặt mếu máo của con hỏi.
" Tại vì Shon sợ bị con mét ba và mẹ nên khóc rống ăn vạ, con có bảo em ấy làm em ấy tự mình thừa nhận đi nhưng không em ấy không thừa nhận còn khóc, con nói sẽ xin ba mẹ cho xem camera để xem ai đúng ai sai thế là em ấy lại rống to hơn. "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Hiến Nghĩa một bộ dáng con nít nhưng suy nghĩ quá chín chắn không khỏi đau lòng.
" Nhưng em khóc, sao Shin lại khóc theo? "
" Con ủy khuất! Mô hình con làm mà bị em ấy cố ý phá hoại, con thật sự rất khó chịu. "
Hứa Doãn Hạ hôn hôn má con trai đau lòng, Hoắc Tư Danh nhìn Hoắc Hiến Nghĩa không keo kiệt cho một ít tán thưởng.
Hoắc Hiến Nhân biết sẽ bị mắng nên càng khóc to thêm.
Hoắc Tư Danh đi đến ôm bé con lên, mắt anh nhìn mắt bé, anh hỏi.
" Lúc ở nhà ba ba dạy con như thế nào? "
" Ô... không được nói dối... không được hại anh trai... "
" Rồi gì nữa? "
" Không được ngậm máu phun người, không được làm sai mà chối... huhu. "
" Thế bây giờ Shon đang làm sai hay đúng. "
" Sai ạ ô ô. "
" Muốn sửa sai nên làm gì? "
" Ôô... xin... xin lỗi ạ. "
" Shon đi đến chỗ anh trai, xin lỗi anh trai đi. "
Hoắc Hiến Nhân mím môi mếu máo, được Hoắc baba thả xuống, Hứa Doãn Hạ cũng thả Hoắc Hiến Nghĩa xuống.
Đôi chân nho nhỏ của Hoắc Hiến Nhân đi vội đến bên Hoắc Hiến Nghĩa, nức nở nói.
" Ô... ô... anh hai...em sai... ô ô... sai rồi... "
Hứa Doãn Hạ trên tay có xách một ít đồ ăn vặt cho hai đứa nhỏ, Hoắc Tư Danh thì xách cái túi xách của Hứa Doãn Hạ bước vào.
Cả hai người hoàn toàn không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra nên Hứa Doãn Hạ vừa bước vào, còn chưa thấy người liền gọi một tiếng to.
" Shin, Shon ơi, ba mẹ đến đón hai đứa nè! "
Chính là lần này gọi khác hơn mọi khi rất nhiều, mọi lần sau khi Hứa Doãn Hạ gọi thì hai nhóc con dù có bận làm gì cách mấy cũng ù ù ạt ạt dùng hai chân nhỏ bé của bọn nhỏ chạy đến bên cạnh cô.
Nhưng hôm nay không một ai cả... Hứa Doãn Hạ nhíu nhíu mày nhìn Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh cũng nhíu mày khó chịu.
Còn không bao lâu thì tiếng khóc nức nở non nớt của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vang lên.
Hoắc Tư Danh nhíu chặt mày hơn, cùng với Hứa Doãn Hạ vội vàng đi vào trong nhà.
Vừa vào đến trong nhà, Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ liền thấy hai đứa nhỏ vốn không khóc nháo giờ đây lại khóc đến ú a ú ớ, dụi đầu vào vai ông bà nội.
" Xảy ra chuyện gì? " giọng nói đầy khó chịu của Hoắc Tư Danh vang lên.
Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân vừa nghe đến giọng nói của Hoắc Tư Danh, cả hai không khỏi run lên, vốn còn đang nức nở cũng im bặt đi.
Hai mắt bọn nhỏ to tròn đỏ ửng trừng to nhìn chằm chằm về hướng Hứa Doãn Hạ.
Hứa Doãn Hạ im lặng nhíu mày lại không nhanh không chậm hỏi.
" Sao trên sàn lại bề bộn như vậy? Mẹ ở nhà dạy hai đứa ra sao? Sao lại như vậy? "
" ô... ô... " Hoắc Hiến Nhân, nhân cơ hội khóc đến đáng thương.
Hoắc Hiến Nghĩa chỉ thút thít im lặng.
Hoắc Tư Danh nghe tiếng khóc của Hoắc Hiến Nhân, làm anh càng thêm khó chịu quát.
" Câm miệng! " khóc nháo cái gì mà khóc, mới sang nội ở mấy ngày mà đã hư đốn thành cái dạng này rồi.
Hoắc Hiến Nhân im bặt không dám phát ra âm thanh.
Căn nhà rốt cuộc cũng trở nên im lặng, Hoắc Tư Danh nhìn về Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy hỏi.
" Xảy ra chuyện gì vậy ba mẹ? "
Hai đứa nhỏ không thể nào khi khổng khi không lại khóc nháo như vậy.
Hoắc Tư Không và Lư Minh Thy lắc đầu không biết.
Hứa Doãn Hạ nhìn hai đứa con, tính tình hai đứa làm sao cô không biết, nhìn trên sàn những cái mô hình lắp ráp bị ngã như vậy cũng đủ biết hai đứa lại cãi nhau về vấn đề nhỏ.
Hứa Doãn Hạ nhìn về hướng Hoắc Hiến Nghĩa nói.
" Shin, con nói trước đi. "
Hoắc Hiến Nhân vừa nghe thấy lo lắng muốn mở miệng thì liền bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của Hoắc Tư Danh, thân hình nhỏ bé run lên sợ hãi.
Hứa Doãn Hạ đi đến chỗ Hoắc Tư Không, ôm lấy bé con từ tay ông nội bé, lại hôn hôn gương mặt vì khóc mà đỏ lên hỏi.
" Xảy ra chuyện gì? Shin nói mẹ nghe xem nào. "
Hoắc Hiến Nghĩa thút thít một chút lại nói.
" Con và Shon đang ngồi chơi cùng nhau ở đây như mọi hôm. Vì ông nội bà nội cũng như ông quản gia và các dì bác giúp việc không muốn làm phiền bọn con nên khi giúp bọn con bày ra thì... sẽ rời đi ngay... chính là nếu như chơi như mọi khi thì có xảy ra chuyện gì đâu nhưng mà híc... mô hình con cực khổ lắp ráp thế mà Shon lại cố ý làm ngã. "
" Mẹ thấy đó... bên dưới bề bộn như vậy là do một tay Shon làm. " dừng một chút, bé lại nói.
" Đã làm mà không thừa nhận là sai, không những thế còn nói chuyện không biết ai lớn ai nhỏ.
Shon không những nói dối còn nằm ăn vạ. "
" Thế sao hai đứa lại khóc? " Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Hiến Nghĩa, lau lau gương mặt mếu máo của con hỏi.
" Tại vì Shon sợ bị con mét ba và mẹ nên khóc rống ăn vạ, con có bảo em ấy làm em ấy tự mình thừa nhận đi nhưng không em ấy không thừa nhận còn khóc, con nói sẽ xin ba mẹ cho xem camera để xem ai đúng ai sai thế là em ấy lại rống to hơn. "
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Hiến Nghĩa một bộ dáng con nít nhưng suy nghĩ quá chín chắn không khỏi đau lòng.
" Nhưng em khóc, sao Shin lại khóc theo? "
" Con ủy khuất! Mô hình con làm mà bị em ấy cố ý phá hoại, con thật sự rất khó chịu. "
Hứa Doãn Hạ hôn hôn má con trai đau lòng, Hoắc Tư Danh nhìn Hoắc Hiến Nghĩa không keo kiệt cho một ít tán thưởng.
Hoắc Hiến Nhân biết sẽ bị mắng nên càng khóc to thêm.
Hoắc Tư Danh đi đến ôm bé con lên, mắt anh nhìn mắt bé, anh hỏi.
" Lúc ở nhà ba ba dạy con như thế nào? "
" Ô... không được nói dối... không được hại anh trai... "
" Rồi gì nữa? "
" Không được ngậm máu phun người, không được làm sai mà chối... huhu. "
" Thế bây giờ Shon đang làm sai hay đúng. "
" Sai ạ ô ô. "
" Muốn sửa sai nên làm gì? "
" Ôô... xin... xin lỗi ạ. "
" Shon đi đến chỗ anh trai, xin lỗi anh trai đi. "
Hoắc Hiến Nhân mím môi mếu máo, được Hoắc baba thả xuống, Hứa Doãn Hạ cũng thả Hoắc Hiến Nghĩa xuống.
Đôi chân nho nhỏ của Hoắc Hiến Nhân đi vội đến bên Hoắc Hiến Nghĩa, nức nở nói.
" Ô... ô... anh hai...em sai... ô ô... sai rồi... "
/628
|