Sau khi dỗ hai đứa trẻ ngủ xong, Thang Duy Thạc lập tức kéo Vũ Tình trở lại phòng.
Trời ơi, cả ngày hôm nay trong đầu toàn là cô, chỉ nghĩ đến buổi tối khi hai người ở chung sẽ cùng nhau "ầm ĩ" một phen.
Không biết vì sao, anh cảm thấy mỹ nhân nóng tính này hôm nay bỗng trở nên im lặng.
Bàn tay to lớn của anh đã tác oai tác quái ở nơi "tròn tròn,mềm mềm" đã lâu, nhưng chủ nhân của nơi "tròn tròn mềm mềm" ấy vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Điều này...thật không bình thường.
Vì mỗi lần anh chạm vào cô,cô đều kịch kiệt phản kháng.
Mà anh cũng quen với việc bị cô phản kháng như vậy, thậm chí còn thích thú nữa.
"Em sao vậy?có tâm sự sao?" Vừa nói vừa cởi áo ngủ của cô ra, một tay ôm cô đặt dưới thân.
Vũ Tình kinh hoảng lắc đầu, mắt sáng ngời theo dõi anh. Nhìn anh chằm chằm như là muốn nhìn thấu anh vậy....
Thang Duy Thạc bị cô nhìn như vậy, giơ tay quơ quơ trước mắt cô." Em đang nhìn gì vậy?"
Vũ Tình bắt lấy tay anh, dụi dụi mắt, sau đó đẩy anh nằm ngã ra giường.
"Có chuyện gì không vui sao? Hay là ở nhà nhiều quá , cảm thấy phiền sao?" Anh căng thẳng hỏi." Hay là bị bệnh? Nếu thấy khò chịu thì chúng ta đi bệnh viện?"
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng đáp lại." Anh yên tâm đi,không có gì đâu,chỉ là mệt quá nên em muốn ngủ !"
Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía anh, yên lặng nghĩ đến nhiều năm trước, Khi cô lần đầu tiên ôm lấy Nhạc Nhạc.
Đứa bé khi đó rất nhỏ, ước chừng nhỏ hơn con trai của cô nữa.
Tuy bé nhỏ gầy,nhưng lại rất thông minh. Khi cô ôm lấy bé, đầu của bé lắc qua lắc lại,sau đó chu chu cái miệng nhỏ nhắn rất đáng yêu!
Lúc đó do vừa mới mất đi đứa con, nhất thời không để ý đến việc gì cả, đứa bé liền nắm lấy bàn tay cô thật chặt.
Nó dùng hết sức, giống như đã đói bụng rất lâu , cho đến khi đã hút hết sữa cô đút cho, miệng vẫn còn chưa nhả ra......
Trong nháy mắt, cô rơi nước mắt. Vũ Tình vùi đầu vào gối, cố không muốn cho anh phát hiện mình đang bi thương!
"Em sao vậy, vì tới ngày nên tâm trạng không tốt sao?" Nói xong, anh cũng cởi quần của cô ra luôn.
Đè lại bàn tay "không yên phận" của anh, Vũ Tình rầu rĩ nói." Hôm nay em không thoải mái,chỉ muốn ngủ ,anh đừng náo loạn nữa!"
"Chưa tới?" Khóe miệng mỉm cười, sau đó ở bên tai cô nói nhỏ." Chưa tới là tốt rồi,ngày nào anh cũng muốn em !"
Nói xong đồng thời, vô số nụ hôn rớt xuống trên cổ cô.
"Đừng mà, em mệt, hôm nay em rất mệt, không muốn !" Vừa né tránh anh đụng chạm cô vừa cầu xin !
"Em không cần cử động,được không,hưởng thụ là được rồi!" Thang Duy Thạc vốn cũng không phải là loại người này, nhưng đối mặt với người mình thích,thì anh sao có thể kiềm chế được?
Sau khi nói xong, anh cong thân thể lên, có chút thô lỗ lập tức tiến vào cô.....(hix)
Không biết qua bao lâu, sau khi thõa mãn, lập tức phóng ra tất cả năng lượng của mình.
Sau khi vệ sinh thân thể xong, Thang Duy Thạc rất thỏa mãn nở nụ cười,ôm sát cô, nhắm mắt lại.
Tuy mới trải qua sự cưỡng ép của anh, nhưng cô lại không nghĩ được gì khác ngoài lời của Duy Á cứ vang đi vang lại trong tai.
Cuối cùng chịu không được sự sợ hãi trong lòng, cô cất tiếng hỏi: " Thang Duy Thạc, Nhạc Nhạc giống em gái anh lắm sao?"
"Ừ......" anh không có khí lực trả lời, vì anh đang muốn ngủ !"giống lắm không?"tim cô đập càng lúc càng nhanhngừng thở đợi câu trả lời.
"......"
"......"
Thật lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Vũ Tình nghi hoặc quay đầu, thì nhìn thấy anh đã say ngủ.
Sau khi biết em gái của Thang Duy Thạc đang định cư ở nước ngoài. Tâm cô an ổn đôi chút.
Ngày qua ngày đều ấm áp , Vũ Tình rất thích cuộc sống hiện tại.
Hơn nữa cô càng ngày càng cảm thấy, mình giống như vợ của Duy Thạc.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cô mỗi ngày đều nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà, chăm sóc con. Hơn nữa đến buổi tối, cô còn phải đáp ứng khát vọng của anh!
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô lại cong lên.
Chỉ có vợ mới phải làm như vậy , không phải sao?
Thời điểm vui vẻ nhất, luôn có chuyện xảy ra.Có lẽ đây là cuộc sống, là khảo nghiệm của ông trời.
"Reng..reng...reng..."mới 9 giờ sáng mà điện thoại réo inh ỏi, Vũ Tình ngưng công việc đang làm. Lúc này chắc không phải là anh gọi!Vậy thì là ai??
Khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên máy, mặt cô đông cứng.
Hai mắt cô phiếm hồng,run run." Reng..reng...reng" Điện thoại vẫn vang lên.
Cô run run hít sau vài lấn,sau đó bắt điện thoại:" Mẹ......"."Vũ Tình, về nhà một chuyến,Tôi có việc muốn tìm cô".Đầu kia điện thoại âm thanh nghiêm khắc vang lên.
Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh của Mẹ, trong lòng vô cùng phức tạp:" Mẹ, Mẹ bây giờ thế nào?". Bất kể năm đó Mẹ đối xử với cô thế nào,thì Mẹ vẫn là Mẹ cô.
"Có đứa con như cô,Tôi có thể khỏe không? Bây giờ cô rảnh không? Tôi muốn gặp cô!"
Mở miệng ra là lại trách cứ.Không có chút quan tâm nào dành cho cô:"Mẹ,bây giờ con rảnh,con sẽ lập tức đến".
"Ừ,ta có chuyện muốn nói,vậy nhanh chút đi".Bà giống như ra lệnh cho cô sau đó lập tức cúp máy.
Mặc kệ thế nào, Mẹ có thể gọi điện cho cô,còn muốn nói chuyện cùng cô,cô thật nhớ nhà mình.
Qua nhiều năm như vậy,cô vẫn khát vọng,Mẹ, em gái, em trai, dù sao bọn họ cũng đều là người thân của mình.
Không bao lâu sau,Vũ Tình với vẻ mặt phức tạp,xách giỏ đi ra ngoài.
Leo lên taxi,khoảng một giờ sau,thì dừng lại trước một căn nhà.
Nơi này là sau khi Thang Duy Thạc và Vũ Hân thành hôn không lâu thì mua.Vũ Tình mới chỉ đến một lần nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.
—————————-
"Mẹ......" Vũ Tình mang giỏ hoa quả cùng nhiều đồ ăn tiến vào nhà:"Cái này mua cho Mẹ,Mẹ thích nhất là táo đúng không?".
Tuy rằng từng chịu nhiều tổn thương,nhưng cô cố kiềm nén sự đau đớn,vẫn cố tươi cười,mang theo tấm lòng hiếu thuận với Mẹ.
So với năm năm trước, mẹ già đi rất nhiều. Nhưng đó có thể thấy được sức khỏe của Mẹ cũng không tệ lắm.
Nhưng Hạ mẹ đáp lại cô không phải là nụ cười mà là gương mặt lạnh lùng,vừa trông thấy cô bà liền tiến lên.
'Bốp" một tiếng vang lên trên mặt Vũ Tình,cô khó hiểu,không có phản ứng,đầu óc trống rỗng.
"Hạ Vũ Tình ,cô có còn là người không,sao có thể sống như vậy?sao cô có thể trở nên hạ tiện như vậy?" Hạ mẹ lạnh lùng quát lớn tiếng,đôi mắt tràn ngập hận ý.
"......" Cầm đồ trên tay,Vũ Tình ngơ ngác đứng ở cửa lớn,không có phản ứng.
"Hạ gia làm sao có thể có đứa con như cô,cô thật là không có trái tim! Đúng không?cô sao có thể cướp người đàn ông của em gái mình?" Hạ mẹ lớn tiếng quát.Cướp người đàn ông của em gái?những lời này làm cô thức tỉnh.
"Mẹ, không phải.."
"Còn nói không? Cô nghĩ rằng tôi không biết chữ thì sẽ không thể xem báo sao?" Hạ mẹ cầm một quyển tạp chí quăng đến trước mặt cô.
Quyển tạp chí rất nặng bị quăng trúng trán cô làm cho cô nhất thời choáng váng.
Trời ơi, cả ngày hôm nay trong đầu toàn là cô, chỉ nghĩ đến buổi tối khi hai người ở chung sẽ cùng nhau "ầm ĩ" một phen.
Không biết vì sao, anh cảm thấy mỹ nhân nóng tính này hôm nay bỗng trở nên im lặng.
Bàn tay to lớn của anh đã tác oai tác quái ở nơi "tròn tròn,mềm mềm" đã lâu, nhưng chủ nhân của nơi "tròn tròn mềm mềm" ấy vẫn không có nửa điểm phản ứng.
Điều này...thật không bình thường.
Vì mỗi lần anh chạm vào cô,cô đều kịch kiệt phản kháng.
Mà anh cũng quen với việc bị cô phản kháng như vậy, thậm chí còn thích thú nữa.
"Em sao vậy?có tâm sự sao?" Vừa nói vừa cởi áo ngủ của cô ra, một tay ôm cô đặt dưới thân.
Vũ Tình kinh hoảng lắc đầu, mắt sáng ngời theo dõi anh. Nhìn anh chằm chằm như là muốn nhìn thấu anh vậy....
Thang Duy Thạc bị cô nhìn như vậy, giơ tay quơ quơ trước mắt cô." Em đang nhìn gì vậy?"
Vũ Tình bắt lấy tay anh, dụi dụi mắt, sau đó đẩy anh nằm ngã ra giường.
"Có chuyện gì không vui sao? Hay là ở nhà nhiều quá , cảm thấy phiền sao?" Anh căng thẳng hỏi." Hay là bị bệnh? Nếu thấy khò chịu thì chúng ta đi bệnh viện?"
Một lúc lâu sau, cô mới nhỏ giọng đáp lại." Anh yên tâm đi,không có gì đâu,chỉ là mệt quá nên em muốn ngủ !"
Nói xong liền xoay người đưa lưng về phía anh, yên lặng nghĩ đến nhiều năm trước, Khi cô lần đầu tiên ôm lấy Nhạc Nhạc.
Đứa bé khi đó rất nhỏ, ước chừng nhỏ hơn con trai của cô nữa.
Tuy bé nhỏ gầy,nhưng lại rất thông minh. Khi cô ôm lấy bé, đầu của bé lắc qua lắc lại,sau đó chu chu cái miệng nhỏ nhắn rất đáng yêu!
Lúc đó do vừa mới mất đi đứa con, nhất thời không để ý đến việc gì cả, đứa bé liền nắm lấy bàn tay cô thật chặt.
Nó dùng hết sức, giống như đã đói bụng rất lâu , cho đến khi đã hút hết sữa cô đút cho, miệng vẫn còn chưa nhả ra......
Trong nháy mắt, cô rơi nước mắt. Vũ Tình vùi đầu vào gối, cố không muốn cho anh phát hiện mình đang bi thương!
"Em sao vậy, vì tới ngày nên tâm trạng không tốt sao?" Nói xong, anh cũng cởi quần của cô ra luôn.
Đè lại bàn tay "không yên phận" của anh, Vũ Tình rầu rĩ nói." Hôm nay em không thoải mái,chỉ muốn ngủ ,anh đừng náo loạn nữa!"
"Chưa tới?" Khóe miệng mỉm cười, sau đó ở bên tai cô nói nhỏ." Chưa tới là tốt rồi,ngày nào anh cũng muốn em !"
Nói xong đồng thời, vô số nụ hôn rớt xuống trên cổ cô.
"Đừng mà, em mệt, hôm nay em rất mệt, không muốn !" Vừa né tránh anh đụng chạm cô vừa cầu xin !
"Em không cần cử động,được không,hưởng thụ là được rồi!" Thang Duy Thạc vốn cũng không phải là loại người này, nhưng đối mặt với người mình thích,thì anh sao có thể kiềm chế được?
Sau khi nói xong, anh cong thân thể lên, có chút thô lỗ lập tức tiến vào cô.....(hix)
Không biết qua bao lâu, sau khi thõa mãn, lập tức phóng ra tất cả năng lượng của mình.
Sau khi vệ sinh thân thể xong, Thang Duy Thạc rất thỏa mãn nở nụ cười,ôm sát cô, nhắm mắt lại.
Tuy mới trải qua sự cưỡng ép của anh, nhưng cô lại không nghĩ được gì khác ngoài lời của Duy Á cứ vang đi vang lại trong tai.
Cuối cùng chịu không được sự sợ hãi trong lòng, cô cất tiếng hỏi: " Thang Duy Thạc, Nhạc Nhạc giống em gái anh lắm sao?"
"Ừ......" anh không có khí lực trả lời, vì anh đang muốn ngủ !"giống lắm không?"tim cô đập càng lúc càng nhanhngừng thở đợi câu trả lời.
"......"
"......"
Thật lâu sau vẫn không nghe thấy câu trả lời, Vũ Tình nghi hoặc quay đầu, thì nhìn thấy anh đã say ngủ.
Sau khi biết em gái của Thang Duy Thạc đang định cư ở nước ngoài. Tâm cô an ổn đôi chút.
Ngày qua ngày đều ấm áp , Vũ Tình rất thích cuộc sống hiện tại.
Hơn nữa cô càng ngày càng cảm thấy, mình giống như vợ của Duy Thạc.
Chẳng lẽ không đúng sao?
Cô mỗi ngày đều nấu cơm, giặt quần áo, dọn dẹp nhà, chăm sóc con. Hơn nữa đến buổi tối, cô còn phải đáp ứng khát vọng của anh!
Nghĩ đến đây, khóe miệng cô lại cong lên.
Chỉ có vợ mới phải làm như vậy , không phải sao?
Thời điểm vui vẻ nhất, luôn có chuyện xảy ra.Có lẽ đây là cuộc sống, là khảo nghiệm của ông trời.
"Reng..reng...reng..."mới 9 giờ sáng mà điện thoại réo inh ỏi, Vũ Tình ngưng công việc đang làm. Lúc này chắc không phải là anh gọi!Vậy thì là ai??
Khi nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên máy, mặt cô đông cứng.
Hai mắt cô phiếm hồng,run run." Reng..reng...reng" Điện thoại vẫn vang lên.
Cô run run hít sau vài lấn,sau đó bắt điện thoại:" Mẹ......"."Vũ Tình, về nhà một chuyến,Tôi có việc muốn tìm cô".Đầu kia điện thoại âm thanh nghiêm khắc vang lên.
Nhiều năm qua đây là lần đầu tiên cô nghe thấy âm thanh của Mẹ, trong lòng vô cùng phức tạp:" Mẹ, Mẹ bây giờ thế nào?". Bất kể năm đó Mẹ đối xử với cô thế nào,thì Mẹ vẫn là Mẹ cô.
"Có đứa con như cô,Tôi có thể khỏe không? Bây giờ cô rảnh không? Tôi muốn gặp cô!"
Mở miệng ra là lại trách cứ.Không có chút quan tâm nào dành cho cô:"Mẹ,bây giờ con rảnh,con sẽ lập tức đến".
"Ừ,ta có chuyện muốn nói,vậy nhanh chút đi".Bà giống như ra lệnh cho cô sau đó lập tức cúp máy.
Mặc kệ thế nào, Mẹ có thể gọi điện cho cô,còn muốn nói chuyện cùng cô,cô thật nhớ nhà mình.
Qua nhiều năm như vậy,cô vẫn khát vọng,Mẹ, em gái, em trai, dù sao bọn họ cũng đều là người thân của mình.
Không bao lâu sau,Vũ Tình với vẻ mặt phức tạp,xách giỏ đi ra ngoài.
Leo lên taxi,khoảng một giờ sau,thì dừng lại trước một căn nhà.
Nơi này là sau khi Thang Duy Thạc và Vũ Hân thành hôn không lâu thì mua.Vũ Tình mới chỉ đến một lần nhưng cô vẫn nhớ rất rõ.
—————————-
"Mẹ......" Vũ Tình mang giỏ hoa quả cùng nhiều đồ ăn tiến vào nhà:"Cái này mua cho Mẹ,Mẹ thích nhất là táo đúng không?".
Tuy rằng từng chịu nhiều tổn thương,nhưng cô cố kiềm nén sự đau đớn,vẫn cố tươi cười,mang theo tấm lòng hiếu thuận với Mẹ.
So với năm năm trước, mẹ già đi rất nhiều. Nhưng đó có thể thấy được sức khỏe của Mẹ cũng không tệ lắm.
Nhưng Hạ mẹ đáp lại cô không phải là nụ cười mà là gương mặt lạnh lùng,vừa trông thấy cô bà liền tiến lên.
'Bốp" một tiếng vang lên trên mặt Vũ Tình,cô khó hiểu,không có phản ứng,đầu óc trống rỗng.
"Hạ Vũ Tình ,cô có còn là người không,sao có thể sống như vậy?sao cô có thể trở nên hạ tiện như vậy?" Hạ mẹ lạnh lùng quát lớn tiếng,đôi mắt tràn ngập hận ý.
"......" Cầm đồ trên tay,Vũ Tình ngơ ngác đứng ở cửa lớn,không có phản ứng.
"Hạ gia làm sao có thể có đứa con như cô,cô thật là không có trái tim! Đúng không?cô sao có thể cướp người đàn ông của em gái mình?" Hạ mẹ lớn tiếng quát.Cướp người đàn ông của em gái?những lời này làm cô thức tỉnh.
"Mẹ, không phải.."
"Còn nói không? Cô nghĩ rằng tôi không biết chữ thì sẽ không thể xem báo sao?" Hạ mẹ cầm một quyển tạp chí quăng đến trước mặt cô.
Quyển tạp chí rất nặng bị quăng trúng trán cô làm cho cô nhất thời choáng váng.
/152
|