"a? làm sao cậu biết anh ta?"
Cậu ta bất đắc dĩ nhún nhún vai, tự nhiên nói: "anh ta là người có tiếng trong giới doanh nhân, đối với những người có hứng thú với kinh doanh, có ai mà không biết anh ta?"
Vũ Tình có chút căng thẳng, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, tại sao một người mới từ nước ngoài trở về, đều biết cô có qun hệ với Thang Duy Thạc?
"Hôm qua anh ta đối với cô như thế, cô vẫn thích anh ta?"
"Không..." Vũ Tình kích động hô lên một tiếng, tên mặt là nỗi đau xót.
Cô mới không cần yêu hắn, không cần thích hắn, cô hận không thể không quen biết người này.
"Vũ Tình, thật ra cô nên thử gặp gỡ những người đàn ông khác, không phải cùng đàn ông tiến tới quan hệ nào đó, mà chỉ là bạn bè nam nữ, đơn thuần là bạn bè, đây đều là chuyện rất bình thường.
Cô cần học buông thả bản thân một chút, mà không phải giữ chặt khư khư bản thân mình như thế! Ha ha, lời nói không dễ nghe, cô sống quá cứng nhắc rồi, rất giống một xác ướp thở phì phò mà thôi! "Đoạn Tuấn Hi nín cười, trịnh trọng nói.
Sau khi nói xong, Đoạn Tuấn Hi mới cảm thấy đến sự giải bày của thân mình, thực sự rất thích hợp, rất chính xác rồi.
Vũ Tình đứng ngơ ngác, nghiêm túc nghĩ lời hắn nói.
Đây là thật chăng? Cô... cô thực sự sống cứng ngắc như thế sao?
Mặc dù chính bản thân mình nghi vấn, nhưng sau đó cô cũng cho bản thân mình một câu trả lời quả quyết.
Đúng vậy, cô quả thực sống rất cứng ngắc, cô thậm chí không có mấy người bạn, thậm chí bây giờ cô còn không tìm được phương hướng cho cuộc sống nữa!
Trời à, cô muốn làm việc, muốn làm việc!
"được, tôi còn có chuyện, cậu đã ăn cơm xong rồi đó!" Vũ Tình cầm phiếu chuẩn bị tiền. "phục vụ..."
Vũ Tình đồng thời đưa tiền qua, Đoạn Tuấn Hi bỏ tiền vào trong tay phục vụ. "được rồi, tiền thừa là tiền boa!"
Lúc đi tới ngoài phòng ăn, Vũ Tình không nhịn được nói: "nói cho cậu biết, đừng nhìn vào số tiền cậu trả, vậy cũng tính như tôi mới cậu... sau này cậu đừng muốn bảo tôi mời cậu nữa!"
"ha ha, vậy được, lần sau đổi thành tôi mời cô!" hắn mỉm cười.
Làm người sao mà vô lại thế, Vũ Tình tức giận nói: "được, tôi không có thời gian, còn muốn đi tìm việc, tạm biệt!" nói xong, cô xoay người rời đi.
"tìm việc? ha ha, công ty chúng tôi đang tuyển nhân viên, hay cô đến thử xem!" Đoạn Tuấn Hi bắt được cổ tay cô, hưng phấn nói...
----------------
"ba, sao mẹ vẫn chưa về ạ?" Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ hỏi, cơ thể nhỏ nhỏ cảm thấy bất an.
Tiểu Bác cũng mở to mắt hỏi ba, sau đó lại chạy đến cạnh cửa xem một chút!
Mắt thấy đã đến 6 giờ, vậy mà mẹ vẫn chưa về!
Cảm giác sợ hãi cực độ, bao phủ toàn thân hắn. chẳng lẽ... chẳng lẽ đến bọn nhỏ cô cũng không cần mà bỏ đi.
Không, cô nói cô sẽ vì bọn nhỏ mà nhẫn nại.
Thang Duy Thạc cầm điện thoại trong nhà, bấm số cô, chờ mười mấy giây sau điện thoại cuối cùng cũng nói mấy. "bà Vương, tôi đang trên xe bus, lập tức tới nhà ngay!" Vũ Tình sốt ruột nghe âm thanh từ điện thoại truyền đến.
Thang Duy Thạc nhất thời cảm thấy trong lòng căng thẳng, nổi lên cảm giác chua xót xa lạ. chết tiệt, cô rốt cuộc chỉ nói với hắn một câu: "Vũ Tình sớm trở về một chút, bọn trẻ cũng đang chờ em về, anh cũng..."
"bíp..."
"anh cũng chờ em" vài chữ này còn chưa nói xong, điện thoại đã trực tiếp bị tắt.
Vũ Tình vừa mở cửa ra, hai đùi liền bị hai bảo bối ôm lấy.
"mẹ, mẹ..."
"mẹ, mẹ làm sao giờ mới về!"
Hai đứa trẻ thực sự sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy nước mắt.
Cũng khó trách con sốt ruột tìm mà như thế, trước kia khi bọn chúng về nhà thì mẹ đều ở nhà!
Nhưng hôm nay về nhà đã lâu mà mẹ vẫn chưa xuất hiện.
Vũ Tình vội vàng ngồi xổm xuống ôm hai con trấn an, lau đi nước mắt trên mặt, vừa hôn mỗi đứa một cái: "được rồi, đừng khóc nữa, các con đều lớn cả rồi, không nhìn thấy mẹ còn khóc, xấu hổ không nào?"
Tiểu Bác lau nước mắt, rất tủi thân nói: "con sợ mẹ lại không cần con nữa, Tiểu Bác không phải không kiên cường!"
Nhạc Nhạc không quan tâm có bị mẹ giễu cợt hay không, nước mắt không ngừng chảy. "Mẹ, mẹ về thì tốt rồi. chúng ta ăn cơm đi, bụng con đói rồi!"
"Ừ, các con phải ngoan, sau này mẹ đều phải lúc này mới về, cho nên sau này đừng khóc nữa! mẹ sẽ không đi đâu, mẹ không thể không cần các con!" vỗ đầu bọn trẻ, thấy bọn trẻ không khóc nữa, mới đi vào phòng bên cạnh.
Hình ảnh mộ nhà bốn người ngồi quây quần bên nhau cùng ăn cơm, thoạt nhìn như thế rất là ấm áp hạnh phúc.
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác một lúc thì kêu baba, một lúc thì kêu mẹ, một lúc lại cùng kêu cả ba mẹ. nhìn hai tiểu quỷ bảo bối, cái này y hệt một gia đình hạnh phúc!
Nhưng sau đó chỉ có hai người lớn, bọn họ rốt cuộc là tình huống gì đây?
Trước tiên là gắp tôm cho con trai, lại gắp cho con gái, khi đó hắn rất tự nhiên gắp cho Vũ Tình, Vũ Tình cầm bát tránh sang một bên.
Chiếc đũa xấu hổ dừng ở trên không, sau khi dừng lại vài giây, mới chậm rãi thu lại...
Hai đứa con có lẽ cảm thấy sự khác thường của ba mẹ, mở to mắt chớp chớp nhìn mẹ một chút, vừa lại nhìn ba một chút.
Tiểu Bác thả đũa xuống, sau khi nuốt gì đó trong miệng, mới mở miệng nói chuyện: "ba mẹ, hai người tức giận sao?"
Hai người lớn động tác chậm lại, Thang Duy Thạc rất tự nhiên nhìn về phía mẹ bọn trẻ...
Sau khi lúng túng, Vũ Tình lập tức nở một nụ cười: "Tiểu Bác, mạ tức giận lúc nào? Nào, ăn cơm nhanh lên, sau đó mẹ cùng các con chơi cờ nhảy!"
Hai đứa con bây giờ rất thích chơi cờ nhảy, hơn nữa chơi cũng không tệ lắm.
Nghe mẹ nói, Tiểu Bác mới thoáng an tâm: "chỉ cần ba với mẹ không giận nhau, Tiểu Bác yên tâm rồi! hôm nay ở nhà trẻ Tiểu An An đều khóc rất thương tâm..."
"đúng thế, ba mẹ Tiểu An An ly hôn, cậu ấy ở cùng mẹ, anh trai ở cùng ba! Cậu ấy nói rất muốn ở cùng ba với anh trai!" An An là bạn học của Nhạc Nhạc, vì vậy bé vẫn buồn thật lâu: "An An thật đáng thương, lúc ăn cơm trưa, cũng không có ăn cơm!"
Nhạc Nhạc nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút: "ba mẹ, hai người đừng có ly hôn có được không? Chúng ta một nhà không thể xa nhau, bởi vì Nhạc Nhạc thật không dễ dàng mà có ba với anh!"
Thang Duy Thạc lập tức mở miệng chứng minh: "sẽ không, ba mẹ sẽ không ly hôn!"
"đúng thế, ba mẹ sẽ không ly hôn...!" không có kết hôn, nào có ly hôn? Vũ Tình tự giễu nghĩ tới.
"ba mẹ nói đúng rồi, không thể ly hôn! Bởi vì không có ba mẹ Tiểu Bác rất đáng thương, trước đó con đã không có mẹ rồi..."
Nhạc Nhạc cũng tiếp nối gật đầu. "Đúng thế, con sẽ không có ba..."
Cậu ta bất đắc dĩ nhún nhún vai, tự nhiên nói: "anh ta là người có tiếng trong giới doanh nhân, đối với những người có hứng thú với kinh doanh, có ai mà không biết anh ta?"
Vũ Tình có chút căng thẳng, không muốn tiếp tục nói chuyện nữa, tại sao một người mới từ nước ngoài trở về, đều biết cô có qun hệ với Thang Duy Thạc?
"Hôm qua anh ta đối với cô như thế, cô vẫn thích anh ta?"
"Không..." Vũ Tình kích động hô lên một tiếng, tên mặt là nỗi đau xót.
Cô mới không cần yêu hắn, không cần thích hắn, cô hận không thể không quen biết người này.
"Vũ Tình, thật ra cô nên thử gặp gỡ những người đàn ông khác, không phải cùng đàn ông tiến tới quan hệ nào đó, mà chỉ là bạn bè nam nữ, đơn thuần là bạn bè, đây đều là chuyện rất bình thường.
Cô cần học buông thả bản thân một chút, mà không phải giữ chặt khư khư bản thân mình như thế! Ha ha, lời nói không dễ nghe, cô sống quá cứng nhắc rồi, rất giống một xác ướp thở phì phò mà thôi! "Đoạn Tuấn Hi nín cười, trịnh trọng nói.
Sau khi nói xong, Đoạn Tuấn Hi mới cảm thấy đến sự giải bày của thân mình, thực sự rất thích hợp, rất chính xác rồi.
Vũ Tình đứng ngơ ngác, nghiêm túc nghĩ lời hắn nói.
Đây là thật chăng? Cô... cô thực sự sống cứng ngắc như thế sao?
Mặc dù chính bản thân mình nghi vấn, nhưng sau đó cô cũng cho bản thân mình một câu trả lời quả quyết.
Đúng vậy, cô quả thực sống rất cứng ngắc, cô thậm chí không có mấy người bạn, thậm chí bây giờ cô còn không tìm được phương hướng cho cuộc sống nữa!
Trời à, cô muốn làm việc, muốn làm việc!
"được, tôi còn có chuyện, cậu đã ăn cơm xong rồi đó!" Vũ Tình cầm phiếu chuẩn bị tiền. "phục vụ..."
Vũ Tình đồng thời đưa tiền qua, Đoạn Tuấn Hi bỏ tiền vào trong tay phục vụ. "được rồi, tiền thừa là tiền boa!"
Lúc đi tới ngoài phòng ăn, Vũ Tình không nhịn được nói: "nói cho cậu biết, đừng nhìn vào số tiền cậu trả, vậy cũng tính như tôi mới cậu... sau này cậu đừng muốn bảo tôi mời cậu nữa!"
"ha ha, vậy được, lần sau đổi thành tôi mời cô!" hắn mỉm cười.
Làm người sao mà vô lại thế, Vũ Tình tức giận nói: "được, tôi không có thời gian, còn muốn đi tìm việc, tạm biệt!" nói xong, cô xoay người rời đi.
"tìm việc? ha ha, công ty chúng tôi đang tuyển nhân viên, hay cô đến thử xem!" Đoạn Tuấn Hi bắt được cổ tay cô, hưng phấn nói...
----------------
"ba, sao mẹ vẫn chưa về ạ?" Nhạc Nhạc nhìn đồng hồ hỏi, cơ thể nhỏ nhỏ cảm thấy bất an.
Tiểu Bác cũng mở to mắt hỏi ba, sau đó lại chạy đến cạnh cửa xem một chút!
Mắt thấy đã đến 6 giờ, vậy mà mẹ vẫn chưa về!
Cảm giác sợ hãi cực độ, bao phủ toàn thân hắn. chẳng lẽ... chẳng lẽ đến bọn nhỏ cô cũng không cần mà bỏ đi.
Không, cô nói cô sẽ vì bọn nhỏ mà nhẫn nại.
Thang Duy Thạc cầm điện thoại trong nhà, bấm số cô, chờ mười mấy giây sau điện thoại cuối cùng cũng nói mấy. "bà Vương, tôi đang trên xe bus, lập tức tới nhà ngay!" Vũ Tình sốt ruột nghe âm thanh từ điện thoại truyền đến.
Thang Duy Thạc nhất thời cảm thấy trong lòng căng thẳng, nổi lên cảm giác chua xót xa lạ. chết tiệt, cô rốt cuộc chỉ nói với hắn một câu: "Vũ Tình sớm trở về một chút, bọn trẻ cũng đang chờ em về, anh cũng..."
"bíp..."
"anh cũng chờ em" vài chữ này còn chưa nói xong, điện thoại đã trực tiếp bị tắt.
Vũ Tình vừa mở cửa ra, hai đùi liền bị hai bảo bối ôm lấy.
"mẹ, mẹ..."
"mẹ, mẹ làm sao giờ mới về!"
Hai đứa trẻ thực sự sốt ruột, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đầy nước mắt.
Cũng khó trách con sốt ruột tìm mà như thế, trước kia khi bọn chúng về nhà thì mẹ đều ở nhà!
Nhưng hôm nay về nhà đã lâu mà mẹ vẫn chưa xuất hiện.
Vũ Tình vội vàng ngồi xổm xuống ôm hai con trấn an, lau đi nước mắt trên mặt, vừa hôn mỗi đứa một cái: "được rồi, đừng khóc nữa, các con đều lớn cả rồi, không nhìn thấy mẹ còn khóc, xấu hổ không nào?"
Tiểu Bác lau nước mắt, rất tủi thân nói: "con sợ mẹ lại không cần con nữa, Tiểu Bác không phải không kiên cường!"
Nhạc Nhạc không quan tâm có bị mẹ giễu cợt hay không, nước mắt không ngừng chảy. "Mẹ, mẹ về thì tốt rồi. chúng ta ăn cơm đi, bụng con đói rồi!"
"Ừ, các con phải ngoan, sau này mẹ đều phải lúc này mới về, cho nên sau này đừng khóc nữa! mẹ sẽ không đi đâu, mẹ không thể không cần các con!" vỗ đầu bọn trẻ, thấy bọn trẻ không khóc nữa, mới đi vào phòng bên cạnh.
Hình ảnh mộ nhà bốn người ngồi quây quần bên nhau cùng ăn cơm, thoạt nhìn như thế rất là ấm áp hạnh phúc.
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác một lúc thì kêu baba, một lúc thì kêu mẹ, một lúc lại cùng kêu cả ba mẹ. nhìn hai tiểu quỷ bảo bối, cái này y hệt một gia đình hạnh phúc!
Nhưng sau đó chỉ có hai người lớn, bọn họ rốt cuộc là tình huống gì đây?
Trước tiên là gắp tôm cho con trai, lại gắp cho con gái, khi đó hắn rất tự nhiên gắp cho Vũ Tình, Vũ Tình cầm bát tránh sang một bên.
Chiếc đũa xấu hổ dừng ở trên không, sau khi dừng lại vài giây, mới chậm rãi thu lại...
Hai đứa con có lẽ cảm thấy sự khác thường của ba mẹ, mở to mắt chớp chớp nhìn mẹ một chút, vừa lại nhìn ba một chút.
Tiểu Bác thả đũa xuống, sau khi nuốt gì đó trong miệng, mới mở miệng nói chuyện: "ba mẹ, hai người tức giận sao?"
Hai người lớn động tác chậm lại, Thang Duy Thạc rất tự nhiên nhìn về phía mẹ bọn trẻ...
Sau khi lúng túng, Vũ Tình lập tức nở một nụ cười: "Tiểu Bác, mạ tức giận lúc nào? Nào, ăn cơm nhanh lên, sau đó mẹ cùng các con chơi cờ nhảy!"
Hai đứa con bây giờ rất thích chơi cờ nhảy, hơn nữa chơi cũng không tệ lắm.
Nghe mẹ nói, Tiểu Bác mới thoáng an tâm: "chỉ cần ba với mẹ không giận nhau, Tiểu Bác yên tâm rồi! hôm nay ở nhà trẻ Tiểu An An đều khóc rất thương tâm..."
"đúng thế, ba mẹ Tiểu An An ly hôn, cậu ấy ở cùng mẹ, anh trai ở cùng ba! Cậu ấy nói rất muốn ở cùng ba với anh trai!" An An là bạn học của Nhạc Nhạc, vì vậy bé vẫn buồn thật lâu: "An An thật đáng thương, lúc ăn cơm trưa, cũng không có ăn cơm!"
Nhạc Nhạc nhìn ba một chút, lại nhìn mẹ một chút: "ba mẹ, hai người đừng có ly hôn có được không? Chúng ta một nhà không thể xa nhau, bởi vì Nhạc Nhạc thật không dễ dàng mà có ba với anh!"
Thang Duy Thạc lập tức mở miệng chứng minh: "sẽ không, ba mẹ sẽ không ly hôn!"
"đúng thế, ba mẹ sẽ không ly hôn...!" không có kết hôn, nào có ly hôn? Vũ Tình tự giễu nghĩ tới.
"ba mẹ nói đúng rồi, không thể ly hôn! Bởi vì không có ba mẹ Tiểu Bác rất đáng thương, trước đó con đã không có mẹ rồi..."
Nhạc Nhạc cũng tiếp nối gật đầu. "Đúng thế, con sẽ không có ba..."
/152
|