Sau khi cho hai nhóc con uống xong sữa, thì Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh cũng bắt đầu mỗi người ôm một đứa dỗ cho ngủ.
Thật sự mà nói, tầm tuổi này của hai nhóc con thì có thể đi học, nhưng vì hai nhóc quá thông minh, đi học vài ngày, cái gì cũng biết, vì thế cô giáo trả về, còn nói tầm tròn bốn năm tuổi mới đưa bé đi học, không thôi sự thông minh của bé sẽ làm những bé khác, hay thẩm chí các bậc phụ huynh của những bé đó cảm thấy tự ti về bản thân hay chính con cái họ.
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ biết nói gì ngoài việc đưa hai bé về nhà, chính hai vợ chồng bọn họ dạy dỗ thôi.
À, không chỉ là chỉ hai vợ chồng họ, còn có các bác các ông bà của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân dạy không ít thứ tốt a.
Nhìn hai bé con thật sự đã ngủ, Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh mới cẩn thận đóng kín cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng của hai bé con, Hứa Doãn Hạ liền ôm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông mặt mày khó ở bên cạnh.
" Anh lại ghen với hai con đấy à? "
Hứa Doãn Hạ đan tay vào tay anh, cô vừa đan vừa nắm lấy tay anh lắc lắc nhẹ.
Hoắc Tư Danh nhíu mày, nhìn Hứa Doãn Hạ một chút không nhanh không chậm nói.
" Ai mượn vợ hôn hai bọn nó! "
" Hôn con anh cơ mà! " Hứa Doãn Hạ bĩu môi nói.
" Anh không thích! " Hoắc Tư Danh nhíu mày nói.
" Sao lại không thích? "
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ một lúc mới nói.
" Vợ phải biết... bọn nhóc thối đó đã lớn rồi! Không phải con nít lên ba đâu mà cứ khóc cần người hôn hôn dỗ dành! "
" Rõ ràng anh cũng có hôn. "
" Nhưng anh không thích vợ hôn bất kỳ người đàn ông nào hết đấy! "
" A!? " Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh khẽ nói tiếp.
" Bọn nhỏ rất nhanh sẽ lớn... anh không thể nào chấp nhận được người phụ nữ của mình thân cận với bất kỳ ai ngay cả hai đứa nhóc con. "
Hứa Doãn Hạ nuốt nuốt vài ngụm nước bọt cạn lời, cô nên nói gì đây... nhìn người đàn ông đang tự mình ăn giấm chua làm cô không biết nên buồn hay nên vui nữa.
Thôi... cho dù có muốn hay không muốn, thì việc nên làm trước tiên chính là phải cố gắng dỗ dành Hoắc ba ba a.
Hứa Doãn Hạ ôm lấy cổ Hoắc Tư Danh, nũng nịu gọi một tiếng.
" Chồng ơi. "
Hoắc Tư Danh sợ cô ngã ra sau, nên nhanh chóng ôm lấy eo cô, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, một tiếng cũng không đáp.
Người ta còn ghen nha! Người ta chưa hết ghen đâu! Vợ anh hôn người đàn ông khác! Anh làm sao chịu nổi, cho dù hai tên nhóc thối kia vẫn chưa thành đàn ông thì anh cũng không như vậy đâu.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh đang làm mình làm mẩy, cô bĩu môi giả vờ đau buồn nói.
" Híc... chồng không thèm nhìn người ta là sao? Chồng không thương người ta à? Híc uổng công vợ đang muốn cùng chồng... thôi không thèm nữa. "
Hoắc Tư Danh nhướng mày " cùng chồng... " mà cô nói là muốn làm cái gì?
Anh " khụ " một tiếng, nhìn cô hỏi.
" Vợ muốn cái gì? " giọng nói nghe qua như đang rất bực mình, nhưng 100% không hề bực mình nha.
Hứa Doãn Hạ vẫn giữ tư thế ôm lấy cổ anh, ngón tay nhỏ bé của cô khẽ vẽ vòng tròn nho nhỏ lên cổ anh, ánh mắt tràn ngập ủy khuất nói.
" Không muốn cái gì hết! Chồng bỏ mặc em... không thương em ô ô... " lại dùng nước mắt cá sấu giả vờ giả vịt với Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh biết, chứ sao mà không biết, nhưng anh cũng không đành lòng, anh cúi xuống ôm cô lên, bốn mắt đối diện nhau, trong mắt anh tràn ngập ý cười nhìn cô hỏi.
" Anh có bảo không thương vợ lúc nào? Hử? "
" Hứ! " Hứa Doãn Hạ bĩu môi, dụi vào hõm vai Hoắc Tư Danh hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Tư Danh cười thành tiếng, đi nhanh về hướng phòng, đôi chân thon dài chắc chắn của anh đi vội.
Hứa Doãn Hạ đã quen, nên rất ngoan ngoãn, thành thành thật thật mà ôm chặt Hoắc Tư Danh.
Vừa bước vào phòng, cánh cửa cũng được Hoắc Tư Danh đóng chặt khóa kỹ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới nệm, anh dùng tay chóng xuống khom người nhìn chằm chằm cô nói.
" Muốn gì hả vợ? "
" Muốn... muốn gì là muốn gì á chồng? " Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to tò mò hỏi.
Hoắc Tư Danh cười như không cười nói.
" Vợ muốn gì? "
" À... à thì là... là muốn chồng nha. "
Hứa Doãn Hạ hai mắt lấp lánh thuần khiết nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh chỉ cảm thấy bản thân đang bị khô nóng, hơi thở cũng trở nên nặng trĩu, anh dùng đôi mắt vô cùng sắc bén tràn ngập lửa dục nhìn cô.
Không nhanh không chậm nói.
" Vợ ơi là vợ... em là đang muốn đùa với lửa có đúng không? "
Thật sự mà nói, tầm tuổi này của hai nhóc con thì có thể đi học, nhưng vì hai nhóc quá thông minh, đi học vài ngày, cái gì cũng biết, vì thế cô giáo trả về, còn nói tầm tròn bốn năm tuổi mới đưa bé đi học, không thôi sự thông minh của bé sẽ làm những bé khác, hay thẩm chí các bậc phụ huynh của những bé đó cảm thấy tự ti về bản thân hay chính con cái họ.
Hoắc Tư Danh và Hứa Doãn Hạ biết nói gì ngoài việc đưa hai bé về nhà, chính hai vợ chồng bọn họ dạy dỗ thôi.
À, không chỉ là chỉ hai vợ chồng họ, còn có các bác các ông bà của Hoắc Hiến Nghĩa và Hoắc Hiến Nhân dạy không ít thứ tốt a.
Nhìn hai bé con thật sự đã ngủ, Hứa Doãn Hạ và Hoắc Tư Danh mới cẩn thận đóng kín cửa đi ra ngoài.
Vừa bước ra khỏi phòng của hai bé con, Hứa Doãn Hạ liền ôm lấy cánh tay rắn chắc của người đàn ông mặt mày khó ở bên cạnh.
" Anh lại ghen với hai con đấy à? "
Hứa Doãn Hạ đan tay vào tay anh, cô vừa đan vừa nắm lấy tay anh lắc lắc nhẹ.
Hoắc Tư Danh nhíu mày, nhìn Hứa Doãn Hạ một chút không nhanh không chậm nói.
" Ai mượn vợ hôn hai bọn nó! "
" Hôn con anh cơ mà! " Hứa Doãn Hạ bĩu môi nói.
" Anh không thích! " Hoắc Tư Danh nhíu mày nói.
" Sao lại không thích? "
Hoắc Tư Danh nhìn Hứa Doãn Hạ một lúc mới nói.
" Vợ phải biết... bọn nhóc thối đó đã lớn rồi! Không phải con nít lên ba đâu mà cứ khóc cần người hôn hôn dỗ dành! "
" Rõ ràng anh cũng có hôn. "
" Nhưng anh không thích vợ hôn bất kỳ người đàn ông nào hết đấy! "
" A!? " Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh khẽ nói tiếp.
" Bọn nhỏ rất nhanh sẽ lớn... anh không thể nào chấp nhận được người phụ nữ của mình thân cận với bất kỳ ai ngay cả hai đứa nhóc con. "
Hứa Doãn Hạ nuốt nuốt vài ngụm nước bọt cạn lời, cô nên nói gì đây... nhìn người đàn ông đang tự mình ăn giấm chua làm cô không biết nên buồn hay nên vui nữa.
Thôi... cho dù có muốn hay không muốn, thì việc nên làm trước tiên chính là phải cố gắng dỗ dành Hoắc ba ba a.
Hứa Doãn Hạ ôm lấy cổ Hoắc Tư Danh, nũng nịu gọi một tiếng.
" Chồng ơi. "
Hoắc Tư Danh sợ cô ngã ra sau, nên nhanh chóng ôm lấy eo cô, anh cúi đầu nhìn chằm chằm cô, một tiếng cũng không đáp.
Người ta còn ghen nha! Người ta chưa hết ghen đâu! Vợ anh hôn người đàn ông khác! Anh làm sao chịu nổi, cho dù hai tên nhóc thối kia vẫn chưa thành đàn ông thì anh cũng không như vậy đâu.
Hứa Doãn Hạ nhìn Hoắc Tư Danh đang làm mình làm mẩy, cô bĩu môi giả vờ đau buồn nói.
" Híc... chồng không thèm nhìn người ta là sao? Chồng không thương người ta à? Híc uổng công vợ đang muốn cùng chồng... thôi không thèm nữa. "
Hoắc Tư Danh nhướng mày " cùng chồng... " mà cô nói là muốn làm cái gì?
Anh " khụ " một tiếng, nhìn cô hỏi.
" Vợ muốn cái gì? " giọng nói nghe qua như đang rất bực mình, nhưng 100% không hề bực mình nha.
Hứa Doãn Hạ vẫn giữ tư thế ôm lấy cổ anh, ngón tay nhỏ bé của cô khẽ vẽ vòng tròn nho nhỏ lên cổ anh, ánh mắt tràn ngập ủy khuất nói.
" Không muốn cái gì hết! Chồng bỏ mặc em... không thương em ô ô... " lại dùng nước mắt cá sấu giả vờ giả vịt với Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh biết, chứ sao mà không biết, nhưng anh cũng không đành lòng, anh cúi xuống ôm cô lên, bốn mắt đối diện nhau, trong mắt anh tràn ngập ý cười nhìn cô hỏi.
" Anh có bảo không thương vợ lúc nào? Hử? "
" Hứ! " Hứa Doãn Hạ bĩu môi, dụi vào hõm vai Hoắc Tư Danh hừ lạnh một tiếng.
Hoắc Tư Danh cười thành tiếng, đi nhanh về hướng phòng, đôi chân thon dài chắc chắn của anh đi vội.
Hứa Doãn Hạ đã quen, nên rất ngoan ngoãn, thành thành thật thật mà ôm chặt Hoắc Tư Danh.
Vừa bước vào phòng, cánh cửa cũng được Hoắc Tư Danh đóng chặt khóa kỹ, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống dưới nệm, anh dùng tay chóng xuống khom người nhìn chằm chằm cô nói.
" Muốn gì hả vợ? "
" Muốn... muốn gì là muốn gì á chồng? " Hứa Doãn Hạ hai mắt trừng to tò mò hỏi.
Hoắc Tư Danh cười như không cười nói.
" Vợ muốn gì? "
" À... à thì là... là muốn chồng nha. "
Hứa Doãn Hạ hai mắt lấp lánh thuần khiết nhìn Hoắc Tư Danh.
Hoắc Tư Danh chỉ cảm thấy bản thân đang bị khô nóng, hơi thở cũng trở nên nặng trĩu, anh dùng đôi mắt vô cùng sắc bén tràn ngập lửa dục nhìn cô.
Không nhanh không chậm nói.
" Vợ ơi là vợ... em là đang muốn đùa với lửa có đúng không? "
/628
|