"Chủ tịch à, bây giờ đã không ai có thể giúp chúng ta nữa. Ông đi hỏi cậu chủ..."
"Không cần phải hỏi, một chút cũng không!"ông Thang than thở nỉ non.
"Chủ tịch ông thử hỏi cậu chủ, bảo cậu ấy dùng kế hoãn binh cũng được!" trợ lý già vội vàng nói.
Ông Thang suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu. "Xin đứa con kia, còn không bằng trực tiếp cầu ông chủ Warsaw!"
"Có ích ư? Người ta lại càng không đồng ý!" trợ lý già bất đắc dĩ nói.
-------------------------------------------------------
"Không được, bắt con ông theo đuổi con gái tôi~" Đoạn Hồng Đào thật chắc chắn nói.
"Ông Đoạn, cảm ơn ông để mắt đến con tôi, nhưng... bây giờ người trẻ tuổi không nghe bề trên đâu!" trên mặt ông Thang đổ mồ hôi lạnh, đúng là căng thẳng.
Nếu không ai giúp thì thôi, nhưng đối mặt với cơ hội như vậy, lại không thể khiến người ta nắm chắc, đúng là chán.
"Vậy đành phải quên đi..." Đoạn Hồng Đào thất vogj nói.
"Không, có thể giúp tôi quay vòng tài chính không, về sau nhất định tôi sẽ trả lại ông cả gốc lẫn lãi!"
"Ha ha, anh Thang thật có ý. Anh nói có thể không, vì sao tôi muốn cho anh mượn tiền, đừng quên tôi là đối thủ cạnh tranh của anh. Nếu con anh cưới con gái tôi, nể mặt con gái tôi có thể giúp Thang Bách. Nhưng nếu không thể thành...
Ai~ thật ra tôi cũng không thấy Thang Duy Thạc có điểm tốt nào, thanh niên tài đức chỗ nào cũng có, lấy con gái tôi có thừa, nhưng con bé chỉ thích Thang Duy Thạc, tôi chẳng có cách nào nữa!" Đoạn Hồng Đào ra vẻ bất đắc dĩ, than thở nói.
"Không, cho tôi một ít thời gian để tôi khuyên con tôi!"
"Ừ nhưng ông phải nhớ kỹ không được cho con ông biết là vay tiền của tôi, không được nhắc tới Warsaw!"
"Vì sao?" Kỳ quái.
"Ừ, đây là yêu cầu của tôi. Chính là cho con ông theo đuổi con gái tôi..."
"Vậy lệnh ái là..?"
"Nếu con ông đồng ý, tôi sẽ nói tên cho ông!" Đoạn Hồng Đào có chút ấp úng nói, hioongs như mang theo một chút trêu tức.
Hừ, ông định dùa lão già này, ai bảo họ ức hiếp con gái mình. Ai ~~ vừa rồi quên tìm Thang Duy Thạc xem cảnh diễn này.
"Nhưng tên cũng không có, cũng không cho tôi nói là Warsaw!" trời ạ, nếu không phải vì công ty phải đóng cửa, ông nhất định sẽ không thấp kém thế đâu.
"Được rồi, tôi có thể nói cho ông tên con gái tôi, nhưng ông không được nói cho Thang Duy Thạc, nếu ông nói, chúng ta sẽ không bàn nữa!"
"Được!" ông Thang tức đến nghiến răng, đúng là vì tiền không thể cúi đầu.
Đoạn Hồng Đào cố ý kéo dài thời gian, sau đó từ từ mở miệng: "Con gái tôi tên là Hạ Vũ Tình, không biết anh Thang có ấn tượng hay không?"
Hạ Vũ Tình? Tên thật quen tai, ông Thang lập tức mở to hai mắt. Hạ Vũ Tình, Hạ Vũ Tình? Vậy, không phải: "Cô ấy là con gái ông?"
"Đúng vậy!"
Điện thoại rơi thật mạnh xuống mặt bàn.
-----------------------------------------------------
Thang Duy Thạc nghe được lời ba, thoáng động khóe miệng: "Ba, đây là không thể nào. Ba đừng làm việc này, con không thể lấy người phụ nữ khác!"
"Người ta thích con!"
"Con gái thích con nhiều lắm, nếu thích con là con lấy, vậy chẳng phải hơn nửa phụ nữ toàn cầu con phải cưới à?"
"Không nhiều như vậy, bây giờ nhà chúng ta không có tiền, không nhiều người muốn lấy con đâu!"
Thang Duy Thạc nghe được lời ba thì muốn cười: "Ba, ba đừng có nghĩ thay con!"
"Đúng là không được, con muốn thất Thang bách sụp đổ ư?" ông Thang bắt đầu run run giọng.
"Ba, ba yên tâm cho dù công ty có sụp, con cũng sẽ nuôi mẹ và ba. Cuộc sống áo cơm không lo, vẫn có thể hứa. ba cũng đừng kích động, tiền nhiều cũng chẳng làm gì, không bằng vừa đủ là tốt rồi!"
"Con, con nghe ba nói, cô gái này con nhất định sẽ thích."
"Ba, con không muốn nhiều lời, ba hãy bảo trọng thân thể, về sau con sẽ nuôi ba!" nói rồi, trực tiếp tắt máy.
Đúng lúc này Thang Duy Á đi vào văn phòng đỡ lấy ba sắp ngã.
Hi...hết cách, anh phụng mệnh anh về chăm sóc ba. Tuổi lớn không chịu được đả kích, không gượng ổi.
"Đứa con xấu xa, con về làm gì, công ty lập tức sẽ đóng cửa con tới làm gì?"
"Ba, mặc kệ ba từng đối dãi vô hình với con thế nào, ba phải biết, lúc ba khó khăn nhất con của ba tuyệt sẽ không bỏ mặc ba. Ba, ai bảo ba là ba con, ai là người ban sinh mệnh cho con. Yên tâm đi, con nhất định sẽ nuôi ba!" Thang Duy Á nhịn xúc động buồn cười xuống, nói theo cảm tính.
"Cút, các người chỉ là những tên nhóc, đều làm ta tức chết!"
"Không, ba, con không đi, con nhất định phải chăm sóc ba. Ba, vận số công ty đã hết, để nó đi đi!" tiếp tục diễn đứa con có hiếu.
'Cốc cốc cốc'
Tiếng đạp cửa vang lên, vài người trẻ tuổi, dáng vẻ tinh anh, mặc đồ âu giày da đi vào: "Chúng ta là đại diện của tập đoàn Hoàn Vũ, đến đây bàn chuyện mua lại quý công ty!"
Ông Thang vừa rồi đả kích không thể không đối mặt với tất cả, nhận, ông phải nhận: "Này, các người phải đửa ra giá hợp lý, nếu không chúng tôi sẽ không đồng ý!" Tháng Duy Á giống như đang bán nhà, không hề e dè
"Không cần phải hỏi, một chút cũng không!"ông Thang than thở nỉ non.
"Chủ tịch ông thử hỏi cậu chủ, bảo cậu ấy dùng kế hoãn binh cũng được!" trợ lý già vội vàng nói.
Ông Thang suy nghĩ một lát, cuối cùng lắc đầu. "Xin đứa con kia, còn không bằng trực tiếp cầu ông chủ Warsaw!"
"Có ích ư? Người ta lại càng không đồng ý!" trợ lý già bất đắc dĩ nói.
-------------------------------------------------------
"Không được, bắt con ông theo đuổi con gái tôi~" Đoạn Hồng Đào thật chắc chắn nói.
"Ông Đoạn, cảm ơn ông để mắt đến con tôi, nhưng... bây giờ người trẻ tuổi không nghe bề trên đâu!" trên mặt ông Thang đổ mồ hôi lạnh, đúng là căng thẳng.
Nếu không ai giúp thì thôi, nhưng đối mặt với cơ hội như vậy, lại không thể khiến người ta nắm chắc, đúng là chán.
"Vậy đành phải quên đi..." Đoạn Hồng Đào thất vogj nói.
"Không, có thể giúp tôi quay vòng tài chính không, về sau nhất định tôi sẽ trả lại ông cả gốc lẫn lãi!"
"Ha ha, anh Thang thật có ý. Anh nói có thể không, vì sao tôi muốn cho anh mượn tiền, đừng quên tôi là đối thủ cạnh tranh của anh. Nếu con anh cưới con gái tôi, nể mặt con gái tôi có thể giúp Thang Bách. Nhưng nếu không thể thành...
Ai~ thật ra tôi cũng không thấy Thang Duy Thạc có điểm tốt nào, thanh niên tài đức chỗ nào cũng có, lấy con gái tôi có thừa, nhưng con bé chỉ thích Thang Duy Thạc, tôi chẳng có cách nào nữa!" Đoạn Hồng Đào ra vẻ bất đắc dĩ, than thở nói.
"Không, cho tôi một ít thời gian để tôi khuyên con tôi!"
"Ừ nhưng ông phải nhớ kỹ không được cho con ông biết là vay tiền của tôi, không được nhắc tới Warsaw!"
"Vì sao?" Kỳ quái.
"Ừ, đây là yêu cầu của tôi. Chính là cho con ông theo đuổi con gái tôi..."
"Vậy lệnh ái là..?"
"Nếu con ông đồng ý, tôi sẽ nói tên cho ông!" Đoạn Hồng Đào có chút ấp úng nói, hioongs như mang theo một chút trêu tức.
Hừ, ông định dùa lão già này, ai bảo họ ức hiếp con gái mình. Ai ~~ vừa rồi quên tìm Thang Duy Thạc xem cảnh diễn này.
"Nhưng tên cũng không có, cũng không cho tôi nói là Warsaw!" trời ạ, nếu không phải vì công ty phải đóng cửa, ông nhất định sẽ không thấp kém thế đâu.
"Được rồi, tôi có thể nói cho ông tên con gái tôi, nhưng ông không được nói cho Thang Duy Thạc, nếu ông nói, chúng ta sẽ không bàn nữa!"
"Được!" ông Thang tức đến nghiến răng, đúng là vì tiền không thể cúi đầu.
Đoạn Hồng Đào cố ý kéo dài thời gian, sau đó từ từ mở miệng: "Con gái tôi tên là Hạ Vũ Tình, không biết anh Thang có ấn tượng hay không?"
Hạ Vũ Tình? Tên thật quen tai, ông Thang lập tức mở to hai mắt. Hạ Vũ Tình, Hạ Vũ Tình? Vậy, không phải: "Cô ấy là con gái ông?"
"Đúng vậy!"
Điện thoại rơi thật mạnh xuống mặt bàn.
-----------------------------------------------------
Thang Duy Thạc nghe được lời ba, thoáng động khóe miệng: "Ba, đây là không thể nào. Ba đừng làm việc này, con không thể lấy người phụ nữ khác!"
"Người ta thích con!"
"Con gái thích con nhiều lắm, nếu thích con là con lấy, vậy chẳng phải hơn nửa phụ nữ toàn cầu con phải cưới à?"
"Không nhiều như vậy, bây giờ nhà chúng ta không có tiền, không nhiều người muốn lấy con đâu!"
Thang Duy Thạc nghe được lời ba thì muốn cười: "Ba, ba đừng có nghĩ thay con!"
"Đúng là không được, con muốn thất Thang bách sụp đổ ư?" ông Thang bắt đầu run run giọng.
"Ba, ba yên tâm cho dù công ty có sụp, con cũng sẽ nuôi mẹ và ba. Cuộc sống áo cơm không lo, vẫn có thể hứa. ba cũng đừng kích động, tiền nhiều cũng chẳng làm gì, không bằng vừa đủ là tốt rồi!"
"Con, con nghe ba nói, cô gái này con nhất định sẽ thích."
"Ba, con không muốn nhiều lời, ba hãy bảo trọng thân thể, về sau con sẽ nuôi ba!" nói rồi, trực tiếp tắt máy.
Đúng lúc này Thang Duy Á đi vào văn phòng đỡ lấy ba sắp ngã.
Hi...hết cách, anh phụng mệnh anh về chăm sóc ba. Tuổi lớn không chịu được đả kích, không gượng ổi.
"Đứa con xấu xa, con về làm gì, công ty lập tức sẽ đóng cửa con tới làm gì?"
"Ba, mặc kệ ba từng đối dãi vô hình với con thế nào, ba phải biết, lúc ba khó khăn nhất con của ba tuyệt sẽ không bỏ mặc ba. Ba, ai bảo ba là ba con, ai là người ban sinh mệnh cho con. Yên tâm đi, con nhất định sẽ nuôi ba!" Thang Duy Á nhịn xúc động buồn cười xuống, nói theo cảm tính.
"Cút, các người chỉ là những tên nhóc, đều làm ta tức chết!"
"Không, ba, con không đi, con nhất định phải chăm sóc ba. Ba, vận số công ty đã hết, để nó đi đi!" tiếp tục diễn đứa con có hiếu.
'Cốc cốc cốc'
Tiếng đạp cửa vang lên, vài người trẻ tuổi, dáng vẻ tinh anh, mặc đồ âu giày da đi vào: "Chúng ta là đại diện của tập đoàn Hoàn Vũ, đến đây bàn chuyện mua lại quý công ty!"
Ông Thang vừa rồi đả kích không thể không đối mặt với tất cả, nhận, ông phải nhận: "Này, các người phải đửa ra giá hợp lý, nếu không chúng tôi sẽ không đồng ý!" Tháng Duy Á giống như đang bán nhà, không hề e dè
/152
|