"Mẹ, con buồn ngủ rồi, a..." Nhạc Nhạc nói rồi vẫn ngáp một cái thật to. Cái ngáp của Nhạc Nhạc giống như căn bệnh lây lan, Tiểu Bác cũng ngáp theo, tiếp theo là Thang Duy Thạc.
Ăn no thì ngủ, xem ra bọn họ đúng là Trư Bát Giới đầu thai.
Vũ Tình tức giận đứng lên, mặc kệ bọn họ có thể là nghiêm túc: "Nói cho mọi người biết, bắt đầu từ ngày mai, mẹ muốn đi làm, không ở nhà như bị giam bận rộn mòng mòng như thế này nữa, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc mau sớm tìm một nhà trẻ, mà trong nhà còn có má Vương chăm sóc không cần đến mẹ nữa!"
Như một quả bom dội xuống, vừa rồi ba người vẫn còn ngáp, nhất thời im lặng.
Một lúc sau, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc lên tiếng.
"Tiểu Bác, con muốn đi nhà trẻ không?"
"Muốn ạ, trong đó có nhiều bạn nhỏ", có rất nhiều bạn nam, mấy ngày gần đây Tiểu Bác chỉ có thể chơi cùng em gái, hơn nữa đồ chơi cũng đều là của con gái, đã chán lắm rồi, Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu, mỗi ngày đối mặt với Tiểu bác cũng không có hứng thú.
Thang Duy Thạc mặt lạnh lùng, có thể nhìn sinh khí của hắn, "Tiểu Bác, Nhạc Nhạc, các con ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi ra phòng khách chơi, papa với mẹ có chuyện cần nói!"
Hai tiểu bảo bối nhảy xuống ghế, chắp tay rồi chạy ra ngoài phòng khách chơi.
Thang Duy Thạc nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nghiêm túc nói: "ngồi xuống".
Ngồi xuống thì ngồi xuống, đứng còn mệt ý. Cái chuyện nhỏ này cô phải làm rõ với hắn.
"Em ở nhà chăm sóc con không phải rất tốt sao? cánh tay Tiểu Bác đã khỏi hẳn, ngày mai anh bảo thư kí đi tìm nhà trẻ, con không ở nhà, em cũng không phải quá mệt" hắn không muốn cô đi tìm công việc, bởi vì hắn rất thích mỗi khi về nhà liền có thể nhìn thấy cô.
"Không cần, em không muốn mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, như vậy em sẽ dần ngốc đi, em muốn làm việc" cô rất kiên quyết.
Hắn thừa nhận là cô nói có lý, nhưng mà thật xin lỗi, là hắn ích kỷ.
Hắn không trả lời cô, làm như không nghe thấy.
Hắn có ý gì, làm sao mà cô lại không hiểu: "Em mặc kệ là anh có nghe hay rõ hay không, em cũng không phải ở đây hỏi ý kiến của anh, em chỉ muốn báo cho anh biết rằng ngày mai, em muốn ra ngoài tìm công việc."
Sự phản kháng của cô làm khơi dậy cơn tức của hắn.
"Không cho, em dám đi ra ngoài làm việc, con cũng không cần tới em nữa, em đừng quên lúc trước em vì lý do gì mà sống ở đây!" hắn lạnh lùng nhắc lại quy tắc lúc trước.
Những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng liền làm cho khuôn mặt cô trắng bệch đi.
Thì ra trong lòng hắn, cô chỉ là một bảo mẫu, thì ra bấy lâu nay giữa bọn họ vẫn không có gì thay đổi.
Cúi đầu, trong nháy mắt, từng hàng nước mắt chảy xuống, đáng chết, cô chính là một đứa ngu, một lần đem tấm thân chân tình trao cho hắn, kết quả thì sao? căn bản hắn vẫn là không tôn trọng cô, ở trong mắt hắn cô vẫn như là một thứ đồ dùng.
Không, cô không phải là đồ dùng của ai hết, cô muốn có giá trị tồn tại riêng của bản thân, lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên khôi phục sự kiên cường lúc trước, chỉ là hàng mi ướt kia lại vô tình bán đứng cô.
Cô khóc, trái tim hắn đột nhiên nhói lên, thôi đi, về sau cô sẽ hiểu, hắn cũng chỉ là vì thương cô thôi mà. Không muốn cùng cô tiếp tục đề tài này, Thang Duy Thạc đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng ăn.
Vũ Tình tức giận nhìn bóng lưng hắn, không nói không rằng hỏi: "Thang Duy Thạc, em hỏi anh, em muốn đi ra ngoài làm việc, anh có phải thật sự là không cho em ở chỗ này nữa?"
Giọng điệu của cô rất cứng rắn, mà Thang Duy Thạc lại có thói quen bá đạo người khác, làm sao có thể chịu đựng được tính khí của cô.
Hắn không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô, rất kiên định nói: "Đúng vậy, nếu em lựa chọn công việc mà đi ra ngoài thì con không cần em chăm sóc nữa."
Lời nói này của hắn như một con dao nhọn hung hăng đâm vào trái tim cô, từng té bào toàn thân đau đớn và co rút nhanh, loại thống khổ này gần như cướp đi hô hấp của cô.
Con, chung quy cũng chỉ vì con mà thôi...
Vũ Tình không cùng hắn tranh cãi hoặc tranh luận nữa, sau khi bọn nhỏ tắm rửa xong, cô một phút cũng không được rảnh rỗi, lại bận rộn.
Thang Duy Thạc vẫn rất tức giận tại thư phòng, xem xét những thông tin mới về tình hình kinh doanh của công ty, bởi vậy hắn vẫn không biết, vẫn bình thản, chẳng qua là tính khí thất thường của phụ nữ thôi, lần này thực sự là nổi giận rồi.
Sau khi xem xong công việc, mới phát hiện đã 11h, người phụ nữ kia đã nghĩ thông chưa nữa?
Công việc, phụ nữ của Thang Duy Thạc, cô cần đi ra ngoài làm việc sao? Mỗi tháng cố sống cố chết kiếm được mấy đồng, hắn sẽ rất đau lòng. Tắt máy tính, mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa phòng ngủ, giường ngủ trống không một bóng người.
"Đáng chết, cãi nhau thì chạy đến ngủ ở phòng con" hắn tức giận trách móc một câu, trên mặt lại hiện lên cơn tức.
Khi hắn cẩn thận đẩy cánh cửa phòng của con ra, thì chỉ thấy hai nhóc kia vẫn an lành trong giấc ngủ say, trong phòng căn bản không có bóng dáng cô.
Động tác thực nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, hướng tới căn phòng khác để đi tìm, tiếp tục tìm, nhà bếp, phòng khách, phòng nghỉ, lại trở lại phòng ngủ, đều không nhìn thấy bóng dáng cô. Thang Duy Thạc nheo hai mắt lại nhìn đến tận trong cùng của cửa phòng, chậm chậm theo hướng đo đi tới...
Đẩy cánh cửa trong nháy mắt, quả nhiên nhìn thấy một thân hình lù lù của cô trong đó: "Shit! Ai khiến em ở chỗ này?" Thang Duy Thạc bực mình tức giận, đá một phát vào cánh cửa làm phát ra một tiếng động lớn.
Vũ Tình kéo chiếc chăn lên, vẫn tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiến lên vài bước, hắn kéo chiếc chăn xuống, "em đứng lên cho anh!"
Vũ Tình không để ý đến hắn, duy trì tư thế như trước.
Thấy cô không dậy, hắn đưa tay ôm ngang lấy cô.
"Thang Duy Thạc, anh bỏ em ra, em muốn ngủ!" cô như điên lên mà đánh, mà cào vào tay hắn
Ăn no thì ngủ, xem ra bọn họ đúng là Trư Bát Giới đầu thai.
Vũ Tình tức giận đứng lên, mặc kệ bọn họ có thể là nghiêm túc: "Nói cho mọi người biết, bắt đầu từ ngày mai, mẹ muốn đi làm, không ở nhà như bị giam bận rộn mòng mòng như thế này nữa, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc mau sớm tìm một nhà trẻ, mà trong nhà còn có má Vương chăm sóc không cần đến mẹ nữa!"
Như một quả bom dội xuống, vừa rồi ba người vẫn còn ngáp, nhất thời im lặng.
Một lúc sau, Tiểu Bác và Nhạc Nhạc lên tiếng.
"Tiểu Bác, con muốn đi nhà trẻ không?"
"Muốn ạ, trong đó có nhiều bạn nhỏ", có rất nhiều bạn nam, mấy ngày gần đây Tiểu Bác chỉ có thể chơi cùng em gái, hơn nữa đồ chơi cũng đều là của con gái, đã chán lắm rồi, Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ rồi cũng gật đầu, mỗi ngày đối mặt với Tiểu bác cũng không có hứng thú.
Thang Duy Thạc mặt lạnh lùng, có thể nhìn sinh khí của hắn, "Tiểu Bác, Nhạc Nhạc, các con ăn no chưa? Ăn no rồi thì đi ra phòng khách chơi, papa với mẹ có chuyện cần nói!"
Hai tiểu bảo bối nhảy xuống ghế, chắp tay rồi chạy ra ngoài phòng khách chơi.
Thang Duy Thạc nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, nghiêm túc nói: "ngồi xuống".
Ngồi xuống thì ngồi xuống, đứng còn mệt ý. Cái chuyện nhỏ này cô phải làm rõ với hắn.
"Em ở nhà chăm sóc con không phải rất tốt sao? cánh tay Tiểu Bác đã khỏi hẳn, ngày mai anh bảo thư kí đi tìm nhà trẻ, con không ở nhà, em cũng không phải quá mệt" hắn không muốn cô đi tìm công việc, bởi vì hắn rất thích mỗi khi về nhà liền có thể nhìn thấy cô.
"Không cần, em không muốn mỗi ngày đều bị nhốt ở trong phòng, như vậy em sẽ dần ngốc đi, em muốn làm việc" cô rất kiên quyết.
Hắn thừa nhận là cô nói có lý, nhưng mà thật xin lỗi, là hắn ích kỷ.
Hắn không trả lời cô, làm như không nghe thấy.
Hắn có ý gì, làm sao mà cô lại không hiểu: "Em mặc kệ là anh có nghe hay rõ hay không, em cũng không phải ở đây hỏi ý kiến của anh, em chỉ muốn báo cho anh biết rằng ngày mai, em muốn ra ngoài tìm công việc."
Sự phản kháng của cô làm khơi dậy cơn tức của hắn.
"Không cho, em dám đi ra ngoài làm việc, con cũng không cần tới em nữa, em đừng quên lúc trước em vì lý do gì mà sống ở đây!" hắn lạnh lùng nhắc lại quy tắc lúc trước.
Những lời này của hắn vừa ra khỏi miệng liền làm cho khuôn mặt cô trắng bệch đi.
Thì ra trong lòng hắn, cô chỉ là một bảo mẫu, thì ra bấy lâu nay giữa bọn họ vẫn không có gì thay đổi.
Cúi đầu, trong nháy mắt, từng hàng nước mắt chảy xuống, đáng chết, cô chính là một đứa ngu, một lần đem tấm thân chân tình trao cho hắn, kết quả thì sao? căn bản hắn vẫn là không tôn trọng cô, ở trong mắt hắn cô vẫn như là một thứ đồ dùng.
Không, cô không phải là đồ dùng của ai hết, cô muốn có giá trị tồn tại riêng của bản thân, lau sạch nước mắt, ngẩng đầu lên khôi phục sự kiên cường lúc trước, chỉ là hàng mi ướt kia lại vô tình bán đứng cô.
Cô khóc, trái tim hắn đột nhiên nhói lên, thôi đi, về sau cô sẽ hiểu, hắn cũng chỉ là vì thương cô thôi mà. Không muốn cùng cô tiếp tục đề tài này, Thang Duy Thạc đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng ăn.
Vũ Tình tức giận nhìn bóng lưng hắn, không nói không rằng hỏi: "Thang Duy Thạc, em hỏi anh, em muốn đi ra ngoài làm việc, anh có phải thật sự là không cho em ở chỗ này nữa?"
Giọng điệu của cô rất cứng rắn, mà Thang Duy Thạc lại có thói quen bá đạo người khác, làm sao có thể chịu đựng được tính khí của cô.
Hắn không quay đầu lại, đưa lưng về phía cô, rất kiên định nói: "Đúng vậy, nếu em lựa chọn công việc mà đi ra ngoài thì con không cần em chăm sóc nữa."
Lời nói này của hắn như một con dao nhọn hung hăng đâm vào trái tim cô, từng té bào toàn thân đau đớn và co rút nhanh, loại thống khổ này gần như cướp đi hô hấp của cô.
Con, chung quy cũng chỉ vì con mà thôi...
Vũ Tình không cùng hắn tranh cãi hoặc tranh luận nữa, sau khi bọn nhỏ tắm rửa xong, cô một phút cũng không được rảnh rỗi, lại bận rộn.
Thang Duy Thạc vẫn rất tức giận tại thư phòng, xem xét những thông tin mới về tình hình kinh doanh của công ty, bởi vậy hắn vẫn không biết, vẫn bình thản, chẳng qua là tính khí thất thường của phụ nữ thôi, lần này thực sự là nổi giận rồi.
Sau khi xem xong công việc, mới phát hiện đã 11h, người phụ nữ kia đã nghĩ thông chưa nữa?
Công việc, phụ nữ của Thang Duy Thạc, cô cần đi ra ngoài làm việc sao? Mỗi tháng cố sống cố chết kiếm được mấy đồng, hắn sẽ rất đau lòng. Tắt máy tính, mở cửa đi ra ngoài.
Mở cửa phòng ngủ, giường ngủ trống không một bóng người.
"Đáng chết, cãi nhau thì chạy đến ngủ ở phòng con" hắn tức giận trách móc một câu, trên mặt lại hiện lên cơn tức.
Khi hắn cẩn thận đẩy cánh cửa phòng của con ra, thì chỉ thấy hai nhóc kia vẫn an lành trong giấc ngủ say, trong phòng căn bản không có bóng dáng cô.
Động tác thực nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, hướng tới căn phòng khác để đi tìm, tiếp tục tìm, nhà bếp, phòng khách, phòng nghỉ, lại trở lại phòng ngủ, đều không nhìn thấy bóng dáng cô. Thang Duy Thạc nheo hai mắt lại nhìn đến tận trong cùng của cửa phòng, chậm chậm theo hướng đo đi tới...
Đẩy cánh cửa trong nháy mắt, quả nhiên nhìn thấy một thân hình lù lù của cô trong đó: "Shit! Ai khiến em ở chỗ này?" Thang Duy Thạc bực mình tức giận, đá một phát vào cánh cửa làm phát ra một tiếng động lớn.
Vũ Tình kéo chiếc chăn lên, vẫn tiếp tục nhắm mắt lại.
Tiến lên vài bước, hắn kéo chiếc chăn xuống, "em đứng lên cho anh!"
Vũ Tình không để ý đến hắn, duy trì tư thế như trước.
Thấy cô không dậy, hắn đưa tay ôm ngang lấy cô.
"Thang Duy Thạc, anh bỏ em ra, em muốn ngủ!" cô như điên lên mà đánh, mà cào vào tay hắn
/152
|