Sau tiếng rên yêu kiều từ từ tỉnh lại, Thang Duy Thạc cẩn thận xử lý chiến tích.
Mà người phụ nữ có được yêu thương trong ân ái lại rơi vào sâu trong áy náy và tự trách, làm như vậy là không đúng. "Thang Duy Thạc, ba ngày nữa chúng ta sẽ có gia đình riêng rồi, về sau anh đừng tìm tôi nữa, chúng ta tiếp tục làm thế chỉ làm tổn thương hai người, hai gia đình!"
Thang Duy Thạc ném giấy vào thùng rác, xoay người không nhịn được mỉm cười, nhưng lập tức liền biến mất, lại lộ ra đau đớn sắp chia lìa lần nữa. "Vũ Tình, anh ~ anh không muốn xa em, cũng không muốn em cưới chồng!"
Nói rồi hai tay ~~ đau đớn ôm má, không để cô nhìn được!
Trời ơi, hắn không nhịn cười được nữa!
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, nghe được lời đau đớn của hắn, Vũ Tình càng cảm thấy tủi thân khổ sở. "Không muốn thì sao, chúng ta đều tự tìm bạn đời, hơn nữa sắp kết hôn!"
"Nhưng...... "Muốn nói lại thôi, giống như khổ sở không thể nói đủ lời," Vũ Tình, em yêu người kia ư?"
Yêu? Ha ha, ngay cả mặt cô còn chưa nhìn, yêu đương cái gì? "Tình yêu của tôi đã giao cho một người, tôi là người keo kiệt, làm sao có thể cho nhiều người như thế?"
Nói rồi, Vũ Tình đem hai tròng ai oán nhìn Thang Duy Thạc, mà ở đó đã tràn ngập yêu thương không hề che dấu! "Duy Thạc, tất cả đều là vận mệnh, tôi mãi mãi vẫn bị anh vứt bỏ!"
Nhìn người phụ nữ dịu dàng như thế, nhìn người phụ nữ quật cường ngu ngốc như thế, mắt sâu của Thang Duy Thạc không khỏi từ từ ướt át.
Ha ha, hắn làm sao lại không ngốc, làm người phụ nữ chịu khổ nhiều như thế, tạo nhiều chướng ngại trên đường tình yêu của hai người như thế! "Vũ Tình, theo anh xuống xe đi! Chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút được không?"
Thời gian ở bên nhau không còn nhiều, làm sao cô có thể không quý trọng? "Được!"
Chỉnh lại quần áo bị hắn làm loạn, cùng hắn ra ngoài xe!
Ngoại ô về đêm khá lạnh, Thang Duy Thạc săn sóc khoác áo lên người cô.
Vũ Tình khổ sở nhìn hắn, vì sao khi sắp xa rồi lại dịu dàng với cô như thế? "Thang Duy Thạc, nếu anh không thích tôi, đừng làm thế với tôi, nhu thế chỉ làm tôi hiểm lầm, sẽ khiến tôi nghĩ lầm..." Nói rồi, cô khổ sở thật nhiều!
Hai người đều rơi vào trầm tư, không nói chuyện chỉ nhìn màn đen phía xa. Nếu không phải vì tía sáng từ hai đèn pha ô tô chiếu ra, họ cũng sẽ không nhìn thấy nhau.
Sau im lặng ngắn ngủi, hai bàn tay to khoác lên bờ vai mảnh, xoay người cô lại.
Hai mắt khẽ nâng lên, tủi thân đã sớm khắc trên nét mặt.
Ngón tay thon vuốt lên gương mặt đau đớn của cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, giống như hy vọng có thể gạt đi đau đớn của cô.
Hành động dịu dàng như thế, khiến cô càng khổ sở "Anh đừng chạm vào tôi..."
"Hư!" Thang Duy Thạc nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng chạm vào môi cô "Vũ Tình, anh nhận sai với em, là anh khiến em khổ sở, là anh ngu xuẩn làm hai con nhận ba nhận mẹ muộn như thế! Cám ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã cho anh hai tiểu thiên sứ đáng yêu như thế!"
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. "Anh nói chuyện này để làm gì, giờ đã muộn rồi!" Trong lòng đầy tiếng nói ai oán.
"Hư, đừng nói nữa!" Hôn lên gương mặt cô, dàn xếp cảm xúc rồi, từ từ kéo cô đến một nơi tối hơn!
Tuy phía trước tối om, nhưng Vũ Tình lại tuyệt không sợ hãi. Có hắn, cô chẳng sợ gì!
Nhưng, vì sao hắn vẫn đi tiếp vào chỗ tối? Ngay khi cô suy nghĩ, Thang Duy Thạc lại hung hăng gạt tay cô ra....
Vũ Tình ở sâu trong bóng đêm, sốt ruột hô: "Thang Duy Thạc, anh ở đâu, đừng bỏ tôi lại đây!"
Nhưng, khi cô nói xong những lời này, bốn phía quanh cô bỗng phát ra một tia sáng, à.. không, không phải tia sáng mà là pháo hoa!
Chỉ thấy ánh lửa lan về phía chân trời, Vũ Tình ngẩng đầu nhìn lại.
Trong khói lửa hình thành một hàng chữ, Vũ Tình kinh ngạc trợn to hai mắt. Trời ơi, cô đang nhìn thấy gì?
Không đâu, mắt cô chẳng lẽ hỏng rồi! Lại mở to mắt hơn, cô lập tức kích động che miệng lại, nhìn lên trời trong mắt đầy nước. "Ô, không sai, mình không nhìn lầm!"
Chữ viết trên bầu trời chính là 'Vũ Tình anh yêu em 1314!"
Thang Duy Thạc từ từ đi đến bên cô, rồi quỳ xuống đất. "Vũ Tình, anh yêu em, lấy anh được không?"
Trong kích động Vũ Tình gật đầu, lệ nóng không nén được chảy xuôi. "Được, được, em đồng ý lấy anh!" Ha ha, cuối cùng hắn cũng nói, cuối cùng cũng nói yêu cô!
Thang Duy Thạc vội đưa nhẫn kim cương đặc biệt đặt làm vào ngón tay mảnh, sau đó thật dịu dàng mang theo cương quyết nói: "Vậy em chỉ có thể làm vợ anh!"
Kích động đến đại não trống rỗng, Vũ Tình bằng vào bản năng không ngừng gật đầu. "Vâng, Thang Duy Thạc em yêu anh, đương nhiên chỉ làm vợ anh!" Nói rồi, lệ nóng thành chuỗi lại không nhịn được rơi xuống!
"Đừng kích động, đừng kích động mà!" Trời ơi, hắn lo lắng cô kích động quá mức, như vậy không tốt cho con trong bụng!
Nếu không phải lo cho sức khỏe cô, hắn nhất định sẽ để cô trong bóng tối lâu hơn một chút nữa!
Vũ Tình vừa khóc vừa cười nhìn người đàn ông trước mắt, ba của tụi trẻ. "Cuối cùng anh cũng nói yêu em, cuối cùng cũng nói!"
"Đứa ngốc, anh đã sớm yêu em rồi, nếu không yêu em thì việc gì anh phải dày mặt như thế!" Thang Duy Thạc tự giễu nói. Ha ha, cách hắn thích cô thật là 'Mặt dày mày dạn', nhưng làm như vậy hoàn toàn là vì che dấu xấu hổ của mình, dù sao năm đó hắn đã rất vô tình!
"Nhưng vì sao anh không nói ra?"
"Đứa ngốc, em biết người đàn ông khi yêu thế nào không! Anh nói cho em ba chữ anh yêu em, anh chỉ nói một lần thôi! Em chỉ cần nhớ anh sẽ tốt với em cả đời là được rồi, đừng mơ anh sẽ nói lần thứ hai!" Thang Duy Thạc nói ngang! May bây giờ là buổi tối, che đi xấu hổ ngại ngùng trong lòng hắn!
"Ô, vậy anh muốn mạng à, vì sao không nói nữa! Giờ chưa đủ, em muốn nghe 100 lần, 1000 lần,10000 lần! Ô, người ta 1314 kà cả đời mà, sao 1314 của anh lại là cả đời một lần, em mặc kệ!"
"Không có cửa đâu!" Thang Duy Thạc dùng sức ôm chặt cô, ngang ngược hôn lên môi đỏ....
...................................................
Ngồi trong phòng nghỉ của giáo đường, Vũ Tình tâm phiền ý loạn nhìn mẹ, còn có bạn tốt Nguyên Nguyên.
Bảo bối tiểu công chúa chạy loạn khắp phòng, cười khanh khách không ngừng!
Người mặc váy cưới trắng tinh cong cánh môi nhìn vào gương, khuôn mặt u sầu!
Không cần, cô không cần kết hôn. Vì sao nói gì ba mẹ cũng không đồng ý chứ, cô không muốn cưới người chưa biết! Thang Duy Thạc đã nói yêu cô, cô phải lấy Thang Duy Thạc! "Mẹ, con không muốn..."
"Con gái à, không muốn cũng không được. Con xem giới truyền thông đều biết thiên kim của Warsaw hôm nay kết hôn, nếu con không kết hôn, mặt mũi ba con để đâu đây! Vả lại ~ vả lại hôm nay cho dù conkhông kết hôn, Thang Duy Thạc cũng phải kết hôn, con và nó..."
"Và anh ấy vô duyên ư? Mẹ, anh ấy nói yêu con! Anh ấy còn bảo con cưới anh ấy, mẹ xem đây là nhẫn cầu hôn này!" Vũ Tình vươn ngón tay để mẹ nhìn nhẫn kim cương trên tay cô!
"Nhưng cho dù như vậy con cũng không được trốn, nếu con trốn lần nữa, nhất định mẹ sẽ trói con lại!" Kha Dĩ Lam mỉm cười nói, nhưng trong mắt lại đều là nghiêm túc!
Không phải bà muốn ác với con gái, mà trong một giờ này, cô chạy trốn đã hơn năm lần, may mà còn theo sau bắt cô về được.
Con gái bà cũng thật khó dây, còn mất hết hi vọng nữa!
Trời ơi, con gái của bà cũng thật ngốc! Bà và chồng bà đều là người thông minh mà!
Phát điên mất, làm sao có thể ngốc đến mức này!
Mà người phụ nữ có được yêu thương trong ân ái lại rơi vào sâu trong áy náy và tự trách, làm như vậy là không đúng. "Thang Duy Thạc, ba ngày nữa chúng ta sẽ có gia đình riêng rồi, về sau anh đừng tìm tôi nữa, chúng ta tiếp tục làm thế chỉ làm tổn thương hai người, hai gia đình!"
Thang Duy Thạc ném giấy vào thùng rác, xoay người không nhịn được mỉm cười, nhưng lập tức liền biến mất, lại lộ ra đau đớn sắp chia lìa lần nữa. "Vũ Tình, anh ~ anh không muốn xa em, cũng không muốn em cưới chồng!"
Nói rồi hai tay ~~ đau đớn ôm má, không để cô nhìn được!
Trời ơi, hắn không nhịn cười được nữa!
Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của hắn, nghe được lời đau đớn của hắn, Vũ Tình càng cảm thấy tủi thân khổ sở. "Không muốn thì sao, chúng ta đều tự tìm bạn đời, hơn nữa sắp kết hôn!"
"Nhưng...... "Muốn nói lại thôi, giống như khổ sở không thể nói đủ lời," Vũ Tình, em yêu người kia ư?"
Yêu? Ha ha, ngay cả mặt cô còn chưa nhìn, yêu đương cái gì? "Tình yêu của tôi đã giao cho một người, tôi là người keo kiệt, làm sao có thể cho nhiều người như thế?"
Nói rồi, Vũ Tình đem hai tròng ai oán nhìn Thang Duy Thạc, mà ở đó đã tràn ngập yêu thương không hề che dấu! "Duy Thạc, tất cả đều là vận mệnh, tôi mãi mãi vẫn bị anh vứt bỏ!"
Nhìn người phụ nữ dịu dàng như thế, nhìn người phụ nữ quật cường ngu ngốc như thế, mắt sâu của Thang Duy Thạc không khỏi từ từ ướt át.
Ha ha, hắn làm sao lại không ngốc, làm người phụ nữ chịu khổ nhiều như thế, tạo nhiều chướng ngại trên đường tình yêu của hai người như thế! "Vũ Tình, theo anh xuống xe đi! Chúng ta ra bên ngoài đi dạo một chút được không?"
Thời gian ở bên nhau không còn nhiều, làm sao cô có thể không quý trọng? "Được!"
Chỉnh lại quần áo bị hắn làm loạn, cùng hắn ra ngoài xe!
Ngoại ô về đêm khá lạnh, Thang Duy Thạc săn sóc khoác áo lên người cô.
Vũ Tình khổ sở nhìn hắn, vì sao khi sắp xa rồi lại dịu dàng với cô như thế? "Thang Duy Thạc, nếu anh không thích tôi, đừng làm thế với tôi, nhu thế chỉ làm tôi hiểm lầm, sẽ khiến tôi nghĩ lầm..." Nói rồi, cô khổ sở thật nhiều!
Hai người đều rơi vào trầm tư, không nói chuyện chỉ nhìn màn đen phía xa. Nếu không phải vì tía sáng từ hai đèn pha ô tô chiếu ra, họ cũng sẽ không nhìn thấy nhau.
Sau im lặng ngắn ngủi, hai bàn tay to khoác lên bờ vai mảnh, xoay người cô lại.
Hai mắt khẽ nâng lên, tủi thân đã sớm khắc trên nét mặt.
Ngón tay thon vuốt lên gương mặt đau đớn của cô, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, giống như hy vọng có thể gạt đi đau đớn của cô.
Hành động dịu dàng như thế, khiến cô càng khổ sở "Anh đừng chạm vào tôi..."
"Hư!" Thang Duy Thạc nhìn cô chăm chú, nhẹ nhàng chạm vào môi cô "Vũ Tình, anh nhận sai với em, là anh khiến em khổ sở, là anh ngu xuẩn làm hai con nhận ba nhận mẹ muộn như thế! Cám ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã cho anh hai tiểu thiên sứ đáng yêu như thế!"
Vũ Tình dùng sức lắc đầu, nước mắt tuôn rơi. "Anh nói chuyện này để làm gì, giờ đã muộn rồi!" Trong lòng đầy tiếng nói ai oán.
"Hư, đừng nói nữa!" Hôn lên gương mặt cô, dàn xếp cảm xúc rồi, từ từ kéo cô đến một nơi tối hơn!
Tuy phía trước tối om, nhưng Vũ Tình lại tuyệt không sợ hãi. Có hắn, cô chẳng sợ gì!
Nhưng, vì sao hắn vẫn đi tiếp vào chỗ tối? Ngay khi cô suy nghĩ, Thang Duy Thạc lại hung hăng gạt tay cô ra....
Vũ Tình ở sâu trong bóng đêm, sốt ruột hô: "Thang Duy Thạc, anh ở đâu, đừng bỏ tôi lại đây!"
Nhưng, khi cô nói xong những lời này, bốn phía quanh cô bỗng phát ra một tia sáng, à.. không, không phải tia sáng mà là pháo hoa!
Chỉ thấy ánh lửa lan về phía chân trời, Vũ Tình ngẩng đầu nhìn lại.
Trong khói lửa hình thành một hàng chữ, Vũ Tình kinh ngạc trợn to hai mắt. Trời ơi, cô đang nhìn thấy gì?
Không đâu, mắt cô chẳng lẽ hỏng rồi! Lại mở to mắt hơn, cô lập tức kích động che miệng lại, nhìn lên trời trong mắt đầy nước. "Ô, không sai, mình không nhìn lầm!"
Chữ viết trên bầu trời chính là 'Vũ Tình anh yêu em 1314!"
Thang Duy Thạc từ từ đi đến bên cô, rồi quỳ xuống đất. "Vũ Tình, anh yêu em, lấy anh được không?"
Trong kích động Vũ Tình gật đầu, lệ nóng không nén được chảy xuôi. "Được, được, em đồng ý lấy anh!" Ha ha, cuối cùng hắn cũng nói, cuối cùng cũng nói yêu cô!
Thang Duy Thạc vội đưa nhẫn kim cương đặc biệt đặt làm vào ngón tay mảnh, sau đó thật dịu dàng mang theo cương quyết nói: "Vậy em chỉ có thể làm vợ anh!"
Kích động đến đại não trống rỗng, Vũ Tình bằng vào bản năng không ngừng gật đầu. "Vâng, Thang Duy Thạc em yêu anh, đương nhiên chỉ làm vợ anh!" Nói rồi, lệ nóng thành chuỗi lại không nhịn được rơi xuống!
"Đừng kích động, đừng kích động mà!" Trời ơi, hắn lo lắng cô kích động quá mức, như vậy không tốt cho con trong bụng!
Nếu không phải lo cho sức khỏe cô, hắn nhất định sẽ để cô trong bóng tối lâu hơn một chút nữa!
Vũ Tình vừa khóc vừa cười nhìn người đàn ông trước mắt, ba của tụi trẻ. "Cuối cùng anh cũng nói yêu em, cuối cùng cũng nói!"
"Đứa ngốc, anh đã sớm yêu em rồi, nếu không yêu em thì việc gì anh phải dày mặt như thế!" Thang Duy Thạc tự giễu nói. Ha ha, cách hắn thích cô thật là 'Mặt dày mày dạn', nhưng làm như vậy hoàn toàn là vì che dấu xấu hổ của mình, dù sao năm đó hắn đã rất vô tình!
"Nhưng vì sao anh không nói ra?"
"Đứa ngốc, em biết người đàn ông khi yêu thế nào không! Anh nói cho em ba chữ anh yêu em, anh chỉ nói một lần thôi! Em chỉ cần nhớ anh sẽ tốt với em cả đời là được rồi, đừng mơ anh sẽ nói lần thứ hai!" Thang Duy Thạc nói ngang! May bây giờ là buổi tối, che đi xấu hổ ngại ngùng trong lòng hắn!
"Ô, vậy anh muốn mạng à, vì sao không nói nữa! Giờ chưa đủ, em muốn nghe 100 lần, 1000 lần,10000 lần! Ô, người ta 1314 kà cả đời mà, sao 1314 của anh lại là cả đời một lần, em mặc kệ!"
"Không có cửa đâu!" Thang Duy Thạc dùng sức ôm chặt cô, ngang ngược hôn lên môi đỏ....
...................................................
Ngồi trong phòng nghỉ của giáo đường, Vũ Tình tâm phiền ý loạn nhìn mẹ, còn có bạn tốt Nguyên Nguyên.
Bảo bối tiểu công chúa chạy loạn khắp phòng, cười khanh khách không ngừng!
Người mặc váy cưới trắng tinh cong cánh môi nhìn vào gương, khuôn mặt u sầu!
Không cần, cô không cần kết hôn. Vì sao nói gì ba mẹ cũng không đồng ý chứ, cô không muốn cưới người chưa biết! Thang Duy Thạc đã nói yêu cô, cô phải lấy Thang Duy Thạc! "Mẹ, con không muốn..."
"Con gái à, không muốn cũng không được. Con xem giới truyền thông đều biết thiên kim của Warsaw hôm nay kết hôn, nếu con không kết hôn, mặt mũi ba con để đâu đây! Vả lại ~ vả lại hôm nay cho dù conkhông kết hôn, Thang Duy Thạc cũng phải kết hôn, con và nó..."
"Và anh ấy vô duyên ư? Mẹ, anh ấy nói yêu con! Anh ấy còn bảo con cưới anh ấy, mẹ xem đây là nhẫn cầu hôn này!" Vũ Tình vươn ngón tay để mẹ nhìn nhẫn kim cương trên tay cô!
"Nhưng cho dù như vậy con cũng không được trốn, nếu con trốn lần nữa, nhất định mẹ sẽ trói con lại!" Kha Dĩ Lam mỉm cười nói, nhưng trong mắt lại đều là nghiêm túc!
Không phải bà muốn ác với con gái, mà trong một giờ này, cô chạy trốn đã hơn năm lần, may mà còn theo sau bắt cô về được.
Con gái bà cũng thật khó dây, còn mất hết hi vọng nữa!
Trời ơi, con gái của bà cũng thật ngốc! Bà và chồng bà đều là người thông minh mà!
Phát điên mất, làm sao có thể ngốc đến mức này!
/152
|