“Học trưởng, anh đã thích em, em cũng thích anh, vậy anh để em sờ một chút có gì đâu nha? Các cặp tình nhân thường sờ đông sờ tây, đây là chuyện bình thường!” Hắn muốn động thủ!
“Tôi với cậu cũng không phải tình nhân.”
“Nhưng anh nói anh thích em.”
“Chỉ có một chút.” Bình Thụ Bạch nhanh chóng giải thích.
“Một chút cũng là thích!” Vì để được Bình Thụ Bạch,Trình Thành Ngữ lập tức hiện ra bản tính xấu.
“Cậu thật sự không thấy mất mặt à!”
“Em thích anh, anh còn nói em như vậy!” Trình Thành Ngữ nhanh chóng giả bộ đáng thương, ý đồ câu dẫn lòng trắc ẩn của Bình Thụ Bạch.
“Không cần giả bộ,anh sẽ không mắc mưu cậu.” Bình Thụ Bạch lại cự tuyệt.
Hắn tuyệt không thể chấp nhận hành vi thân mật Trình Thành Ngữ đối với hắn, chuyện hắn chấp nhận tình cảm của Trình Thành Ngữ là một chuyện, nhưng mà phát sinh quan hệ thân mật lại là một chuyện khác,tình cảm hắn đối với Trình Thành Ngữ còn chưa xác minh, làm sao có thể tùy tùy tiệnđể cho Trình Thành Ngữ sờ?
“Cậy muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.” Bình Thụ Bạch cảnh cáo Trình Thành Ngữ.
Nhưng trình thành ngữ căn bản là nghe không lọt.
Hắn vẫn là rất muốn, rất muốn, rất muốn......
…………
Lúc nửa đêm Trình Thành Ngữ lén mò vào phòng Bình Thụ Bạch, còn rón ra rón rén cởi bỏ áo và quần Bình Thụ Bạch.
May là hắn đã có một kinh nghiệm lén lút, cho nên lúc này cởi đặc biệt thuận tay. Lần này hắn không hạ mê dược với học trưởng, nhưng chỉ cần hắn nhẹ tay, học trưởng sẽ không tỉnh lại.
Trình Thành Ngữ cởi tất cả quần áo trên người Bình Thụ Bạch ra, mà Bình Thụ Bạch thật sự không có tỉnh lại.
Trình Thành Ngữ quỳ gối bên cạnh Bình Thụ Bạch, lén cười.
“Học trưởng, anh thật sự quá đẹp! Em vẫn muốn nhìn nơi này của anh......”
Tư thế quái dị làm Bình Thụ Bạch nhanh chóng tỉnh giấc .
Hắn vừa tỉnh, liền phát hiện quần áo chính mình đều bị cởi hết, hơn nữa, Trình Thành Ngữ còn quỳ giữa hai chân hắn.
“Trình Thành Ngữ, cậu đang làm cái gì?” Thật sự là muốn chết!
“Em đang nhìn học trưởng a!” Trình Thành Ngữ một chút thẹn thùng đều không có.
“Vậy tại sao cởi quần áo của tôi?” Không sợ hắn sẽ cảm lạnh sao?
“Bởi vì em thích nhìn dáng vẻ học trưởng không mặc quần áo.” Trình Thành Ngữ nói thực ra.
“Cậu là sắc lang a!” Bình Thụ Bạch tức giận mắng Trình Thành Ngữ không biết xấu hổ.
Trình Thành Ngữ cũng không để ý, nhưng mà -- ánh mắt hắn trong nháy mắt chuyển sang mê ly, nghi hoặc.
“Cậu nhìn như vậy là có ý gì?” Bình Thụ Bạch cũng nhìn ra ánh mắt Trình Thành Ngữ không bình thường.
“Học trưởng, anh bị em cởi hết quần áo, cũng rất vui vẻ đúng không?”
“Cậu ở đó nói bậy bạ gì đó?” Hắn thật muốn đánh người .
“Nhưng mà --” Trình Thành Ngữ chỉ vào quần sịp của Bình Thụ Bạch, nói cho Bình Thụ Bạch biết hắn rất hưng phấn.
Bình Thụ Bạch đích thật đã động tình, nhưng mà đó là bởi vì đàn ông vốn cũng rất dễ dàng xúc động, “Chuyện này không liên quan đến hưng phấn hay không, ngươi làm cho ta đứng lên nha.” Hắn giãy dụa.
Nhưng Trình Thành Ngữ cũng không để cho hắn như ý nguyện.
Hắn muốn nhìn thân thể học trưởng, muốn chạm đến hắn.
Trình Thành Ngữ tiếp tục đè lên Bình Thụ Bạch, đổi tư thế mập mờ nói chuyện với hắn. “Học trưởng, anh để cho em sờ sờ đi! Em cam đoan anh sẽ thực thoải mái.”
Bình Thụ Bạch nhịn không được rên rỉ.
Trình Thành Ngữ nở nụ cười. “Vẻ mặt của học trưởng thật gợi cảm, làm cho người ta thật sự nhịn không được muốn ăn sạch anh --” Trình Thành Ngữ không ngừng nói lời mập mờ.
Bình Thụ Bạch nghĩ hắn hay nói giỡn, không nghĩ tới Trình Thành Ngữ thật ăn hắn.
???
Bình Thụ Bạch nằm ở trên giường cả buổi sáng , mà Trình Thành Ngữ muốn Bình Thụ Bạch nghỉ ngơi nhiều, cho nên đi học xin phép cho học trưởng nghỉ.
Buổi chiều,Trình Thành Ngữ về nhà, còn đi đến công ty bách hóa mua một ít đồ vật này nọ. Về đến nhà đã muốn bảy giờ rưỡi .
Bình Thụ Bạch đã sớm chuẩn bị cho bữa tối, Trình Thành Ngữ nhìn rất cảm động. “Học trưởng, anh đau như vậy còn xuống bếp nấu đồ ăn cho em,Thành Ngữ rất cảm động nha! Thành Ngữ không có gì báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp --” Trình Thành Ngữ vui vẻ đi về phía Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch nhanh tay lẹ mắt tránh ra.
“Cậu ít bà tám một chút đi!” Bình Thụ Bạch đứng lại mắng Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ không ôm được người Bình Thụ Bạch, ngược lại ngả xuống đất.
“Học trưởng, anh tại sao lại trốn?” Trình Thành Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, oán giận mắng học trưởng không lương tâm, cũng không chịu để cho hắn ôm một cái, hôn một cái.
Hừ! Bình Thụ Bạch không để ý tới dáng vẻ đáng thương của Trình Thành Ngữ!
“Anh không trốn, chẳng để cho cậu ăn?” Hắn không cần nha!
“Rõ ràng ngày hôm qua anh yêu cầu em, muốn em giúp anh thoải mái, hiện tại em đã giúp anh nhưng anh tạo sao có thể vô tình cự tuyệt em?”
“Không nên nói chuyện ngày hôm qua.” Tưởng tượng đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn lớn mật yêu cầu giờ nghĩ đến mặt cũng đỏ lên.
“Mặt học trưởng đỏ rồi --” Trình Thành Ngữ thừa dịp Bình Thụ Bạch mặt đang đỏ, hắn đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, hai tay đưa ra, đem Bình Thụ Bạch ôm vào trong lòng, lại dùng lực hôn trên mặt Bình Thụ Bạch một cái.
“Học trưởng mặt đỏ , rất rất đáng yêu --”
“Không được nói anh đáng yêu!” Bình Thụ Bạch cúi đầu cảnh cáo Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ không để ý tới hắn, ôm Bình Thụ Bạch vào trong ngực, vẫn dao động, miệng còn cằn nhằn: “Thành Ngữ yêu nhất, yêu nhất học trưởng --”
Bình Thụ Bạch bị Trình Thành Ngữ cao hơn hắn một cái đầu ôm, muốn tránh cũng tránh không được.
“Trình Thành Ngữ, cậu buông --”
“Anh để cho em ôm anh một cái thôi! Một chút là tốt rồi --”
“Cậu không nên tìm cơ hội trộm cắp.” Bình Thụ Bạch dùng sức vuốt ve cánh tay đang luồn vào áo sơ mi.
Bình Thụ Bạch tuy rằng cũng thích cảm giác tối hôm qua, nhưng mà vừa đến trời sáng, hắn cảm thấy như chính mình dụ dỗ Trịnh Thành Ngữ.
“Học trưởng,anh là không phải không thích em chứ ?”
Nhìn thấy vẻ mặt Bình Thụ Bạch ngưng trọng,Trình Thành Ngữ cũng cũng không dám trêu đùa .
“Anh không phải còn rất đau, cho nên mới chán ghét em?” Trình Thành Ngữ phải hỏi cẩn thận, lại quan sát sắc mặt của Bình Thụ Bạch.
“Thực xin lỗi! Ngày hôm qua em rất thô lỗ , cho nên mới dùng sức như vậy, nhưng mà – em còn nghĩ đến học trưởng!
“Tôi với cậu cũng không phải tình nhân.”
“Nhưng anh nói anh thích em.”
“Chỉ có một chút.” Bình Thụ Bạch nhanh chóng giải thích.
“Một chút cũng là thích!” Vì để được Bình Thụ Bạch,Trình Thành Ngữ lập tức hiện ra bản tính xấu.
“Cậu thật sự không thấy mất mặt à!”
“Em thích anh, anh còn nói em như vậy!” Trình Thành Ngữ nhanh chóng giả bộ đáng thương, ý đồ câu dẫn lòng trắc ẩn của Bình Thụ Bạch.
“Không cần giả bộ,anh sẽ không mắc mưu cậu.” Bình Thụ Bạch lại cự tuyệt.
Hắn tuyệt không thể chấp nhận hành vi thân mật Trình Thành Ngữ đối với hắn, chuyện hắn chấp nhận tình cảm của Trình Thành Ngữ là một chuyện, nhưng mà phát sinh quan hệ thân mật lại là một chuyện khác,tình cảm hắn đối với Trình Thành Ngữ còn chưa xác minh, làm sao có thể tùy tùy tiệnđể cho Trình Thành Ngữ sờ?
“Cậy muốn nghĩ cũng đừng nghĩ.” Bình Thụ Bạch cảnh cáo Trình Thành Ngữ.
Nhưng trình thành ngữ căn bản là nghe không lọt.
Hắn vẫn là rất muốn, rất muốn, rất muốn......
…………
Lúc nửa đêm Trình Thành Ngữ lén mò vào phòng Bình Thụ Bạch, còn rón ra rón rén cởi bỏ áo và quần Bình Thụ Bạch.
May là hắn đã có một kinh nghiệm lén lút, cho nên lúc này cởi đặc biệt thuận tay. Lần này hắn không hạ mê dược với học trưởng, nhưng chỉ cần hắn nhẹ tay, học trưởng sẽ không tỉnh lại.
Trình Thành Ngữ cởi tất cả quần áo trên người Bình Thụ Bạch ra, mà Bình Thụ Bạch thật sự không có tỉnh lại.
Trình Thành Ngữ quỳ gối bên cạnh Bình Thụ Bạch, lén cười.
“Học trưởng, anh thật sự quá đẹp! Em vẫn muốn nhìn nơi này của anh......”
Tư thế quái dị làm Bình Thụ Bạch nhanh chóng tỉnh giấc .
Hắn vừa tỉnh, liền phát hiện quần áo chính mình đều bị cởi hết, hơn nữa, Trình Thành Ngữ còn quỳ giữa hai chân hắn.
“Trình Thành Ngữ, cậu đang làm cái gì?” Thật sự là muốn chết!
“Em đang nhìn học trưởng a!” Trình Thành Ngữ một chút thẹn thùng đều không có.
“Vậy tại sao cởi quần áo của tôi?” Không sợ hắn sẽ cảm lạnh sao?
“Bởi vì em thích nhìn dáng vẻ học trưởng không mặc quần áo.” Trình Thành Ngữ nói thực ra.
“Cậu là sắc lang a!” Bình Thụ Bạch tức giận mắng Trình Thành Ngữ không biết xấu hổ.
Trình Thành Ngữ cũng không để ý, nhưng mà -- ánh mắt hắn trong nháy mắt chuyển sang mê ly, nghi hoặc.
“Cậu nhìn như vậy là có ý gì?” Bình Thụ Bạch cũng nhìn ra ánh mắt Trình Thành Ngữ không bình thường.
“Học trưởng, anh bị em cởi hết quần áo, cũng rất vui vẻ đúng không?”
“Cậu ở đó nói bậy bạ gì đó?” Hắn thật muốn đánh người .
“Nhưng mà --” Trình Thành Ngữ chỉ vào quần sịp của Bình Thụ Bạch, nói cho Bình Thụ Bạch biết hắn rất hưng phấn.
Bình Thụ Bạch đích thật đã động tình, nhưng mà đó là bởi vì đàn ông vốn cũng rất dễ dàng xúc động, “Chuyện này không liên quan đến hưng phấn hay không, ngươi làm cho ta đứng lên nha.” Hắn giãy dụa.
Nhưng Trình Thành Ngữ cũng không để cho hắn như ý nguyện.
Hắn muốn nhìn thân thể học trưởng, muốn chạm đến hắn.
Trình Thành Ngữ tiếp tục đè lên Bình Thụ Bạch, đổi tư thế mập mờ nói chuyện với hắn. “Học trưởng, anh để cho em sờ sờ đi! Em cam đoan anh sẽ thực thoải mái.”
Bình Thụ Bạch nhịn không được rên rỉ.
Trình Thành Ngữ nở nụ cười. “Vẻ mặt của học trưởng thật gợi cảm, làm cho người ta thật sự nhịn không được muốn ăn sạch anh --” Trình Thành Ngữ không ngừng nói lời mập mờ.
Bình Thụ Bạch nghĩ hắn hay nói giỡn, không nghĩ tới Trình Thành Ngữ thật ăn hắn.
???
Bình Thụ Bạch nằm ở trên giường cả buổi sáng , mà Trình Thành Ngữ muốn Bình Thụ Bạch nghỉ ngơi nhiều, cho nên đi học xin phép cho học trưởng nghỉ.
Buổi chiều,Trình Thành Ngữ về nhà, còn đi đến công ty bách hóa mua một ít đồ vật này nọ. Về đến nhà đã muốn bảy giờ rưỡi .
Bình Thụ Bạch đã sớm chuẩn bị cho bữa tối, Trình Thành Ngữ nhìn rất cảm động. “Học trưởng, anh đau như vậy còn xuống bếp nấu đồ ăn cho em,Thành Ngữ rất cảm động nha! Thành Ngữ không có gì báo đáp, chỉ đành lấy thân báo đáp --” Trình Thành Ngữ vui vẻ đi về phía Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch nhanh tay lẹ mắt tránh ra.
“Cậu ít bà tám một chút đi!” Bình Thụ Bạch đứng lại mắng Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ không ôm được người Bình Thụ Bạch, ngược lại ngả xuống đất.
“Học trưởng, anh tại sao lại trốn?” Trình Thành Ngữ quỳ rạp trên mặt đất, oán giận mắng học trưởng không lương tâm, cũng không chịu để cho hắn ôm một cái, hôn một cái.
Hừ! Bình Thụ Bạch không để ý tới dáng vẻ đáng thương của Trình Thành Ngữ!
“Anh không trốn, chẳng để cho cậu ăn?” Hắn không cần nha!
“Rõ ràng ngày hôm qua anh yêu cầu em, muốn em giúp anh thoải mái, hiện tại em đã giúp anh nhưng anh tạo sao có thể vô tình cự tuyệt em?”
“Không nên nói chuyện ngày hôm qua.” Tưởng tượng đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, hắn lớn mật yêu cầu giờ nghĩ đến mặt cũng đỏ lên.
“Mặt học trưởng đỏ rồi --” Trình Thành Ngữ thừa dịp Bình Thụ Bạch mặt đang đỏ, hắn đột nhiên từ trên mặt đất nhảy lên, hai tay đưa ra, đem Bình Thụ Bạch ôm vào trong lòng, lại dùng lực hôn trên mặt Bình Thụ Bạch một cái.
“Học trưởng mặt đỏ , rất rất đáng yêu --”
“Không được nói anh đáng yêu!” Bình Thụ Bạch cúi đầu cảnh cáo Trình Thành Ngữ.
Trình Thành Ngữ không để ý tới hắn, ôm Bình Thụ Bạch vào trong ngực, vẫn dao động, miệng còn cằn nhằn: “Thành Ngữ yêu nhất, yêu nhất học trưởng --”
Bình Thụ Bạch bị Trình Thành Ngữ cao hơn hắn một cái đầu ôm, muốn tránh cũng tránh không được.
“Trình Thành Ngữ, cậu buông --”
“Anh để cho em ôm anh một cái thôi! Một chút là tốt rồi --”
“Cậu không nên tìm cơ hội trộm cắp.” Bình Thụ Bạch dùng sức vuốt ve cánh tay đang luồn vào áo sơ mi.
Bình Thụ Bạch tuy rằng cũng thích cảm giác tối hôm qua, nhưng mà vừa đến trời sáng, hắn cảm thấy như chính mình dụ dỗ Trịnh Thành Ngữ.
“Học trưởng,anh là không phải không thích em chứ ?”
Nhìn thấy vẻ mặt Bình Thụ Bạch ngưng trọng,Trình Thành Ngữ cũng cũng không dám trêu đùa .
“Anh không phải còn rất đau, cho nên mới chán ghét em?” Trình Thành Ngữ phải hỏi cẩn thận, lại quan sát sắc mặt của Bình Thụ Bạch.
“Thực xin lỗi! Ngày hôm qua em rất thô lỗ , cho nên mới dùng sức như vậy, nhưng mà – em còn nghĩ đến học trưởng!
/25
|