Vấn đề của hắn khiến cảm xúc của Vũ Tình tìm được cửa phá vào, dán mặt vào ngực hắn bi thương nói: "Vì sao đều vứt bỏ em, vì sao từ khi sinh ra em đã bị họ vứt bỏ, vì sao mọi người đều không thích em..."
"Không đâu, ai lại không thích em chứ! Duy Á, Hàm Lôi, Nhạc Nhạc Tiểu Bác đều thích em mà, em đã quên rồi!" Còn có hắn nữa, còn chưa nói ra?
Hắn nói làm Vũ Tình quên cả ngôn ngữ! Vì sao hắn nói nhièu người như thế mà chỉ thiếu mình hắn? "Những người này không tính, bọn họ không tính!" Vũ Tình giống như đứa bé kêu to lên, rồi lại bắt đầu nức nở!
Thang Duy Thạc nhất thời nghẹn giọng, những người này không tính, vậy là Vũ Tình của hắn thật không yêu người khác! "Không có vấn đề gì, chúng ta không cần người khác, biết không? Cuộc sống của chúng ta rất tốt, không cần những thứ thừa đó!"
"Không, quan trọng, em muốn, em muốn!" Vũ Tình không thỏa hiệp dùng sức lắc đầu, hai mắt là lệ chỉ nói: "Em muốn nhiều người yêu em, em cũng không phải cô gái hư, em đều nhiệt tình và yêu thương mọi người, vì sao mọi người lại keo kiệt với em như thế!"
Trong mắt Vũ Tình bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. "Duy Thạc, em đã trả giá rất nhiều, chẳng lẽ em nhận lại một nữa cũng không được, cả đời em, em đâu có cần nhiều, đâu có cần nhiều!"
Thang Duy Thạc bị dáng vẻ tủi thân của cô khiến trong lòng không ngừng chua xót, cô như thế làm hắn rất đau lòng, Muốn nói cho cô, muốn nói cho cô cha mẹ vứt bỏ cô là ai?
Nhưng cô đáng thương kể chuyện này ra, hắn vẫn thờ ơ?
Trong nháy mắt tất cả oán khí cùng tức giận đến đỉnh điểm, Vũ Tình lau nước mắt tiến lên dùng sức đánh hắn. "Thang Duy Thạc, không phải là anh không cần tôi, muốn bỏ tôi ư!"
Lời cô khiến hắn giật mình, mày bện chặt, bàn tay to bắt lấy tay cô. "Em đang nói gì? Sao anh không rõ?"
Vũ Tình dùng sức giãy ra còn muốn đánh hắn, nhưng tay hắn quá mạnh, căn bản không rút tay mình ra được! Đơn giản cô mở to miệng, dùng sức cắn hắn...
Cô gần như là dùng hết sức lực, hận không thể cắn nát hắn. "Ô..."
Khóe miệng truyền đến đau đớn, hít một ngụm khí lạnh. "Người phụ nữ chết tiệt, em phát điên cái gì! Đau quá, mau buông anh ra!"
"Ô..." Mang theo tiếng khóc nhẹ nhàng lắc đầu, nước mũi nước mắt cùng bôi lên áo sơ mi của hắn
Hơi nóng dính dính ẩm ẩm ở áo làm hắn khó chịu "Em muốn cắn anh cũng được, chờ anh cởi áo ra, hay là cùng em tắm?"
Hắn nói đùa làm cô không nhịn cười được, Thang Duy Thạc mượn cơ hội vội lui về phía sau rời xa cô.
Một vết cắn mang máu dính trên áo sơ mi, Thang Duy Thạc ra vẻ đau đớn nói! "Có phải em muốn mưu sát chồng không, lại hạ độc như thế? Đúng là như cún con ấy?"
"Đúng, tôi là chó, tôi muốn cắn anh, cắn người vô lương tâm như anh!" Cô vừa gạt nước mắt, vừa hét to với hắn!
Thang Duy Thạc dừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, hồi lâu sau hắn mới hiểu được. "Em giận anh..."
"Đúng vậy, chính anh, chính anh làm tôi tức!"
"Vì... vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì đêm qua anh đẩy em, một đêm không về ư? Anh xin lỗi, đêm qua anh có chuyện quan trọng thật..."
"Đừng nói nữa, tôi biết anh ở cùng với Ôn Nhu kia rồi, anh muốn lấy cô ta, anh thích cô nàng giả mù sa mưa đó, không cần tôi và con!" Cực độ tủi thân bất an, cuối cùng cô cũng nói ra hờn tủi trong lòng mình!
Ôn Nhu? Cô làm sao có thể biết người này?
"Quên đi, anh thích cô ả là được rồi! Thang Duy Thạc anh đừng xin lỗi tôi, anh quá tuyệt tình với tôi!" Kêu xong, Vũ Tình nhấc chân liền muốn đi ra ngoài!
Nhưng cô vừa chạy vài bước, thân thể đã bị hắn ôm lấy! "Buông tôi ra, để tôi đi! Ô, tôi biết anh không thích tôi, anh không có cảm giác với tôi!"
"Chết tiệt, anh không thích em lúc nào? A?" Bị cô nói oan uổng như thế hắn giận lắm chứ, thật hận không thể mở cái não nhỏ của cô ra, xem bên trong có gì!
"Anh không cần tôi, đã lâu như thế không muốn tôi!" Quên đi, nói ra có sao!
Không đỏ mặt, bọn họ đã làm không biết bao lần, còn đỏ mặt làm gì! "Anh chưa từng không cần tôi lâu như thế, chẳng lẽ còn chưa rõ ư? Nhất định anh đã no nê ở chỗ Ôn Nhu kia rồi, nhà cô ta tốt hơn nhà tôi, bằng cấp của cô ta cao hơn tôi, hơn nữa mẹ anh cũng thích cô ta. Nhất định anh sẽ chọn cô ta, đêm qua hai người ở bên nhau, đúng không!"
Nghe được những lời này của cô, Thang Duy Thạc bỗng mỉm cười.
"Anh còn cười... tôi ghét anh, anh không được cười..." Bàn tay nhỏ bé gạt vào mặt hắn, dù là mũi hay mắt cô đều cào, cào loạn, chỉ không muốn hắn cười...!
Không được, không thể lại khiến cô làm loạn lên nếu không mắt hắn cũng bị cô làm hỏng! Hai bàn tay to hạ xuống khống chế hai bàn tay nhỏ, thuận tiện đặt chúng sau người cô, khiến người cô dán chặt vào hắn.
Từ khi thân thể hai người dán vào nhau, cô từ từ ngừng khóc, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt từ từ nhiễm màu đỏ!
Trời ạ, cô cảm thấy, cảm thấy hắn...
Thang Duy Thạc thoáng dùng sức gật đầu, nắm tay nói cho cô, hắn muốn cô biết bao! "Biết chưa, biết anh có cảm giác với em không, biết anh muốn em thế nào?"
Lời hắn càng làm mặt cô thêm đỏ, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn! Chờ thích ứng nhiệt độ không khí này rồi, cô cũng dần dần khôi phục chút lý trí!
Đáng chết, như vậy làm cô dịu đi thôi, đây là thú tính của đàn ông, chẳng liên quan gì đến yêu cả!
Thu chút vui sướng trong lòng lại, Vũ Tình dùng sức đẩy hắn! "Đây có thể nói lên điều gì, chứng minh anh là người đàn ông khỏe mạnh, hay là nói cơ thể tôi vẫn khơi lên hứng thú cho anh!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô giận dữ, Thang Duy Thạc có chút phì cười. "Bảo bối, cảm xúc gần đây của em thật thất thường đấy! Sao lại cố ý gây sự như thế! Chẳng lẽ Hàm Lôi làm hỏng em rồi ư?" Thật ra hắn muốn nói gần đây cô như phát điên ấy, Trương Phi phá mã!
Nhưng hắn cũng không muốn lại bị chó con cắn, cho nên hắn phải dùng từ cẩn thận!
"Tôi cố tình gây sự, anh dám nói tôi cố tình gây sự! Thang Duy Thạc anh không thích tôi, anh đi tìm Ôn Nhu kia đi, cô ta nhất định sẽ không cố tình gây sự!"
"Em xem em lại giống chó con cắn bừa rồi, chuyện của chúng ta can hệ gì đến người khác, Ôn Nhu kia liên quan gì đến anh?" Hắn nghi ngờ hỏi cô!
"Anh giả vờ gì nữa? Ôn Nhu kia chẳng phải là bạn gái mẹ anh tìm cho ư, ô.. mẹ anh rất thích cô ta, rất thích cô ta..." Nói đến đây, lòng Vũ Tình đau vô cùng!
"Sao, cô ta đi tìm em, mẹ anh đưa cô ta đi tìm em?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng hắn đã chắc chắn! Nếu không làm sao cô có thể biết Ôn Nhu, đáng chết, hắn sao lại xem nhẹ loại khả năng này! "Họ đã làm gì em, nói đi!"
Không đợi mở miệng, cảm xúc bi thương lại tấn công cô.
"Nói, nói cái gì?" Chẳng lẽ cô có muốn nói một người ép, một người cưỡng bảo khi nào cô rời khỏi hắn.
"Duy Thạc tôi không muốn nói, nhưng tôi không chịu nổi ~! Duy Thạc, ngày đó mẹ anh đưa Ôn Nhu đến đây! Mẹ anh rất không thích tôi, nói ghét tôi! Duy Thạc... bà ấy nói rất khó nghe...." Vũ Tình bỏ qua chuyện bị tát một cái!
"Sao em không nói sớm với anh, vì sao gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến không phải là anh?" Gạt nước mắt trên mặt cô, đau lòng nói.
"Em không biết nói với anh thế nào, em sợ anh không cần em, em sợ anh bỏ em!" Nói rồi cô nhìn hắn! "Gần đây anh rất lạnh lùng với em, càng làm em lo lắng!"
"Em suy nghĩ nhiều quá, không phải anh lãnh đạm với em, mà anh đang lo chuyện mở tiệm!" Xem ra là hắn khiến cô bất an rồi!
"Mở tiệm, tiệm gì?" Lại nghi ngờ hỏi trong lòng jắm!
"Chính là cửa tiệm này, nó là của anh, anh không còn là tổng giám đốc nữa!" Thang Duy Thạc thoải mái nói, trên mặt thậm chí còn lộ nụ cười!
"Không đâu, ai lại không thích em chứ! Duy Á, Hàm Lôi, Nhạc Nhạc Tiểu Bác đều thích em mà, em đã quên rồi!" Còn có hắn nữa, còn chưa nói ra?
Hắn nói làm Vũ Tình quên cả ngôn ngữ! Vì sao hắn nói nhièu người như thế mà chỉ thiếu mình hắn? "Những người này không tính, bọn họ không tính!" Vũ Tình giống như đứa bé kêu to lên, rồi lại bắt đầu nức nở!
Thang Duy Thạc nhất thời nghẹn giọng, những người này không tính, vậy là Vũ Tình của hắn thật không yêu người khác! "Không có vấn đề gì, chúng ta không cần người khác, biết không? Cuộc sống của chúng ta rất tốt, không cần những thứ thừa đó!"
"Không, quan trọng, em muốn, em muốn!" Vũ Tình không thỏa hiệp dùng sức lắc đầu, hai mắt là lệ chỉ nói: "Em muốn nhiều người yêu em, em cũng không phải cô gái hư, em đều nhiệt tình và yêu thương mọi người, vì sao mọi người lại keo kiệt với em như thế!"
Trong mắt Vũ Tình bỗng sáng lên, nhìn chằm chằm vào hắn. "Duy Thạc, em đã trả giá rất nhiều, chẳng lẽ em nhận lại một nữa cũng không được, cả đời em, em đâu có cần nhiều, đâu có cần nhiều!"
Thang Duy Thạc bị dáng vẻ tủi thân của cô khiến trong lòng không ngừng chua xót, cô như thế làm hắn rất đau lòng, Muốn nói cho cô, muốn nói cho cô cha mẹ vứt bỏ cô là ai?
Nhưng cô đáng thương kể chuyện này ra, hắn vẫn thờ ơ?
Trong nháy mắt tất cả oán khí cùng tức giận đến đỉnh điểm, Vũ Tình lau nước mắt tiến lên dùng sức đánh hắn. "Thang Duy Thạc, không phải là anh không cần tôi, muốn bỏ tôi ư!"
Lời cô khiến hắn giật mình, mày bện chặt, bàn tay to bắt lấy tay cô. "Em đang nói gì? Sao anh không rõ?"
Vũ Tình dùng sức giãy ra còn muốn đánh hắn, nhưng tay hắn quá mạnh, căn bản không rút tay mình ra được! Đơn giản cô mở to miệng, dùng sức cắn hắn...
Cô gần như là dùng hết sức lực, hận không thể cắn nát hắn. "Ô..."
Khóe miệng truyền đến đau đớn, hít một ngụm khí lạnh. "Người phụ nữ chết tiệt, em phát điên cái gì! Đau quá, mau buông anh ra!"
"Ô..." Mang theo tiếng khóc nhẹ nhàng lắc đầu, nước mũi nước mắt cùng bôi lên áo sơ mi của hắn
Hơi nóng dính dính ẩm ẩm ở áo làm hắn khó chịu "Em muốn cắn anh cũng được, chờ anh cởi áo ra, hay là cùng em tắm?"
Hắn nói đùa làm cô không nhịn cười được, Thang Duy Thạc mượn cơ hội vội lui về phía sau rời xa cô.
Một vết cắn mang máu dính trên áo sơ mi, Thang Duy Thạc ra vẻ đau đớn nói! "Có phải em muốn mưu sát chồng không, lại hạ độc như thế? Đúng là như cún con ấy?"
"Đúng, tôi là chó, tôi muốn cắn anh, cắn người vô lương tâm như anh!" Cô vừa gạt nước mắt, vừa hét to với hắn!
Thang Duy Thạc dừng lại, nhíu mày nhìn chằm chằm cô, hồi lâu sau hắn mới hiểu được. "Em giận anh..."
"Đúng vậy, chính anh, chính anh làm tôi tức!"
"Vì... vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì đêm qua anh đẩy em, một đêm không về ư? Anh xin lỗi, đêm qua anh có chuyện quan trọng thật..."
"Đừng nói nữa, tôi biết anh ở cùng với Ôn Nhu kia rồi, anh muốn lấy cô ta, anh thích cô nàng giả mù sa mưa đó, không cần tôi và con!" Cực độ tủi thân bất an, cuối cùng cô cũng nói ra hờn tủi trong lòng mình!
Ôn Nhu? Cô làm sao có thể biết người này?
"Quên đi, anh thích cô ả là được rồi! Thang Duy Thạc anh đừng xin lỗi tôi, anh quá tuyệt tình với tôi!" Kêu xong, Vũ Tình nhấc chân liền muốn đi ra ngoài!
Nhưng cô vừa chạy vài bước, thân thể đã bị hắn ôm lấy! "Buông tôi ra, để tôi đi! Ô, tôi biết anh không thích tôi, anh không có cảm giác với tôi!"
"Chết tiệt, anh không thích em lúc nào? A?" Bị cô nói oan uổng như thế hắn giận lắm chứ, thật hận không thể mở cái não nhỏ của cô ra, xem bên trong có gì!
"Anh không cần tôi, đã lâu như thế không muốn tôi!" Quên đi, nói ra có sao!
Không đỏ mặt, bọn họ đã làm không biết bao lần, còn đỏ mặt làm gì! "Anh chưa từng không cần tôi lâu như thế, chẳng lẽ còn chưa rõ ư? Nhất định anh đã no nê ở chỗ Ôn Nhu kia rồi, nhà cô ta tốt hơn nhà tôi, bằng cấp của cô ta cao hơn tôi, hơn nữa mẹ anh cũng thích cô ta. Nhất định anh sẽ chọn cô ta, đêm qua hai người ở bên nhau, đúng không!"
Nghe được những lời này của cô, Thang Duy Thạc bỗng mỉm cười.
"Anh còn cười... tôi ghét anh, anh không được cười..." Bàn tay nhỏ bé gạt vào mặt hắn, dù là mũi hay mắt cô đều cào, cào loạn, chỉ không muốn hắn cười...!
Không được, không thể lại khiến cô làm loạn lên nếu không mắt hắn cũng bị cô làm hỏng! Hai bàn tay to hạ xuống khống chế hai bàn tay nhỏ, thuận tiện đặt chúng sau người cô, khiến người cô dán chặt vào hắn.
Từ khi thân thể hai người dán vào nhau, cô từ từ ngừng khóc, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt từ từ nhiễm màu đỏ!
Trời ạ, cô cảm thấy, cảm thấy hắn...
Thang Duy Thạc thoáng dùng sức gật đầu, nắm tay nói cho cô, hắn muốn cô biết bao! "Biết chưa, biết anh có cảm giác với em không, biết anh muốn em thế nào?"
Lời hắn càng làm mặt cô thêm đỏ, ánh mắt né tránh không dám nhìn hắn! Chờ thích ứng nhiệt độ không khí này rồi, cô cũng dần dần khôi phục chút lý trí!
Đáng chết, như vậy làm cô dịu đi thôi, đây là thú tính của đàn ông, chẳng liên quan gì đến yêu cả!
Thu chút vui sướng trong lòng lại, Vũ Tình dùng sức đẩy hắn! "Đây có thể nói lên điều gì, chứng minh anh là người đàn ông khỏe mạnh, hay là nói cơ thể tôi vẫn khơi lên hứng thú cho anh!"
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của cô giận dữ, Thang Duy Thạc có chút phì cười. "Bảo bối, cảm xúc gần đây của em thật thất thường đấy! Sao lại cố ý gây sự như thế! Chẳng lẽ Hàm Lôi làm hỏng em rồi ư?" Thật ra hắn muốn nói gần đây cô như phát điên ấy, Trương Phi phá mã!
Nhưng hắn cũng không muốn lại bị chó con cắn, cho nên hắn phải dùng từ cẩn thận!
"Tôi cố tình gây sự, anh dám nói tôi cố tình gây sự! Thang Duy Thạc anh không thích tôi, anh đi tìm Ôn Nhu kia đi, cô ta nhất định sẽ không cố tình gây sự!"
"Em xem em lại giống chó con cắn bừa rồi, chuyện của chúng ta can hệ gì đến người khác, Ôn Nhu kia liên quan gì đến anh?" Hắn nghi ngờ hỏi cô!
"Anh giả vờ gì nữa? Ôn Nhu kia chẳng phải là bạn gái mẹ anh tìm cho ư, ô.. mẹ anh rất thích cô ta, rất thích cô ta..." Nói đến đây, lòng Vũ Tình đau vô cùng!
"Sao, cô ta đi tìm em, mẹ anh đưa cô ta đi tìm em?" Tuy là câu nghi vấn, nhưng hắn đã chắc chắn! Nếu không làm sao cô có thể biết Ôn Nhu, đáng chết, hắn sao lại xem nhẹ loại khả năng này! "Họ đã làm gì em, nói đi!"
Không đợi mở miệng, cảm xúc bi thương lại tấn công cô.
"Nói, nói cái gì?" Chẳng lẽ cô có muốn nói một người ép, một người cưỡng bảo khi nào cô rời khỏi hắn.
"Duy Thạc tôi không muốn nói, nhưng tôi không chịu nổi ~! Duy Thạc, ngày đó mẹ anh đưa Ôn Nhu đến đây! Mẹ anh rất không thích tôi, nói ghét tôi! Duy Thạc... bà ấy nói rất khó nghe...." Vũ Tình bỏ qua chuyện bị tát một cái!
"Sao em không nói sớm với anh, vì sao gặp chuyện người đầu tiên nghĩ đến không phải là anh?" Gạt nước mắt trên mặt cô, đau lòng nói.
"Em không biết nói với anh thế nào, em sợ anh không cần em, em sợ anh bỏ em!" Nói rồi cô nhìn hắn! "Gần đây anh rất lạnh lùng với em, càng làm em lo lắng!"
"Em suy nghĩ nhiều quá, không phải anh lãnh đạm với em, mà anh đang lo chuyện mở tiệm!" Xem ra là hắn khiến cô bất an rồi!
"Mở tiệm, tiệm gì?" Lại nghi ngờ hỏi trong lòng jắm!
"Chính là cửa tiệm này, nó là của anh, anh không còn là tổng giám đốc nữa!" Thang Duy Thạc thoải mái nói, trên mặt thậm chí còn lộ nụ cười!
/152
|