Lúc này, Vũ Tình mặc áo ngắn quần đùi tóc rối tung, người này càng cho rằng cô nhỏ bé, hoàn toàn không phải phụ nữ đã sinh con.
Thang Duy Thạc kéo cô đi đến trước mặt vợ chồng Đoạn Hồng Đào, bàn tay to dùng sức nắm tay cô, tiếng nói cực thấp: "Nhanh chào đi!"
Vũ Tình hoàn toàn giống như đứa trẻ cảu kỉnh, cau mày không nhìn đến vợ chồng trung niên ngồi trên sô pha. Đnags ghét, Thang Duy Thạc anh không có việc gì ăn no dửng mỡ à, ai cần anh lo?
Vũ Tình mắng Thang Duy Thạc trong lòng từng lần từng lần, mắng hắn đến vạn kiếp bất phục.
Từ tức giận bất bình trong mắt cô, hắn đã hiểu trong lòng cô nghĩ gì. Thang Duy Tahcj khẽ nghiêm túc lại, trách cứ nhìn cô một cái: "Vũ Tình, đến bên kia ngồi đi!"
Tuy giọng nói của hắn thật khách khí nhưng động tác trong tay lại không hề dịu dàng, phải nói là thật thô lỗ ấn cô xuống sô pha!
Đối với động tác này của hắn, Đoạn Hồng Đào thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi. vì vợ ông tội nghiệp nhìn con gái hồi lâu, nhưng con bé cũng chẳng thèm nhìn họ.
"Bác, bác uống gì ạ?" Thang Duy Thạc nhiệt tình tiếp đón khách, hoàn toàn là ông chủ gia đình bình thường.
"nước có ga!"
"nước có ga!"
Hai người lập tức trăm miệng một lời trả lời.
Thang Duy Thạc hơi cảm thấy bất ngò, sao khẩu vị của hai người gia lại giống lũ trẻ? Nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi đến nhà ăn... hai tay run run Kha Dĩ Lam căng thẳng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, môi đỏ mọng cũng run run nói: "Vũ Tình..."
"Đừng gọi tôi, tôi không rõ các người đang làm gì, các người là ông chủ của công ty, vì sao lại đến đây quấn lấy tôi, dù có từ chức tôi cũng mặc kệ?"
"Không, không, con đừng cần hiểu nhầm..." dùng sức lắc đầu rất sợ bị con gái hiểu nhầm.
"Không phải, vậy bây giờ mọi người ra ngoài đi!" Nói rồi, Vũ Tình đưa tay chỉ hướng cửa lớn.
Đoạn Hồng Đào bỗng dưng đứng lên nói: "Vũ Tình, trước con đã ủng hộ ta với mẹ con ở bên nhau. Khi đó con còn nhớ đã nói gì không? Con nói ta và mẹ con rất đáng thương, làm con không nhịn được khóc vài lần! con đều biết năm đó chúng ta rất khổ, vì sao lại không thể tha thứ cho ta và mẹ con, vì sao không thể nhận chúng ta?"
Người đứng trước sô pha cúi gầm mặt xuống, mặt không hề thay đổi, không biết cô đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, lại lộ ra nụ cười tức chết người: "Tôi không hiểu các người nói gì, các người không phải ba mẹ tôi, căn bản không phải!"
Mà Thang Duy Thạc đi vào, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh như vậy: "Bác trai, bác gái!" đặt Coca lên bàn trà, nâng tay ra dâu: "À... tôi mới nhớ, tôi còn việc cần xử lý, mọi người cứ từ từ nói chuyện!"
"Người tự ý ở lại, cho nên xin lỗi tôi còn có chuyện, tôi về phòng trước!" nói rồi không để ý phản đối của mọi người, đi lên cầu thang.
Để lại ba người xấu hổ, Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào thấy tình cảnh như vậy lại bất đắc dĩ rời khỏi nhà con gái.
..............................................................
Cha mẹ liên tục khổ tâm, điều này khiến Đoạn Tuấn Hi càng thêm phiền lòng, Bảo Bảo bên kia đã không để ý tới hắn nữa.
Đều tại bà chị bướng bỉnh của hắn, không được, phải nhanh giải quyết cô.
Hôm nay, khi tới gần giờ tan làm, Đoạn Tuấn Hi nhẹ giọng bước vào văn phòng, ha ha, vừa rồi trước khi lên hắn đã gọi điện cho ba, biết ông ở trong văn phòng.
Chuyện xảy ra tiếp theo, nhất định phải có ba mẹ mới được. Nếu không thì diễn cho ai xem?
Đang gõ bàn phím, Vũ Tình, cũng không phải tính cảnh giác của Vũ Tình quá kém, mà Đoạn Tuấn Hi vô cùng cẩn thận nhẹ bước.
Hắn ta từ từ đi vào sau Vũ tình, lấy tốc độ sét đánh không kịp, bưng hai tay ôm lấy Vũ Tình từ phía sau.
"A...a!"
"Hư, đừng kêu, là anh!" môi mỏng để bên vành tai cô, nhẹ giọng nỉ non. "Bảo bối, anh đúng là rất nhớ em, em có giống anh không?"
Nghe được là tiếng nói của Đoạn Tuấn Hi lòng thoáng trầm tĩnh lại. nhưng, lập tức lại dâng lên: "Đáng chết, anh buông tôi ra!"
"Không buông, hôm nay bất kể sao anh cũng không buông tay! Anh muốn em trở thành người của anh, trở thành người phụ nữ của anh!" nói thật ngang ngược, thật cuồng vọng, hơn nữa bàn tay to đã xoa lên chân cô.
Vũ Tình dãy dụa kịch liệt, bạn tay nhỏ bé dùng sức gạt tay hắn: "Đoạn Tuấn Hi, tên khốn, anh không thể làm như vậy!"
"Vì sao không thể, anh thích em, thích rất lâu rồi!" nói thật, ban đầu đúng là hắn rất thích cô. Chẳng sợ biết cô đã có hai con. Nếu không phải thấy lòng cô không thể chứa người thứ hai, hắn nhất định sẽ liều mạng đuổi theo cô.
Ha ha, không ngờ cô lại là chị hắn,
"Tôi có con, tôi có chồng tôi, đáng chết, anh buông tôi ra!"
"Có con thì thế nào, có con mới chứng minh em là phụ nữ, hơn nữa là người phụ nữ bình thường!" môi mỏng đã bắt đầu hôn lên cổ.
"Đoạn Tuấn Hi, tên khốn này, anh buông ra!" hai tay Vũ Tình bắt đàu đánh hắn.
"Không, anh sẽ không thả em. Hôm nay, anh sẽ muốn em trong này! Ha ha, Thang Duy Thạc nếu biết nhất định sẽ không muốn em nữa, nhưng anh muốn em!" Đoạn Tuấn Hi cố ý rất lớn tiếng, hình như sợ người khác không biết
Thang Duy Thạc kéo cô đi đến trước mặt vợ chồng Đoạn Hồng Đào, bàn tay to dùng sức nắm tay cô, tiếng nói cực thấp: "Nhanh chào đi!"
Vũ Tình hoàn toàn giống như đứa trẻ cảu kỉnh, cau mày không nhìn đến vợ chồng trung niên ngồi trên sô pha. Đnags ghét, Thang Duy Thạc anh không có việc gì ăn no dửng mỡ à, ai cần anh lo?
Vũ Tình mắng Thang Duy Thạc trong lòng từng lần từng lần, mắng hắn đến vạn kiếp bất phục.
Từ tức giận bất bình trong mắt cô, hắn đã hiểu trong lòng cô nghĩ gì. Thang Duy Tahcj khẽ nghiêm túc lại, trách cứ nhìn cô một cái: "Vũ Tình, đến bên kia ngồi đi!"
Tuy giọng nói của hắn thật khách khí nhưng động tác trong tay lại không hề dịu dàng, phải nói là thật thô lỗ ấn cô xuống sô pha!
Đối với động tác này của hắn, Đoạn Hồng Đào thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi. vì vợ ông tội nghiệp nhìn con gái hồi lâu, nhưng con bé cũng chẳng thèm nhìn họ.
"Bác, bác uống gì ạ?" Thang Duy Thạc nhiệt tình tiếp đón khách, hoàn toàn là ông chủ gia đình bình thường.
"nước có ga!"
"nước có ga!"
Hai người lập tức trăm miệng một lời trả lời.
Thang Duy Thạc hơi cảm thấy bất ngò, sao khẩu vị của hai người gia lại giống lũ trẻ? Nhẹ nhàng gật đầu, xoay người đi đến nhà ăn... hai tay run run Kha Dĩ Lam căng thẳng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái, môi đỏ mọng cũng run run nói: "Vũ Tình..."
"Đừng gọi tôi, tôi không rõ các người đang làm gì, các người là ông chủ của công ty, vì sao lại đến đây quấn lấy tôi, dù có từ chức tôi cũng mặc kệ?"
"Không, không, con đừng cần hiểu nhầm..." dùng sức lắc đầu rất sợ bị con gái hiểu nhầm.
"Không phải, vậy bây giờ mọi người ra ngoài đi!" Nói rồi, Vũ Tình đưa tay chỉ hướng cửa lớn.
Đoạn Hồng Đào bỗng dưng đứng lên nói: "Vũ Tình, trước con đã ủng hộ ta với mẹ con ở bên nhau. Khi đó con còn nhớ đã nói gì không? Con nói ta và mẹ con rất đáng thương, làm con không nhịn được khóc vài lần! con đều biết năm đó chúng ta rất khổ, vì sao lại không thể tha thứ cho ta và mẹ con, vì sao không thể nhận chúng ta?"
Người đứng trước sô pha cúi gầm mặt xuống, mặt không hề thay đổi, không biết cô đang suy nghĩ gì.
Thật lâu sau, lại lộ ra nụ cười tức chết người: "Tôi không hiểu các người nói gì, các người không phải ba mẹ tôi, căn bản không phải!"
Mà Thang Duy Thạc đi vào, vừa vặn nhìn thấy hình ảnh như vậy: "Bác trai, bác gái!" đặt Coca lên bàn trà, nâng tay ra dâu: "À... tôi mới nhớ, tôi còn việc cần xử lý, mọi người cứ từ từ nói chuyện!"
"Người tự ý ở lại, cho nên xin lỗi tôi còn có chuyện, tôi về phòng trước!" nói rồi không để ý phản đối của mọi người, đi lên cầu thang.
Để lại ba người xấu hổ, Kha Dĩ Lam và Đoạn Hồng Đào thấy tình cảnh như vậy lại bất đắc dĩ rời khỏi nhà con gái.
..............................................................
Cha mẹ liên tục khổ tâm, điều này khiến Đoạn Tuấn Hi càng thêm phiền lòng, Bảo Bảo bên kia đã không để ý tới hắn nữa.
Đều tại bà chị bướng bỉnh của hắn, không được, phải nhanh giải quyết cô.
Hôm nay, khi tới gần giờ tan làm, Đoạn Tuấn Hi nhẹ giọng bước vào văn phòng, ha ha, vừa rồi trước khi lên hắn đã gọi điện cho ba, biết ông ở trong văn phòng.
Chuyện xảy ra tiếp theo, nhất định phải có ba mẹ mới được. Nếu không thì diễn cho ai xem?
Đang gõ bàn phím, Vũ Tình, cũng không phải tính cảnh giác của Vũ Tình quá kém, mà Đoạn Tuấn Hi vô cùng cẩn thận nhẹ bước.
Hắn ta từ từ đi vào sau Vũ tình, lấy tốc độ sét đánh không kịp, bưng hai tay ôm lấy Vũ Tình từ phía sau.
"A...a!"
"Hư, đừng kêu, là anh!" môi mỏng để bên vành tai cô, nhẹ giọng nỉ non. "Bảo bối, anh đúng là rất nhớ em, em có giống anh không?"
Nghe được là tiếng nói của Đoạn Tuấn Hi lòng thoáng trầm tĩnh lại. nhưng, lập tức lại dâng lên: "Đáng chết, anh buông tôi ra!"
"Không buông, hôm nay bất kể sao anh cũng không buông tay! Anh muốn em trở thành người của anh, trở thành người phụ nữ của anh!" nói thật ngang ngược, thật cuồng vọng, hơn nữa bàn tay to đã xoa lên chân cô.
Vũ Tình dãy dụa kịch liệt, bạn tay nhỏ bé dùng sức gạt tay hắn: "Đoạn Tuấn Hi, tên khốn, anh không thể làm như vậy!"
"Vì sao không thể, anh thích em, thích rất lâu rồi!" nói thật, ban đầu đúng là hắn rất thích cô. Chẳng sợ biết cô đã có hai con. Nếu không phải thấy lòng cô không thể chứa người thứ hai, hắn nhất định sẽ liều mạng đuổi theo cô.
Ha ha, không ngờ cô lại là chị hắn,
"Tôi có con, tôi có chồng tôi, đáng chết, anh buông tôi ra!"
"Có con thì thế nào, có con mới chứng minh em là phụ nữ, hơn nữa là người phụ nữ bình thường!" môi mỏng đã bắt đầu hôn lên cổ.
"Đoạn Tuấn Hi, tên khốn này, anh buông ra!" hai tay Vũ Tình bắt đàu đánh hắn.
"Không, anh sẽ không thả em. Hôm nay, anh sẽ muốn em trong này! Ha ha, Thang Duy Thạc nếu biết nhất định sẽ không muốn em nữa, nhưng anh muốn em!" Đoạn Tuấn Hi cố ý rất lớn tiếng, hình như sợ người khác không biết
/152
|