Đặt Thang Duy Thạc lên giường rồi cởi áo khoác ra, trợ lý mới lau mặt ra khỏi phòng.
"Uống nước rồi hãy đi?" thấy người ta nóng, Vũ Tình có vài phần e ngại.
Trợ lý khoát tay, đi đến chỗ cửa đi giầy: "Không được, quá muộn rồi. tối hôm nay là họp mặt lãnh đạo đó, nên anh Thang uống rượu tôi không thể cản!"
"Cảm ơn cậu, thật là, sao anh ấy uống nhiều thế chứ, phiền cho cậu rồi!" Vũ Tình vội nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm ơn đâu. Chị dâu, có lẽ chị không biết, em và anh Thang làm việc chung rất nhiều năm. Anh Thang vì kiên quyết vì một ai đó, nếu không bọn em sẽ không dứt khoát rời khỏi Thang Bách, tiếp tục gây dựng sự nghiệp cùng anh ấy!"
Máy hát vừa mở ra, giống như chưa nói xong thì không ngừng: "Chị dâu, anh Thang yêu chị lắm đấy! vì chị mà không cần vị trí tổng giám đốc của Thang Bách, có thể không cần suy nghĩ đã buông hết tâm huyết của mình nhiều năm qua!"
Vũ Tình mờ mịt nhìn chàng trai trẻ, Thang Duy Thạc bỏ Thang Bách có quan hệ đến cô ư?: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì ở Thang Bách?"
"Chị dâu, chị còn không biết sao?"
Vũ Tình lắc đầu, xấu hổ kéo khóe miệng: "Là chuyện thế nào, có thể nói cho chị biết không?"
Trợ lý ngẫm lại, sau đó thấp giọng nói: "Hi... em chỉ biết lấy bằng tính của anh Thang, nhất định sẽ không nói cho chị!"
Vũ Tình không chen ngang, chỉ nghiêm túc nghe.
"Chị dâu, thật ra là như vầy! chủ tịch muốn anh Thang cưới Trang Ôn Nhu đó, hình như là tên này! Nhưng anh Thang không chịu, anh ấy thích chị, sao có thể cưới người phụ nữ khác chứ. Cho nên chủ tịch liền đuổi anh Thang ra khỏi Thang Bách!"
Chắc là sẽ làm chị dâu sẽ cảm động phải chết đi, ha ha, sẽ càng yêu anh Thang. Nhưng giờ tìm đâu trong xã hội một người đàn ông si tình không cần giang sơn chứ?
Vũ Tình sợ ngây người, cô thật không ngờ Thang Duy Thạc rời khỏi Thang Bách là vì mình. Đáng chết, vì sao hắn không nói cho cô biết. hắn còn nói chuyện gì cô cũng tự chống một mình, hắn không phải thế chắc, chuyện gì hắn cũng chẳng nói.
"chị dâu, anh Thang thật lòng yêu chị. Nhưng anh ấy chị cũng biết đó, có chuyện gì cũng chỉ đặt trong lòng!" trước khi đi, trợ lý không quên nói thêm một câu.
----------------------
Tiễn khách, khoảnh khắc đóng cửa phòng, Vũ Tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ từ đi thong thả về phòng, nhìn người trên giường.
Cồn không ngừng phát tác trong cơ thể, để hắn nằm thẳng trên giường: "Khát, anh muốn uống nước!"
Vũ Tình vội chạy đến nhà ăn lấy một bát dấm to pha thêm đường, dìu hắn đứng dậy cẩn thận chăm sóc hắn: "Cẩn thận một chút, cẩn thận sặc!"
Uống nước thì sặc cái gì, uống một hơi: "Ô, sao... nước... khó uống như thế?" uống hết rồi còn oán giận nói một câu.
Người uống say sẽ có dạng gì, không phải Vũ Tình chưa từng thấy, nhưng cho dù có gặp qua, Thang Duy Thạc cũng khiến cô tức giận muốn chết.
Vừa rồi uống nước không bao lâu hắn bắt đầu nấc, vừa nghe tiếng không tốt, lập tức cầm chậu nước qua.
Vừa đưa chậu đến hắn bỗng cuống chuồng bắt đầu nôn. Mùi khó chịu lan ra.
Gần như choáng váng, bịt mũi dùng khăn mặt lạnh lau cho hắn.
Có lẽ là hắn rất thoải mái, miệng rên một tiếng: "Hư..."
Vũ Tình nhăn mặt nhăn mũi với hắn: "Hừ, thà anh đừng nói, lại bảo buổi tối chờ anh về!"
Nhớ lại, ngón tay mảnh khảnh không ngừng véo miệng hắn: "Anh đúng là khiến tôi rất khó chịu, rất mệt mỏi. nhưng căn bản không phải..." câu nói tiếp theo cô nói không thành lời, chỉ biến thành thở dài...
Thấy hắn ngủ vững vàng rồi, Vũ Tình cũng năm xuongs một bên giường tiếp tục nhập mộng.
----------------------------------
Ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua mảnh cửa lẻn vào phòng, chuông đồng hồ báo thức vang lên, Vũ Tình từ từ mở to mắt.
Nhìn hắn còn nhắm chặt mắt 'khì khì' ngủ, cô không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Anh ấy, vì sao làm nhiều như thế lại không nói cho em biết? nếu anh rất tốt với em cũng không muốn em biết ư?"
Đồ đàn ông vô tình, anh có biết anh làm em tổn thương thế nào không, nếu anh không yêu em nhiều hơn, lmf sao có thể bù lại tổn thương của em.
Đồ đần ông ngốc, tốt với một người cũng không muốn người ta biết, bây giờ không lưu hành tình yêu yên lặng đâu. Năm đó là em ngốc, chỉ biết yên lặng để đối phượng tự cảm nhận. nhưng mỗi ngày có rất nhiều chuyện, ai có thời gian để từ từ cảm nhận chứ? Xin anh đấy, về sau hãy nói rõ với em, tốt với em, hãy lớn tiếng nói cho em biết!"
Dài dòng nói nói, mà người này lại còn ngủ khì, Vĩ Tình liền không nhịn được muốn phát hỏa.
Hừ, phải trả thù hắn.
Bàn tay nhỏ bé bịt mũi hắn, làm hắn đang ngủ say phải há miệng thở.
"Ha ha!" bàn tay còn lại che miệng hắn.
"Ô!" vài giây sau, Thang Duy Thạc khổ sở dùng sức lắc đầu, mở to mắt.
Thấy hắn tỉnh Vũ Tình lập tức rút bàn tay nhỏ bé về. nhưng cô vẫn chậm một bước, bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt bị bàn tay to bắt lấy: "Đồ hư dốn, em muốn hại chết anh à?"
"Hứ, mới sang sớm nói cái gì mà có chết hay không, điềm xấu, điềm xấu!" Vũ Tình cố ý nói sang chuyện khác, trời ơi, cô sẽ không bị hắn trả thù chứ?
"Uống nước rồi hãy đi?" thấy người ta nóng, Vũ Tình có vài phần e ngại.
Trợ lý khoát tay, đi đến chỗ cửa đi giầy: "Không được, quá muộn rồi. tối hôm nay là họp mặt lãnh đạo đó, nên anh Thang uống rượu tôi không thể cản!"
"Cảm ơn cậu, thật là, sao anh ấy uống nhiều thế chứ, phiền cho cậu rồi!" Vũ Tình vội nói lời cảm tạ.
"Không cần cảm ơn đâu. Chị dâu, có lẽ chị không biết, em và anh Thang làm việc chung rất nhiều năm. Anh Thang vì kiên quyết vì một ai đó, nếu không bọn em sẽ không dứt khoát rời khỏi Thang Bách, tiếp tục gây dựng sự nghiệp cùng anh ấy!"
Máy hát vừa mở ra, giống như chưa nói xong thì không ngừng: "Chị dâu, anh Thang yêu chị lắm đấy! vì chị mà không cần vị trí tổng giám đốc của Thang Bách, có thể không cần suy nghĩ đã buông hết tâm huyết của mình nhiều năm qua!"
Vũ Tình mờ mịt nhìn chàng trai trẻ, Thang Duy Thạc bỏ Thang Bách có quan hệ đến cô ư?: "Lúc trước đã xảy ra chuyện gì ở Thang Bách?"
"Chị dâu, chị còn không biết sao?"
Vũ Tình lắc đầu, xấu hổ kéo khóe miệng: "Là chuyện thế nào, có thể nói cho chị biết không?"
Trợ lý ngẫm lại, sau đó thấp giọng nói: "Hi... em chỉ biết lấy bằng tính của anh Thang, nhất định sẽ không nói cho chị!"
Vũ Tình không chen ngang, chỉ nghiêm túc nghe.
"Chị dâu, thật ra là như vầy! chủ tịch muốn anh Thang cưới Trang Ôn Nhu đó, hình như là tên này! Nhưng anh Thang không chịu, anh ấy thích chị, sao có thể cưới người phụ nữ khác chứ. Cho nên chủ tịch liền đuổi anh Thang ra khỏi Thang Bách!"
Chắc là sẽ làm chị dâu sẽ cảm động phải chết đi, ha ha, sẽ càng yêu anh Thang. Nhưng giờ tìm đâu trong xã hội một người đàn ông si tình không cần giang sơn chứ?
Vũ Tình sợ ngây người, cô thật không ngờ Thang Duy Thạc rời khỏi Thang Bách là vì mình. Đáng chết, vì sao hắn không nói cho cô biết. hắn còn nói chuyện gì cô cũng tự chống một mình, hắn không phải thế chắc, chuyện gì hắn cũng chẳng nói.
"chị dâu, anh Thang thật lòng yêu chị. Nhưng anh ấy chị cũng biết đó, có chuyện gì cũng chỉ đặt trong lòng!" trước khi đi, trợ lý không quên nói thêm một câu.
----------------------
Tiễn khách, khoảnh khắc đóng cửa phòng, Vũ Tình trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Từ từ đi thong thả về phòng, nhìn người trên giường.
Cồn không ngừng phát tác trong cơ thể, để hắn nằm thẳng trên giường: "Khát, anh muốn uống nước!"
Vũ Tình vội chạy đến nhà ăn lấy một bát dấm to pha thêm đường, dìu hắn đứng dậy cẩn thận chăm sóc hắn: "Cẩn thận một chút, cẩn thận sặc!"
Uống nước thì sặc cái gì, uống một hơi: "Ô, sao... nước... khó uống như thế?" uống hết rồi còn oán giận nói một câu.
Người uống say sẽ có dạng gì, không phải Vũ Tình chưa từng thấy, nhưng cho dù có gặp qua, Thang Duy Thạc cũng khiến cô tức giận muốn chết.
Vừa rồi uống nước không bao lâu hắn bắt đầu nấc, vừa nghe tiếng không tốt, lập tức cầm chậu nước qua.
Vừa đưa chậu đến hắn bỗng cuống chuồng bắt đầu nôn. Mùi khó chịu lan ra.
Gần như choáng váng, bịt mũi dùng khăn mặt lạnh lau cho hắn.
Có lẽ là hắn rất thoải mái, miệng rên một tiếng: "Hư..."
Vũ Tình nhăn mặt nhăn mũi với hắn: "Hừ, thà anh đừng nói, lại bảo buổi tối chờ anh về!"
Nhớ lại, ngón tay mảnh khảnh không ngừng véo miệng hắn: "Anh đúng là khiến tôi rất khó chịu, rất mệt mỏi. nhưng căn bản không phải..." câu nói tiếp theo cô nói không thành lời, chỉ biến thành thở dài...
Thấy hắn ngủ vững vàng rồi, Vũ Tình cũng năm xuongs một bên giường tiếp tục nhập mộng.
----------------------------------
Ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua mảnh cửa lẻn vào phòng, chuông đồng hồ báo thức vang lên, Vũ Tình từ từ mở to mắt.
Nhìn hắn còn nhắm chặt mắt 'khì khì' ngủ, cô không khỏi lộ ra nụ cười hạnh phúc: "Anh ấy, vì sao làm nhiều như thế lại không nói cho em biết? nếu anh rất tốt với em cũng không muốn em biết ư?"
Đồ đàn ông vô tình, anh có biết anh làm em tổn thương thế nào không, nếu anh không yêu em nhiều hơn, lmf sao có thể bù lại tổn thương của em.
Đồ đần ông ngốc, tốt với một người cũng không muốn người ta biết, bây giờ không lưu hành tình yêu yên lặng đâu. Năm đó là em ngốc, chỉ biết yên lặng để đối phượng tự cảm nhận. nhưng mỗi ngày có rất nhiều chuyện, ai có thời gian để từ từ cảm nhận chứ? Xin anh đấy, về sau hãy nói rõ với em, tốt với em, hãy lớn tiếng nói cho em biết!"
Dài dòng nói nói, mà người này lại còn ngủ khì, Vĩ Tình liền không nhịn được muốn phát hỏa.
Hừ, phải trả thù hắn.
Bàn tay nhỏ bé bịt mũi hắn, làm hắn đang ngủ say phải há miệng thở.
"Ha ha!" bàn tay còn lại che miệng hắn.
"Ô!" vài giây sau, Thang Duy Thạc khổ sở dùng sức lắc đầu, mở to mắt.
Thấy hắn tỉnh Vũ Tình lập tức rút bàn tay nhỏ bé về. nhưng cô vẫn chậm một bước, bàn tay nhỏ bé trong nháy mắt bị bàn tay to bắt lấy: "Đồ hư dốn, em muốn hại chết anh à?"
"Hứ, mới sang sớm nói cái gì mà có chết hay không, điềm xấu, điềm xấu!" Vũ Tình cố ý nói sang chuyện khác, trời ơi, cô sẽ không bị hắn trả thù chứ?
/152
|