Sau khi phát hiện điện thoại di động không còn pin, cô xoay người chạy về khu nhà học, kết quả một trận sấm đánh lên, cả khu nhà một mảng đen như mực. bác ở phòng thu phát nói, điện thoại đã tê liệt.
Mà bác ở phòng thu phát cũng không có điện thoại di động, Vũ Tình không thể làm gì hơn là quay về ngoài khu nhà chờ có thể có xe taxi đi qua.
Mưa càng ngày càng lớn, trời càng ngày càng tối, trên đường có vài chiếc xe đi qua, nhưng mấy chiếc này đều là xe riêng. Sau lại, dường như cái gì cũng không có, xe không có, càng đừng nói đến người.
Lúc này trong lòng Vũ Tình lại một lần nữa hô to tên Thang Duy Thạc, cô rất sợ, thực sự rất sợ.
"Thang Duy, Thang Duy...anh có thể tới đón em không?" Vũ Tình vừa lau nước mắt vừa thấp giọng khẽ líu ríu. "ô...anh nhất định tìm không thấy em, bởi vì anh làm sao có thể tìm thấy em!"
Cô tuyệt vọng đem mặt vùi vào trong tay, hoảng sợ không biết pahir làm thế nào.
"ca". một tiếng sấm vang lên, Vũ Tình theo phản xạ lùi lại phía sau ôm lấy thân thể của mình.
Một đường ánh sang màu vàng, lần nữa cắt phía chân trời, Vũ Tình khẩn trương đợi tiếng sấm vang lên.
"rắc rắc..."
"a..."
Tiếng hét chói tai của Vũ Tình gần như cùng tiếng sấm vang lên: "Thang Duy Thạc, anh mau tới đi, ô...nếu anh tới, e sẽ tha thứ cho anh!" cô thấp giọng lẩm bẩm cầu nguyện.
Mà ông trời hình như nghe được lời cầu khẩn của cô, đột nhiên một chùm ánh sáng ở trong trời đêm phát sáng lên.
Vũ Tình trợn to hai mắt nhìn, không để ý nhanh chóng dậm xuống nước, hướng phía đường quốc lộ chạy đi. Nhưng khi cô nhìn thấy không phải là taxi, mất mát xoay người...
Nhanh chóng một chiếc xe lao tới, "két" một tiếng dừng lại, lập tức cửa xe bị đẩy ra. "Vũ Tình..."
Đứng trong mưa to gió lớn cơ thể mảnh mai ngơ ngác đứng lại, Vũ Tình không tin có người đang gọi tên cô.
Sẽ không, cô căn bản còn không biết mình đang ở đâu, làm sao hắn có thể tới?
Huyền ảo, tất cả đều là ảo tưởng của cô!
"Vũ Tình..." Thang Duy Thạc bị che mất tầm nhìn, nước mưa đã che mất tầm mắt của hắn. vài bước lớn đuổi theo cơ thể của cô. "Vũ Tình..."
Liên tiếp ba tiếng kêu to, rốt cuộc Vũ Tình quay đầu lại!
Thang Duy Thạc toàn người là nước đang đứng trước mặt cô, hai mắt bị ép nheo lại nhìn cô: "Vũ Tình..."
"Duy Thạc..." Vũ tình gọi to, nhào vào trong lòng Thang Duy Thạc. hai tay giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, siết chặt bám lấy cổ hắn.
Lại nhìn thấy hắn chớp mắt, tất cả sợ hãi lại lần nữa hiện lên, nước mắt trộn lẫn nước mưa dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuôi đến đầu vai hắn. "Thang Duy, Thang Duy...anh làm sao giờ mới tới hả...?"
"cô gái, em thực sự khiến cho anh tìm rất khó!" dùng sức ôm chặt thân thể của cô, xác định cô đã ở trong lòng hắn. trời à, sợ hãi làm sao khi chỉ có một mình cô.
Hắn ở trong xe tìm cô, trái tim một mực kinh hoàng. "ô...em rất sợ!"
"không sợ nữa, về nhà, chúng ta về nhà, các con đều đang ở nhà chờ em." Một cánh tay to khỏe ôm lấy cô, đi vào trong xe...
...............
Sau khi Thang Duy Thạc từ nhà đi ra, liền tới công ty Hoa Sa, mà lúc hắn đi vào tìm, toàn công ty đã tan ca.
Sau đó hắn lại ở trong nhà gọi điện thoại, Tiểu Bác nói mẹ cũng không có trở về.
Hắn lo lắng, cố không so đo vấn đề sĩ diện, trực tiếp bỏ qua rồi gọi cho Đoạn Tuấn Hi.
" Thang Duy Thạc, anh sao lại gọi điện thoại cho tôi?" lời nói của Đoạn Tuấn Hi tràn ngập kinh ngạc.
"cậu bớt nói nhảm đi, cậu nói cho tôi biết, Vũ Tình có ở cùng cậu không?" hắn chỉ muốn biết cô có an toàn hay không, chỉ cần cô không có việc gì, tất cả đều không quan trọng.
"tại sao phải nói cho anh?"
"Đoạn Tuấn Hi, bây giờ là lúc nào rồi, tôi không có thời gian mà đấu với cậu. cậu mau nói cho tôi biết Vũ Tình đang ở đâu?"
"oa, ngữ khí của anh thật lớn, thôi đi, tôi bây giờ đang bận, nói cho anh biết, tôi đang ở nước anh, làm sao có thể ở cùng cô ấy?"
"cậu ở Anh, vậy Vũ Tình đâu? Đài Bắc bây giờ bão gió đang thổi, Vũ Tình vẫn chưa về nhà, tôi tới công ty của các người, đều nói tan ca hết rồi, cô ấy ở đâu?" giọng nói của Thang Duy Thạc lúc này đã run rẩy!
Bão gió? Nghe tới hai từ này Đoạn Tuấn Hi cảm giác được tình trạng nghiêm trọng. "Vũ Tình, hôm nay hình như có cuộc thi ở lớp học ban đêm, anh đi đến đó xem xem, cô ấy hẳn là ở nơi đó!"
Sau khi Thang Duy Thạc hỏi tên và địa điểm trường học, một giây đông hồ cũng không dám trì hoãn liền khởi động xe rời đi.
------------
Về đến trong nhà, bên trong một màu đen mịt, nhưng cho dù là tối Vũ Tình cũng cảm giác được an toàn rồi. Bởi vì nơi này chính là nhà của cô, có hắn, có con! "bọn nhỏ đâu?" từ khi sấm bắt đầu, cô liền lo lắng bọn nhỏ.
Nhạc Nhạc sợ nhất là tiếng sấm, nó nhất định rất sợ.
"các con đều ở trong phòng!"
Bọn họ trong phòng một màn thân mật, làm cho Vũ Tình cùng Thang Duy Thạc cảm động, bọn họ biết bọn nhỏ rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Tiểu Bác cầm chiếc đèn pin nhỏ với quyển truyện tranh trong tay "anh, ba có thể tìm thấy mẹ không?" câu hỏi này Nhạc Nhạc đã hỏi qua rất nhiều lần rồi.
Mà Tiểu Bác lại không có một chút buồn chán, hứa rất nhiều lần rồi gật đầu. "nhất định có thể, bới vì baba là người ba rất tuyệt!"
"hai bảo bối, mẹ đã về rồi!" Vũ Tình đứng trước cửa phòng, đối với bọn nhỏ nói...
Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác đồng thời quay đầu lại, phấn khởi hô to: "mẹ, mẹ..."
Mà bác ở phòng thu phát cũng không có điện thoại di động, Vũ Tình không thể làm gì hơn là quay về ngoài khu nhà chờ có thể có xe taxi đi qua.
Mưa càng ngày càng lớn, trời càng ngày càng tối, trên đường có vài chiếc xe đi qua, nhưng mấy chiếc này đều là xe riêng. Sau lại, dường như cái gì cũng không có, xe không có, càng đừng nói đến người.
Lúc này trong lòng Vũ Tình lại một lần nữa hô to tên Thang Duy Thạc, cô rất sợ, thực sự rất sợ.
"Thang Duy, Thang Duy...anh có thể tới đón em không?" Vũ Tình vừa lau nước mắt vừa thấp giọng khẽ líu ríu. "ô...anh nhất định tìm không thấy em, bởi vì anh làm sao có thể tìm thấy em!"
Cô tuyệt vọng đem mặt vùi vào trong tay, hoảng sợ không biết pahir làm thế nào.
"ca". một tiếng sấm vang lên, Vũ Tình theo phản xạ lùi lại phía sau ôm lấy thân thể của mình.
Một đường ánh sang màu vàng, lần nữa cắt phía chân trời, Vũ Tình khẩn trương đợi tiếng sấm vang lên.
"rắc rắc..."
"a..."
Tiếng hét chói tai của Vũ Tình gần như cùng tiếng sấm vang lên: "Thang Duy Thạc, anh mau tới đi, ô...nếu anh tới, e sẽ tha thứ cho anh!" cô thấp giọng lẩm bẩm cầu nguyện.
Mà ông trời hình như nghe được lời cầu khẩn của cô, đột nhiên một chùm ánh sáng ở trong trời đêm phát sáng lên.
Vũ Tình trợn to hai mắt nhìn, không để ý nhanh chóng dậm xuống nước, hướng phía đường quốc lộ chạy đi. Nhưng khi cô nhìn thấy không phải là taxi, mất mát xoay người...
Nhanh chóng một chiếc xe lao tới, "két" một tiếng dừng lại, lập tức cửa xe bị đẩy ra. "Vũ Tình..."
Đứng trong mưa to gió lớn cơ thể mảnh mai ngơ ngác đứng lại, Vũ Tình không tin có người đang gọi tên cô.
Sẽ không, cô căn bản còn không biết mình đang ở đâu, làm sao hắn có thể tới?
Huyền ảo, tất cả đều là ảo tưởng của cô!
"Vũ Tình..." Thang Duy Thạc bị che mất tầm nhìn, nước mưa đã che mất tầm mắt của hắn. vài bước lớn đuổi theo cơ thể của cô. "Vũ Tình..."
Liên tiếp ba tiếng kêu to, rốt cuộc Vũ Tình quay đầu lại!
Thang Duy Thạc toàn người là nước đang đứng trước mặt cô, hai mắt bị ép nheo lại nhìn cô: "Vũ Tình..."
"Duy Thạc..." Vũ tình gọi to, nhào vào trong lòng Thang Duy Thạc. hai tay giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, siết chặt bám lấy cổ hắn.
Lại nhìn thấy hắn chớp mắt, tất cả sợ hãi lại lần nữa hiện lên, nước mắt trộn lẫn nước mưa dọc theo khuôn mặt nhỏ nhắn chảy xuôi đến đầu vai hắn. "Thang Duy, Thang Duy...anh làm sao giờ mới tới hả...?"
"cô gái, em thực sự khiến cho anh tìm rất khó!" dùng sức ôm chặt thân thể của cô, xác định cô đã ở trong lòng hắn. trời à, sợ hãi làm sao khi chỉ có một mình cô.
Hắn ở trong xe tìm cô, trái tim một mực kinh hoàng. "ô...em rất sợ!"
"không sợ nữa, về nhà, chúng ta về nhà, các con đều đang ở nhà chờ em." Một cánh tay to khỏe ôm lấy cô, đi vào trong xe...
...............
Sau khi Thang Duy Thạc từ nhà đi ra, liền tới công ty Hoa Sa, mà lúc hắn đi vào tìm, toàn công ty đã tan ca.
Sau đó hắn lại ở trong nhà gọi điện thoại, Tiểu Bác nói mẹ cũng không có trở về.
Hắn lo lắng, cố không so đo vấn đề sĩ diện, trực tiếp bỏ qua rồi gọi cho Đoạn Tuấn Hi.
" Thang Duy Thạc, anh sao lại gọi điện thoại cho tôi?" lời nói của Đoạn Tuấn Hi tràn ngập kinh ngạc.
"cậu bớt nói nhảm đi, cậu nói cho tôi biết, Vũ Tình có ở cùng cậu không?" hắn chỉ muốn biết cô có an toàn hay không, chỉ cần cô không có việc gì, tất cả đều không quan trọng.
"tại sao phải nói cho anh?"
"Đoạn Tuấn Hi, bây giờ là lúc nào rồi, tôi không có thời gian mà đấu với cậu. cậu mau nói cho tôi biết Vũ Tình đang ở đâu?"
"oa, ngữ khí của anh thật lớn, thôi đi, tôi bây giờ đang bận, nói cho anh biết, tôi đang ở nước anh, làm sao có thể ở cùng cô ấy?"
"cậu ở Anh, vậy Vũ Tình đâu? Đài Bắc bây giờ bão gió đang thổi, Vũ Tình vẫn chưa về nhà, tôi tới công ty của các người, đều nói tan ca hết rồi, cô ấy ở đâu?" giọng nói của Thang Duy Thạc lúc này đã run rẩy!
Bão gió? Nghe tới hai từ này Đoạn Tuấn Hi cảm giác được tình trạng nghiêm trọng. "Vũ Tình, hôm nay hình như có cuộc thi ở lớp học ban đêm, anh đi đến đó xem xem, cô ấy hẳn là ở nơi đó!"
Sau khi Thang Duy Thạc hỏi tên và địa điểm trường học, một giây đông hồ cũng không dám trì hoãn liền khởi động xe rời đi.
------------
Về đến trong nhà, bên trong một màu đen mịt, nhưng cho dù là tối Vũ Tình cũng cảm giác được an toàn rồi. Bởi vì nơi này chính là nhà của cô, có hắn, có con! "bọn nhỏ đâu?" từ khi sấm bắt đầu, cô liền lo lắng bọn nhỏ.
Nhạc Nhạc sợ nhất là tiếng sấm, nó nhất định rất sợ.
"các con đều ở trong phòng!"
Bọn họ trong phòng một màn thân mật, làm cho Vũ Tình cùng Thang Duy Thạc cảm động, bọn họ biết bọn nhỏ rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Tiểu Bác cầm chiếc đèn pin nhỏ với quyển truyện tranh trong tay "anh, ba có thể tìm thấy mẹ không?" câu hỏi này Nhạc Nhạc đã hỏi qua rất nhiều lần rồi.
Mà Tiểu Bác lại không có một chút buồn chán, hứa rất nhiều lần rồi gật đầu. "nhất định có thể, bới vì baba là người ba rất tuyệt!"
"hai bảo bối, mẹ đã về rồi!" Vũ Tình đứng trước cửa phòng, đối với bọn nhỏ nói...
Nhạc Nhạc cùng Tiểu Bác đồng thời quay đầu lại, phấn khởi hô to: "mẹ, mẹ..."
/152
|