Trong đau đớn đứa trẻ bốn tuổi làm sao có thể hiểu lời người lớn nói? Trong đầu nhỏ bé chỉ cho là dì an ủi nó, chỉ cho rằng cô là mẹ Nhạc Nhạc!
Nhưng Thang Duy Thạc đứng một bên hoàn toàn chấn kinh, lần này hắn có thể chắc chắn Tiểu Bác là do cô sinh ra, khiếp sợ rất nhiều, trong lòng hắn có vui sướng, nhưng đồng thời cũng bao phủ tức giận.
Đáng chết, tất cả rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Tiểu Bác lại là con của cô, năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cánh tay Tiểu Bác sưng to, giống như cây củ cái trắng. Vũ Tình đau lòng cầm khăn tay, lau đi mồ hôi trên trán Tiểu Bác! "Tiểu Bác không khóc, Tiểu Bác là cậu bé dũng cảm nhất!"
Cánh tay càng ngày càng đau đớn, khiến Tiểu Bác căn bản không có sức lực khóc. Nhắm chặt hai mắt, mím môi nhẫn nại đau đớn.
Nhạc Nhạc đứng bên cạnh giường bệnh, kiễng mũi chân giữ chặt tay không gẫy của Tiểu Bác, nhưng vẫn đầy vết thương."Tiểu Bác, Nhạc Nhạc có lỗi. Ô...... Nhạc Nhạc không biết sẽ đẩy cậu ngã cầu thang, Nhạc Nhạc vẫn muốn chơi với Tiểu Bác!
Tiểu Bác, cậu đừng trách Nhạc Nhạc được không? Tiểu Bác cậu đánh mình đi, cậu đánh mình đi!" Nhạc Nhạc nghẹn ngào nhận sai với Tiểu Bác, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Tiểu Bác!
Trong đau đớn Tiểu Bác đã rơi vào hôn mê, nhưng giống như nghe được Nhạc Nhạc xin lỗi, cái miệng nhỏ nhắn càng thêm tủi thân méo đi
Thang Duy Thạc đứng một bên mắt đỏ hồng, cảm động trước sự kiên cường của con!
Gãy xương đau đớn thế nào, ngay cả người đàn ông như hắn cũng không chịu được.
Nhưng Tiểu Bác của hắn căn bản không kêu một tiếng, chỉ nhíu mày chảy nước mắt!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, sau đó bác sỹ khoa chỉnh hình đi vào. "Xoa bóp cho bé đi, sẽ đau đấy, người nhà giúp tôi nhé!"
Vũ Tình gật gật đầu, sau đó ôm lấy thân thể Tiểu Bác.
"Để cho anh đi!" Thang Duy Thạc vỗ vỗ vai Vũ Tình, ý bảo hắn sẽ giữ Tiểu Bác.
Giọng hắn cao vút chứa cảm xúc căng thẳng, lui xuống ôm lấy bảo bối!
Bác sỹ xoa thuốc màu đỏ lên tay Tiểu Bác, sau đó thật quyết đoán xoa bóp cánh tay bị thương.
"A......" Đau đớn gọi kịch liệt gọi Tiểu Bác tỉnh dậy, mở miệng nhỏ bé hô lớn.
Tiếng kêu xé lòng không chỉ khiến Nhạc Nhạc và Vũ Tình rơi lệ đầy mặt, ngay cả hai mắt Thang Duy Thạc cũng mông lung.
"Papa...... Con đau lắm......" Mỗi lần bác sỹ chạm vào, Tiểu Bác lại hét to một tiếng.
Không biết lặp lại sau bao lần, tất cả cuối cùng cũng xong!
"Cậu bé này rất dũng cảm!" Cuối cùng bác sỹ cổ vũ một câu!
Vũ Tình lau nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi bác sỹ. "Khi nào bé phẫu thuật ạ, bác sỹ khi nào thì thu xếp?"
"Phải đến ngày mai, chờ cánh tay của bé bớt sưng rồi mới có thể phẩu thuật." Bác sỹ giải thích xong, sau đó đi ra ngàoi phòng bệnh.
Thang Duy Thạc mang theo đầy bụng nghi vấn nhìn Vũ Tình, Vũ Tình không trốn tránh nghênh đầu nhìn hắn.
Biết hắn có thắc mắc gì, cô đã chuẩn bị để giải thích với hắn xong rồi!
———————————-
Sau hai ngày giảm sưng, cuối cùng Tiểu Bác được đẩy khỏi phòng bệnh.
Trước khi phẫu thuật, bác sỹ để người nhà ký tên lên giấy xác nhận, Thang Duy Thạc không nhịn được run run.
Có lẽ đây là huyết mạch tương liên, biết rõ phẫu thuật tay, căn bản không nguy hiểm lắm. Nhưng thân là người ba, vẫn không kìm được căng thẳng!
Khi Tiểu Bác bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu, Nhạc Nhạc bắt đầu rơi nước mắt. Mà Vũ Tình thân là mẹ, cắn chặt môi đứng chờ trước cửa phòng.
Cô không muốn trở lại phòng bệnh chờ đợi, vạn nhất bác sỹ nói cần truyền máu thì sao? Cô muốn cho con trước tiên, không thể chậm trễ một lát!
Căng thẳng chờ đợi nửa giờ, cửa lớn phòng giải phẫu cuối cùng bị đẩy ra.
Một y tá đi ra đầu tiên từ trong, Vũ Tình vội vàng giữ lấy cô. "Cô y tá, có phải con tôi xảy ra nguy hiểm gì không, có phải cần truyền máu không, tôi là mẹ nó, cô cứ lấy của tôi, lấy bao nhiêu cũng được!"
Thang Duy Thạc ôm lấy người phụ nữ sắp ngã xuống, cũng kích động nói: " Y tá, tôi là ba nói, của tôi cũng được!"
Cô y tá nhìn bọn họ, sau đó đầu cho bọn họ một nụ cười yên tâm."Tuy rằng bé bị thương khiến người ta đau lòng, tôi không nên cười. Nhưng tôi muốn nói cho hai người biết, bé đã phẫu thuật thành công cho nên không cần truyền máu đâu!"
Lúc này hai gương mặt đau đớn lại cùng hiện một tia ngượng ngùng! Ở một tuần trong bệnh viện rồi, cuối cùng Tiểu Bác cũng xuất viện về nhà!
Nhạc Nhạc ương bướng lúc này thành tiểu nô bộc, vẫn đứng bên cạnh Tiểu Bác. "Tiểu Bác, cậu có muốn ăn táo không?"
Tiểu Bác không nói gì, vì nó giờ không thèm để ý con nhỏ này đâu!
"Tiểu Bác, mình lấy kẹo cho cậu nhé? Mình thích ăn nhất đấy!" Nói xong bỏ chạy đi ra ngoài, không lâu sau cầm một gói lớn chạy đến. "Cho cậu ăn!"
Tiểu Bác chu miệng lên, lườm nhỏ một cái. Nó không quên đâu, nhỏ đã đẩy mình thảm thế nào! Nhỏ còn ức hiếp mình, không cho nó gọi mẹ.
Ô ~ hắn chia papa cho nhỏ rồi, vì sao nhỏ không thể nhường mẹ cho nó chứ?
"Tiểu Bác, cậu đừng giận mình được không? Mẹ Nhạc Nhạc cho cậu được không? Cậu gọi mẹ, mình gọi là dì, được không?"
Tư duy trẻ con quả nhiên thú vị, ý của nó là cho Tiểu Bác mẹ, mình có thể không cần!
Mà điều kiện này giống như hấp dẫn chú ý Tiểu Bác, cậu ta nhìn nó hồi lâu. "Vậy cậu sẽ không đòi lại chứ? Lúc trước cậu còn đồng ý, nhưng sau đó lại không mà!"
Nhạc Nhạc nhịn không đành lòng xuống, suy nghĩ một chút rồi ra sức gật đầu." Chỉ cần Tiểu Bác tha thứ cho mình, mình nhất định sẽ không đổi ý!"
"......"
"......"
Hai đứa bé kia bắt đầu bàn điều kiện ở trong phòng, sau đó, lại bắt đầu nói chuyện thú vị.
Nhạc Nhạc không phí công, một lòng chỉ muốn lấy lòng Tiểu Bác, dần dần Tiểu Bác cũng lộ ra nụ cười.ũng xuất viện, mà vấn đề xoay quanh trong lòng đã lâu, cũng nên có đáp án!
Hình như là cố ý, cô chỉ lau chỗ đó, lau đi lau lại. Dù sao cũng không chịu dừng lại, không dám nhìn hắn.
"Cô kia, em quyết định muốn trốn đến bao giờ, chẳng lẽ bây giờ em còn không chịu giải thích tất cả với anh à?" Thang Duy Thạc lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, đứng dậy từ từ đi đến sau cô.
Cho dù không cần quay đầu nhìn hắn, cô cũng biết hắn đã đi đến. Mấy ngày nay cô đã chuẩn bị nhiều lần, lặp lại nhiều lần.
Nhưng khi giáp mặt, cô vẫn không khỏi căng thẳng.
Nếu cô không nói, vậy đành phải hắn hỏi."Tiểu Bác và Nhạc Nhạc dĩ lại là thai long phượng?"
Vũ Tình không trả lời, vì cô không biết nên 'Đúng', hay là 'Không phải'.
Cô quả thật sinh thai long phượng, nhưng con gái bọn họ đã chết non ~
Thang Duy Thạc coi đó là khẳng định, cho nên cũng không cần cô trả lời. "shit! Nói đi, Tiểu Bác làm sao có thể đưa cho Hoàng Vũ Hân?"
"Em và cô ta gần như sinh cùng lúc, anh có thể tính ra không?" Vũ Tình không đóng kịch nữa, đưa lưng về phía hắn bả vai run run.
"Đúng! Chết tiệt, em nói mau cho anh biết, hai chị em em rốt cuộc đùa giỡn anh thế nào!" Nghĩ đến bị người phụ nữ này lừa xoay quanh, hắn liền hận không thể tháo cô thành tám mảnh.
"Tôi đùa bỡn anh? Tôi đùa giỡn anh cái gì? Đó là con tôi, đó là do tôi quỳ xuống trước người ta mới giữ được, anh tưởng tôi chịu cho con đi ư?" Nói xong, Vũ Tình từ từ quay đầu lại, lúc này đã rơi lệ đầy mặt.
Nhịn xuống đau lòng, tiếp tục nghiêm túc hỏi cô."Vậy đứa con sao lại vào tay Vũ Hân, hả? Hoàng Vũ Hân lúc ấy mang thai mà, vậy đứa kia đâu?"
Một cảnh chuyện cũ như vừa mới xảy ra hôm qua, trái tim lại đau đớn.
Nhưng Thang Duy Thạc đứng một bên hoàn toàn chấn kinh, lần này hắn có thể chắc chắn Tiểu Bác là do cô sinh ra, khiếp sợ rất nhiều, trong lòng hắn có vui sướng, nhưng đồng thời cũng bao phủ tức giận.
Đáng chết, tất cả rốt cuộc là chuyện gì? Vì sao Tiểu Bác lại là con của cô, năm đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Cánh tay Tiểu Bác sưng to, giống như cây củ cái trắng. Vũ Tình đau lòng cầm khăn tay, lau đi mồ hôi trên trán Tiểu Bác! "Tiểu Bác không khóc, Tiểu Bác là cậu bé dũng cảm nhất!"
Cánh tay càng ngày càng đau đớn, khiến Tiểu Bác căn bản không có sức lực khóc. Nhắm chặt hai mắt, mím môi nhẫn nại đau đớn.
Nhạc Nhạc đứng bên cạnh giường bệnh, kiễng mũi chân giữ chặt tay không gẫy của Tiểu Bác, nhưng vẫn đầy vết thương."Tiểu Bác, Nhạc Nhạc có lỗi. Ô...... Nhạc Nhạc không biết sẽ đẩy cậu ngã cầu thang, Nhạc Nhạc vẫn muốn chơi với Tiểu Bác!
Tiểu Bác, cậu đừng trách Nhạc Nhạc được không? Tiểu Bác cậu đánh mình đi, cậu đánh mình đi!" Nhạc Nhạc nghẹn ngào nhận sai với Tiểu Bác, bàn tay nhỏ bé nắm chặt tay Tiểu Bác!
Trong đau đớn Tiểu Bác đã rơi vào hôn mê, nhưng giống như nghe được Nhạc Nhạc xin lỗi, cái miệng nhỏ nhắn càng thêm tủi thân méo đi
Thang Duy Thạc đứng một bên mắt đỏ hồng, cảm động trước sự kiên cường của con!
Gãy xương đau đớn thế nào, ngay cả người đàn ông như hắn cũng không chịu được.
Nhưng Tiểu Bác của hắn căn bản không kêu một tiếng, chỉ nhíu mày chảy nước mắt!
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, sau đó bác sỹ khoa chỉnh hình đi vào. "Xoa bóp cho bé đi, sẽ đau đấy, người nhà giúp tôi nhé!"
Vũ Tình gật gật đầu, sau đó ôm lấy thân thể Tiểu Bác.
"Để cho anh đi!" Thang Duy Thạc vỗ vỗ vai Vũ Tình, ý bảo hắn sẽ giữ Tiểu Bác.
Giọng hắn cao vút chứa cảm xúc căng thẳng, lui xuống ôm lấy bảo bối!
Bác sỹ xoa thuốc màu đỏ lên tay Tiểu Bác, sau đó thật quyết đoán xoa bóp cánh tay bị thương.
"A......" Đau đớn gọi kịch liệt gọi Tiểu Bác tỉnh dậy, mở miệng nhỏ bé hô lớn.
Tiếng kêu xé lòng không chỉ khiến Nhạc Nhạc và Vũ Tình rơi lệ đầy mặt, ngay cả hai mắt Thang Duy Thạc cũng mông lung.
"Papa...... Con đau lắm......" Mỗi lần bác sỹ chạm vào, Tiểu Bác lại hét to một tiếng.
Không biết lặp lại sau bao lần, tất cả cuối cùng cũng xong!
"Cậu bé này rất dũng cảm!" Cuối cùng bác sỹ cổ vũ một câu!
Vũ Tình lau nước mắt trên mặt, vội vàng hỏi bác sỹ. "Khi nào bé phẫu thuật ạ, bác sỹ khi nào thì thu xếp?"
"Phải đến ngày mai, chờ cánh tay của bé bớt sưng rồi mới có thể phẩu thuật." Bác sỹ giải thích xong, sau đó đi ra ngàoi phòng bệnh.
Thang Duy Thạc mang theo đầy bụng nghi vấn nhìn Vũ Tình, Vũ Tình không trốn tránh nghênh đầu nhìn hắn.
Biết hắn có thắc mắc gì, cô đã chuẩn bị để giải thích với hắn xong rồi!
———————————-
Sau hai ngày giảm sưng, cuối cùng Tiểu Bác được đẩy khỏi phòng bệnh.
Trước khi phẫu thuật, bác sỹ để người nhà ký tên lên giấy xác nhận, Thang Duy Thạc không nhịn được run run.
Có lẽ đây là huyết mạch tương liên, biết rõ phẫu thuật tay, căn bản không nguy hiểm lắm. Nhưng thân là người ba, vẫn không kìm được căng thẳng!
Khi Tiểu Bác bị đẩy mạnh vào phòng giải phẫu, Nhạc Nhạc bắt đầu rơi nước mắt. Mà Vũ Tình thân là mẹ, cắn chặt môi đứng chờ trước cửa phòng.
Cô không muốn trở lại phòng bệnh chờ đợi, vạn nhất bác sỹ nói cần truyền máu thì sao? Cô muốn cho con trước tiên, không thể chậm trễ một lát!
Căng thẳng chờ đợi nửa giờ, cửa lớn phòng giải phẫu cuối cùng bị đẩy ra.
Một y tá đi ra đầu tiên từ trong, Vũ Tình vội vàng giữ lấy cô. "Cô y tá, có phải con tôi xảy ra nguy hiểm gì không, có phải cần truyền máu không, tôi là mẹ nó, cô cứ lấy của tôi, lấy bao nhiêu cũng được!"
Thang Duy Thạc ôm lấy người phụ nữ sắp ngã xuống, cũng kích động nói: " Y tá, tôi là ba nói, của tôi cũng được!"
Cô y tá nhìn bọn họ, sau đó đầu cho bọn họ một nụ cười yên tâm."Tuy rằng bé bị thương khiến người ta đau lòng, tôi không nên cười. Nhưng tôi muốn nói cho hai người biết, bé đã phẫu thuật thành công cho nên không cần truyền máu đâu!"
Lúc này hai gương mặt đau đớn lại cùng hiện một tia ngượng ngùng! Ở một tuần trong bệnh viện rồi, cuối cùng Tiểu Bác cũng xuất viện về nhà!
Nhạc Nhạc ương bướng lúc này thành tiểu nô bộc, vẫn đứng bên cạnh Tiểu Bác. "Tiểu Bác, cậu có muốn ăn táo không?"
Tiểu Bác không nói gì, vì nó giờ không thèm để ý con nhỏ này đâu!
"Tiểu Bác, mình lấy kẹo cho cậu nhé? Mình thích ăn nhất đấy!" Nói xong bỏ chạy đi ra ngoài, không lâu sau cầm một gói lớn chạy đến. "Cho cậu ăn!"
Tiểu Bác chu miệng lên, lườm nhỏ một cái. Nó không quên đâu, nhỏ đã đẩy mình thảm thế nào! Nhỏ còn ức hiếp mình, không cho nó gọi mẹ.
Ô ~ hắn chia papa cho nhỏ rồi, vì sao nhỏ không thể nhường mẹ cho nó chứ?
"Tiểu Bác, cậu đừng giận mình được không? Mẹ Nhạc Nhạc cho cậu được không? Cậu gọi mẹ, mình gọi là dì, được không?"
Tư duy trẻ con quả nhiên thú vị, ý của nó là cho Tiểu Bác mẹ, mình có thể không cần!
Mà điều kiện này giống như hấp dẫn chú ý Tiểu Bác, cậu ta nhìn nó hồi lâu. "Vậy cậu sẽ không đòi lại chứ? Lúc trước cậu còn đồng ý, nhưng sau đó lại không mà!"
Nhạc Nhạc nhịn không đành lòng xuống, suy nghĩ một chút rồi ra sức gật đầu." Chỉ cần Tiểu Bác tha thứ cho mình, mình nhất định sẽ không đổi ý!"
"......"
"......"
Hai đứa bé kia bắt đầu bàn điều kiện ở trong phòng, sau đó, lại bắt đầu nói chuyện thú vị.
Nhạc Nhạc không phí công, một lòng chỉ muốn lấy lòng Tiểu Bác, dần dần Tiểu Bác cũng lộ ra nụ cười.ũng xuất viện, mà vấn đề xoay quanh trong lòng đã lâu, cũng nên có đáp án!
Hình như là cố ý, cô chỉ lau chỗ đó, lau đi lau lại. Dù sao cũng không chịu dừng lại, không dám nhìn hắn.
"Cô kia, em quyết định muốn trốn đến bao giờ, chẳng lẽ bây giờ em còn không chịu giải thích tất cả với anh à?" Thang Duy Thạc lạnh lùng gầm nhẹ một tiếng, đứng dậy từ từ đi đến sau cô.
Cho dù không cần quay đầu nhìn hắn, cô cũng biết hắn đã đi đến. Mấy ngày nay cô đã chuẩn bị nhiều lần, lặp lại nhiều lần.
Nhưng khi giáp mặt, cô vẫn không khỏi căng thẳng.
Nếu cô không nói, vậy đành phải hắn hỏi."Tiểu Bác và Nhạc Nhạc dĩ lại là thai long phượng?"
Vũ Tình không trả lời, vì cô không biết nên 'Đúng', hay là 'Không phải'.
Cô quả thật sinh thai long phượng, nhưng con gái bọn họ đã chết non ~
Thang Duy Thạc coi đó là khẳng định, cho nên cũng không cần cô trả lời. "shit! Nói đi, Tiểu Bác làm sao có thể đưa cho Hoàng Vũ Hân?"
"Em và cô ta gần như sinh cùng lúc, anh có thể tính ra không?" Vũ Tình không đóng kịch nữa, đưa lưng về phía hắn bả vai run run.
"Đúng! Chết tiệt, em nói mau cho anh biết, hai chị em em rốt cuộc đùa giỡn anh thế nào!" Nghĩ đến bị người phụ nữ này lừa xoay quanh, hắn liền hận không thể tháo cô thành tám mảnh.
"Tôi đùa bỡn anh? Tôi đùa giỡn anh cái gì? Đó là con tôi, đó là do tôi quỳ xuống trước người ta mới giữ được, anh tưởng tôi chịu cho con đi ư?" Nói xong, Vũ Tình từ từ quay đầu lại, lúc này đã rơi lệ đầy mặt.
Nhịn xuống đau lòng, tiếp tục nghiêm túc hỏi cô."Vậy đứa con sao lại vào tay Vũ Hân, hả? Hoàng Vũ Hân lúc ấy mang thai mà, vậy đứa kia đâu?"
Một cảnh chuyện cũ như vừa mới xảy ra hôm qua, trái tim lại đau đớn.
/152
|