Thế nhưng Tạ Khương Qua không buồn đoái hoài đến những vị khách không mời mà đến kia, vẫn say
mê chiến đấu. Tô Vũ nín thở, nỗi căng thẳng đồng thời giữa sinh lý và tâm lý làm từng lỗ chân1lông trên cơ thể cô co rụt, bắt đầu luống cuống vì hình như tiếng bước chân ngoài kia đang đi về phía này. Chắc hẳn họ là công nhân của nông trường đến lấy cỏ cho ngựa ăn. Tô Vũ8nghiêng tai lắng nghe âm thanh ngoài kia, khi tiếng chân họ dừng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc họ không vào đây, mấy đống cỏ ở ngoài đã đủ rồi. Người làm đứng ngoài nói chuyện, tiếng vận2chuyển có loáng thoáng truyền đến. Tổ Vũ vừa nín thở, vừa đón nhận từng chuyển động nhẹ nhàng của anh. Cô ngậm chặt miệng, ngón chân co chặt, chỉ sợ một phút lơ đãng, ngón chân duỗi ra, miệng hé4mở sẽ gây tiếng động, để người ngoài kia nghe thấy. Tô Vũ vùi mặt vào cỏ, thầm cầu nguyện Khương Qua không làm giật gân. Nhưng cô đánh giá thấp sở thích hư hỏng của anh rồi. Tiết tấu nhẹ nhàng dần biến thành dồn dập, anh bắt đầu trêu chọc cô, mơn trớn gò bồng đảo căng tròn.
Tô Vũ đành cất lời, khẽ khàng cầu xin: “Khương Qua, Khương Qua...” Cô càng van nài anh càng hăng hái. Cô đã đứng bên rìa sắp mất lý trí nhưng tiếng nói chuyện ngoài kia vẫn chưa dừng. Động tĩnh Tạ Khương Qua gây ra càng lúc càng rõ rệt. Cô đành phải quay đầu lại, dịu dàng đề nghị: “Tạ Khương Qua, Khương Qua, có muốn em ở phía trên không?” Anh hôn lên môi cô: “Muốn chứ, muốn đến phát điên rồi đây.” Khi mặt trời gần lặn hẳn, người làm đã sớm rời đi, sắc chiều mờ tối chia cắt không gian thành từng đường khắc họa, bao gồm cả cô và anh. Tô Vũ nằm trên Tạ Khương Qua, còn anh ở trong cô.
Đồng cỏ che trên người đã rơi hết. Dù là hoàng hôn mờ tối nhưng khe hở ván gỗ vẫn có ánh sáng hắt vào. Giữa tia sáng le lói, bóng dáng hai người như chồng chéo lên nhau.
Trong cơn đê mê, bất chợt anh nhắc lại kỉ niệm xưa cũ: “Tô Vũ, hôm em thay đồ ở nhà anh, anh đã tắm sông suốt một đêm.” Tô Vũ không cười mà đau lòng thay. Cô đau lòng trước quá khứ của Khương Qua. Căn nhà nhỏ chật hẹp không có chỗ quay người, hai mươi baht để trong ví không dám tiêu, đôi giày thể thao sờn vải bục chỉ, mái nhà hễ mưa xuống là dột... “Khương Qua.” Cô cầm tay anh, hôn từng đầu ngón tay, bộc bạch nỗi lòng: “Khương Qua, em rất nhớ anh, nhưng đôi khi, em không thể và cũng không dám nhớ.” “Anh biết, Tô Vũ, anh biết. Trong quyển sách anh từng đọc có một câu: Khi có một người rất nhớ rất nhớ ta, ta sẽ không thể nào quên được người ấy. Vì thế cho đến tận bây giờ, anh chưa từng quên em, chưa từng có một giây một phút nào!”
Cô lại cúi đầu hôn anh.
Khi trời chiều dần đen đặc, anh và cô càng điên cuồng hơn. Hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu Tổ Vũ là cảnh cả hai người cùng ngồi trên đồng cỏ. Cô ngồi trên người anh, hai cơ thể chuyển động như lá rụng trước gió. Vào khoảnh khắc chạy nước rút cuối cùng, cô vừa khóc vừa gọi tên anh không ngừng. Thế nhưng chưa kịp cất lên từ cuối cùng thì tầm mắt đã tối sầm lại.
Khi tỉnh lại đã là xế chiều, cô nằm trên chiếc giường trong phòng mình, anh nằm bên cạnh. Thân thể rã rời nhắc nhở cô nhớ lại tất cả. Ấn tượng hằn sâu nhất không phải là những tư thế khó bề tưởng tượng mà là tiếng cỏ khô sột soạt vì tần suất vận động của người nào đó, cuối cùng là mọi thứ tối đen. Hóa ra cô đã ngất xỉu.
Mất mặt quá, mất mặt quá đi mất! Thế này làm sao mà chấp nhận được. Tô Vũ lắc đầu nguầy nguậy, song Tạ Khương Qua đã giữ đầu cô lại, giọng anh vang lên: “Em ngất xỉu làm anh sợ chết khiếp ấy.” Cô chầm chậm kéo cổ tay anh, lạnh giọng cảnh cáo: “Tạ Khương Qua, anh hãy quên ngay chuyện này cho em, sau này cấm nhắc tới nữa.” Anh ngoan ngoãn hứa hẹn. Xong xuôi lại áp lên người cô, kề môi tới.
Tô Vũ tức thì cản lại: “Em chưa đánh răng đầu.”
“Anh cũng chưa, anh không muốn làm gì hết, chỉ muốn hôn em thôi.” Anh gạt tay cô, tiếp tục làm theo ý mình.
Cuối cùng, ngày chủ nhật khiến cô sợ hãi cứ thế trôi qua. Khương Qua không hề đến với Thẩm Họa, cũng không có đám cưới ở Hawai nào hết, thật tốt quá!
Lúc này, Tô Vũ không biết rằng, trong mười mấy tiếng ngắn ngủi, làn sóng dư luận mà Thẩm Họa dấy lên từ bờ đại dương bên kia dâng cao một cách nhanh chóng, và rồi lan rộng mạnh mẽ. Chương trình “Chào buổi sáng Boston” được phát sóng trực tiếp mà người người mong chờ đã bắt đầu. Mỗi kỳ chương trình sẽ mời vài người nổi tiếng tới uống trà giao lưu cùng với MC. Và chương trình của Chủ Nhật tuần này được đông đảo giới trẻ theo dõi, với đa phần là phụ nữ. Rất nhiều cô gái dậy sớm ngồi trước ti vi, chờ Tiểu Tạ của họ tay trong tay cùng vị hôn thê của mình xuất hiện.
Tám giờ đúng, sau lời mở màn tràn trề sức sống của MC, ống kính hướng sang bên theo hiệu lệnh của anh ta, tuy nhiên chỉ có duy nhất một người đang ngồi trên chiếc ghế dành cho hai vị khách mời của buổi hôm nay.
Người người đều trố mắt, tự hỏi sao chỉ có cô dâu mà không thấy chú rể đâu.
Thẩm Họa mặc chiếc váy màu xanh lục, vẻ mặt bình thản mở lời: “Mọi người đừng vội lo lắng, mọi người sẽ được nhìn thấy Tiểu Tạ ngay thôi!” Dưới sự dẫn dắt của MC, cô dâu kể về vài chuyện thuở niên thiếu giữa cô ta và Tạ Khương Qua. Tuy vẻ mặt hờ hãng, nhưng ống kính vẫn bắt được ánh lệ trong mắt cô ta. Theo lời kể nhẹ nhàng của Thẩm Họa, mọi người như được chứng kiến chuyện tình thanh mai trúc mã bên bờ sông Mekong.
Thời lượng chương trình đã quá nửa mà chỗ ngồi bên cạnh cô dâu vẫn trống không. Đến tám rưỡi, câu chuyện tình yêu của Thẩm Họa bỗng nhảy ra một cái tên khác. Sau đó cô ta đột ngột đứng lên, đưa hai tay che mặt, bờ vai không ngừng run rẩy.
MC kịp thời tiếp lời, cùng lúc đó, góc bên trái màn hình bỗng hiện lên một khung cảnh nho nhỏ, là Tạ Khương Qua mỏi mệt sau chặng đường dài mặc trang phục đơn giản mở họp báo ngắn tại sân bay Napoli. Anh thông báo, sẽ không có lễ cưới được tổ chức tại Hawai, hiện giờ anh đã trở thành đàn ông độc thân.
Diễn biến bất ngờ khiến một số người xem truyền hình quên mất cốc sữa tươi trong tay, một số người choàng tỉnh sau phút choáng váng, vội vã gọi điện cho bạn bè, bảo họ tuyệt đối đừng bỏ qua màn đầy kịch tính này, đây là chương trình trực tiếp đấy. Còn đối với những cô gái chực chờ trước ti vi, mong Tiểu Tạ lên sóng thì há to miệng, vô thức chỉnh to âm lượng.
Chương trình “Chào buổi sáng Boston” hôm ấy đã đạt rating kỷ lục. Mọi người đều khắc sâu ấn tượng với cô gái phương Đông tên Thấm Họa kia. Họ nhớ mãi gương mặt Thẩm Họa nhòe nhoẹt lớp trang điểm vì khóc, lời xin lỗi lịch sự và vẻ và thoải mái trong khi đôi mắt đã hoe đỏ.
Sau cùng, Thẩm Họa buông lời chốt: “Tôi nghĩ, chung quy lại, tôi vẫn không thể giữ được anh ấy.” Biểu hiện của cô ta đã giành được sự thương hại của rất nhiều người. Sau vài phút ngắn ngủi, trang cá nhân của Thẩm Họa trên mạng xã hội được mấy chục nghìn người ghé thăm, để lại những dòng tin nhắn động viên.
Mấy tiếng sau, Tô Vũ - người thứ ba xuất hiện qua lời kể của Thẩm Họa bị rất nhiều người nhắc tới.
“Tô Vũ” có mặt trên trang báo lớn với tiêu đề nhắc đến các vụ scandal như bao dưỡng trẻ vị thành niên. Vài kênh truyền thống giải trí vẽ vòng tròn màu đỏ bao quanh Tạ Khương Qua, Tô Vũ và Thẩm Họa và đặt một dấu hỏi chấm to đùng với câu hỏi “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
mê chiến đấu. Tô Vũ nín thở, nỗi căng thẳng đồng thời giữa sinh lý và tâm lý làm từng lỗ chân1lông trên cơ thể cô co rụt, bắt đầu luống cuống vì hình như tiếng bước chân ngoài kia đang đi về phía này. Chắc hẳn họ là công nhân của nông trường đến lấy cỏ cho ngựa ăn. Tô Vũ8nghiêng tai lắng nghe âm thanh ngoài kia, khi tiếng chân họ dừng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Chắc họ không vào đây, mấy đống cỏ ở ngoài đã đủ rồi. Người làm đứng ngoài nói chuyện, tiếng vận2chuyển có loáng thoáng truyền đến. Tổ Vũ vừa nín thở, vừa đón nhận từng chuyển động nhẹ nhàng của anh. Cô ngậm chặt miệng, ngón chân co chặt, chỉ sợ một phút lơ đãng, ngón chân duỗi ra, miệng hé4mở sẽ gây tiếng động, để người ngoài kia nghe thấy. Tô Vũ vùi mặt vào cỏ, thầm cầu nguyện Khương Qua không làm giật gân. Nhưng cô đánh giá thấp sở thích hư hỏng của anh rồi. Tiết tấu nhẹ nhàng dần biến thành dồn dập, anh bắt đầu trêu chọc cô, mơn trớn gò bồng đảo căng tròn.
Tô Vũ đành cất lời, khẽ khàng cầu xin: “Khương Qua, Khương Qua...” Cô càng van nài anh càng hăng hái. Cô đã đứng bên rìa sắp mất lý trí nhưng tiếng nói chuyện ngoài kia vẫn chưa dừng. Động tĩnh Tạ Khương Qua gây ra càng lúc càng rõ rệt. Cô đành phải quay đầu lại, dịu dàng đề nghị: “Tạ Khương Qua, Khương Qua, có muốn em ở phía trên không?” Anh hôn lên môi cô: “Muốn chứ, muốn đến phát điên rồi đây.” Khi mặt trời gần lặn hẳn, người làm đã sớm rời đi, sắc chiều mờ tối chia cắt không gian thành từng đường khắc họa, bao gồm cả cô và anh. Tô Vũ nằm trên Tạ Khương Qua, còn anh ở trong cô.
Đồng cỏ che trên người đã rơi hết. Dù là hoàng hôn mờ tối nhưng khe hở ván gỗ vẫn có ánh sáng hắt vào. Giữa tia sáng le lói, bóng dáng hai người như chồng chéo lên nhau.
Trong cơn đê mê, bất chợt anh nhắc lại kỉ niệm xưa cũ: “Tô Vũ, hôm em thay đồ ở nhà anh, anh đã tắm sông suốt một đêm.” Tô Vũ không cười mà đau lòng thay. Cô đau lòng trước quá khứ của Khương Qua. Căn nhà nhỏ chật hẹp không có chỗ quay người, hai mươi baht để trong ví không dám tiêu, đôi giày thể thao sờn vải bục chỉ, mái nhà hễ mưa xuống là dột... “Khương Qua.” Cô cầm tay anh, hôn từng đầu ngón tay, bộc bạch nỗi lòng: “Khương Qua, em rất nhớ anh, nhưng đôi khi, em không thể và cũng không dám nhớ.” “Anh biết, Tô Vũ, anh biết. Trong quyển sách anh từng đọc có một câu: Khi có một người rất nhớ rất nhớ ta, ta sẽ không thể nào quên được người ấy. Vì thế cho đến tận bây giờ, anh chưa từng quên em, chưa từng có một giây một phút nào!”
Cô lại cúi đầu hôn anh.
Khi trời chiều dần đen đặc, anh và cô càng điên cuồng hơn. Hình ảnh cuối cùng sót lại trong đầu Tổ Vũ là cảnh cả hai người cùng ngồi trên đồng cỏ. Cô ngồi trên người anh, hai cơ thể chuyển động như lá rụng trước gió. Vào khoảnh khắc chạy nước rút cuối cùng, cô vừa khóc vừa gọi tên anh không ngừng. Thế nhưng chưa kịp cất lên từ cuối cùng thì tầm mắt đã tối sầm lại.
Khi tỉnh lại đã là xế chiều, cô nằm trên chiếc giường trong phòng mình, anh nằm bên cạnh. Thân thể rã rời nhắc nhở cô nhớ lại tất cả. Ấn tượng hằn sâu nhất không phải là những tư thế khó bề tưởng tượng mà là tiếng cỏ khô sột soạt vì tần suất vận động của người nào đó, cuối cùng là mọi thứ tối đen. Hóa ra cô đã ngất xỉu.
Mất mặt quá, mất mặt quá đi mất! Thế này làm sao mà chấp nhận được. Tô Vũ lắc đầu nguầy nguậy, song Tạ Khương Qua đã giữ đầu cô lại, giọng anh vang lên: “Em ngất xỉu làm anh sợ chết khiếp ấy.” Cô chầm chậm kéo cổ tay anh, lạnh giọng cảnh cáo: “Tạ Khương Qua, anh hãy quên ngay chuyện này cho em, sau này cấm nhắc tới nữa.” Anh ngoan ngoãn hứa hẹn. Xong xuôi lại áp lên người cô, kề môi tới.
Tô Vũ tức thì cản lại: “Em chưa đánh răng đầu.”
“Anh cũng chưa, anh không muốn làm gì hết, chỉ muốn hôn em thôi.” Anh gạt tay cô, tiếp tục làm theo ý mình.
Cuối cùng, ngày chủ nhật khiến cô sợ hãi cứ thế trôi qua. Khương Qua không hề đến với Thẩm Họa, cũng không có đám cưới ở Hawai nào hết, thật tốt quá!
Lúc này, Tô Vũ không biết rằng, trong mười mấy tiếng ngắn ngủi, làn sóng dư luận mà Thẩm Họa dấy lên từ bờ đại dương bên kia dâng cao một cách nhanh chóng, và rồi lan rộng mạnh mẽ. Chương trình “Chào buổi sáng Boston” được phát sóng trực tiếp mà người người mong chờ đã bắt đầu. Mỗi kỳ chương trình sẽ mời vài người nổi tiếng tới uống trà giao lưu cùng với MC. Và chương trình của Chủ Nhật tuần này được đông đảo giới trẻ theo dõi, với đa phần là phụ nữ. Rất nhiều cô gái dậy sớm ngồi trước ti vi, chờ Tiểu Tạ của họ tay trong tay cùng vị hôn thê của mình xuất hiện.
Tám giờ đúng, sau lời mở màn tràn trề sức sống của MC, ống kính hướng sang bên theo hiệu lệnh của anh ta, tuy nhiên chỉ có duy nhất một người đang ngồi trên chiếc ghế dành cho hai vị khách mời của buổi hôm nay.
Người người đều trố mắt, tự hỏi sao chỉ có cô dâu mà không thấy chú rể đâu.
Thẩm Họa mặc chiếc váy màu xanh lục, vẻ mặt bình thản mở lời: “Mọi người đừng vội lo lắng, mọi người sẽ được nhìn thấy Tiểu Tạ ngay thôi!” Dưới sự dẫn dắt của MC, cô dâu kể về vài chuyện thuở niên thiếu giữa cô ta và Tạ Khương Qua. Tuy vẻ mặt hờ hãng, nhưng ống kính vẫn bắt được ánh lệ trong mắt cô ta. Theo lời kể nhẹ nhàng của Thẩm Họa, mọi người như được chứng kiến chuyện tình thanh mai trúc mã bên bờ sông Mekong.
Thời lượng chương trình đã quá nửa mà chỗ ngồi bên cạnh cô dâu vẫn trống không. Đến tám rưỡi, câu chuyện tình yêu của Thẩm Họa bỗng nhảy ra một cái tên khác. Sau đó cô ta đột ngột đứng lên, đưa hai tay che mặt, bờ vai không ngừng run rẩy.
MC kịp thời tiếp lời, cùng lúc đó, góc bên trái màn hình bỗng hiện lên một khung cảnh nho nhỏ, là Tạ Khương Qua mỏi mệt sau chặng đường dài mặc trang phục đơn giản mở họp báo ngắn tại sân bay Napoli. Anh thông báo, sẽ không có lễ cưới được tổ chức tại Hawai, hiện giờ anh đã trở thành đàn ông độc thân.
Diễn biến bất ngờ khiến một số người xem truyền hình quên mất cốc sữa tươi trong tay, một số người choàng tỉnh sau phút choáng váng, vội vã gọi điện cho bạn bè, bảo họ tuyệt đối đừng bỏ qua màn đầy kịch tính này, đây là chương trình trực tiếp đấy. Còn đối với những cô gái chực chờ trước ti vi, mong Tiểu Tạ lên sóng thì há to miệng, vô thức chỉnh to âm lượng.
Chương trình “Chào buổi sáng Boston” hôm ấy đã đạt rating kỷ lục. Mọi người đều khắc sâu ấn tượng với cô gái phương Đông tên Thấm Họa kia. Họ nhớ mãi gương mặt Thẩm Họa nhòe nhoẹt lớp trang điểm vì khóc, lời xin lỗi lịch sự và vẻ và thoải mái trong khi đôi mắt đã hoe đỏ.
Sau cùng, Thẩm Họa buông lời chốt: “Tôi nghĩ, chung quy lại, tôi vẫn không thể giữ được anh ấy.” Biểu hiện của cô ta đã giành được sự thương hại của rất nhiều người. Sau vài phút ngắn ngủi, trang cá nhân của Thẩm Họa trên mạng xã hội được mấy chục nghìn người ghé thăm, để lại những dòng tin nhắn động viên.
Mấy tiếng sau, Tô Vũ - người thứ ba xuất hiện qua lời kể của Thẩm Họa bị rất nhiều người nhắc tới.
“Tô Vũ” có mặt trên trang báo lớn với tiêu đề nhắc đến các vụ scandal như bao dưỡng trẻ vị thành niên. Vài kênh truyền thống giải trí vẽ vòng tròn màu đỏ bao quanh Tạ Khương Qua, Tô Vũ và Thẩm Họa và đặt một dấu hỏi chấm to đùng với câu hỏi “Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo?”
/98
|