Bọn trẻ đều đã ngủ, Thang Duy Thạc đương nhiên có cơ hội lộ ra sự vô lại của hắn. cánh tay dài duỗi ra thu lại, lưng Vũ Tình bị ép dán chặt lên thân thể của hắn: "Này, anh muốn làm gì, buông tay ra!"
"Vũ Tình, bọn trẻ đều ngủ trưa rồi, chúng ta cũng tìm vài chuyện để làm có được không?" hắn thì thầm làm nũng ở bên tai cô, cánh tay không ngừng siết chặt.
Hơi nóng của hắn phả lên cổ cô, không hề lãng phí toàn bộ phả ra bên tai cô. Vũ Tình tránh né cúi thấp đầu, rụt cổ lại: "Em đang dọn dẹo phòng mà, anh nhìn xem, phòng bị hai cái đứa nhỏ ném loạn cả lên!"
"Đừng dọn dẹp nữa, dọn xong chúng vẫn làm cho bừa bãi, dọn đi dọn lại, chúng vẫn làm loạn lại thôi!" Anh vừa cười vừa ngụy biện nói, tay anh đang ở phần eo cô từ từ xoa lên trên.
Ý đồ của anh rất rõ ràng, mặt lúc này đỏ lên, càng tăng sự nóng bỏng: "Thang Duy Thạc, anh đừng xằng bậy đó. Em nói cho anh biết, anh không thể chạm vào em!" cô kiên trì giữ vững quan điểm của mình, tuy rằng lần này cô nói không kiên quyết lắm, giọng mềm nhũn, hơi thở khẽ run.
Thang Duy Thạc cong môi cười, hai cánh tay nhấc bổng cô lên, bước nhanh vào gian phòng bên trong.
Hắn không thèm để ý đến sự mắng chửi của cô, một mạch mang cô tiến vào, dù cô dịu dàng hay kiên quyết cũng mặc, cuối cùng hắn cũng thu phục được cô thôi.
Không lâu sau, âm thanh chống cự của Vũ Tình cũng chuyển thành một tiếng rên khe khẽ...
------------------------------
Thang Duy Thạc thỏa mãn nhìn thân thể nhỏ nhắn đang thở hổn hển, cảm nhận được một hồi kịch tình vừa xảy ra.
Người bị ép tới thở không nổi, cô giơ bàn tay nhỏ bé che miệng hắn: "Đứng lên đi..."
Dù không muốn rời khỏi người cô, nhưng vì không nỡ thấy cô bị ngộp. Hắn cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó mới tự nguyện để cô rời khỏi.
Hắn đã có kinh nghiệm trước, nên lần này biết quan tâm cô hơn, nhưng dù vậy cô cũng sẽ không cảm động.
Vũ Tình kéo chăn cao lên, để lộ đôi vai và nói: "Anh biết là không có nước tắm mà, anh làm như vậy em rất khó chịu, biết không hả?" may quá. Không tệ lắm, lần này cô không tức giận hắn xằng bậy, mà tức giận không được tắm rửa.
Hắn cảm thấy thật thoải mái, vừa rồi vì lo lắng sự tình sẽ không tôt nhưng giờ có thể nhẹ nhõm rồi: "Như thế này cũng không bẩn gì, thích ứng một chút thì được mà!" hắn cười ngỏn ngoẻn, ngang ngược che đậy chuyện mới gây ra.
Mặc dù kinh ngạc với sự thay đổi của hắn, nhưng cũng không muốn để hắn lên mặt. cô hung hăng liếc hắn một cái, mệt mỏi ngáp.
Cứ như vậy cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thật dễ ngủ.
Vừa bỏ qua một vấn đề, thì lại thêm một vấn đề mới. Thấy tâm tình cô tốt hơn, Thang Duy Thạc ôm chặt cô từ phía sau, hai thân thể trần trụi dính chặt nhau dưới chăn.
"Vũ Tình, anh muốn hỏi em một vấn đề này!" Lúc này hắn thật sự sợ hãi và căng thẳng, chỉ sợ đáp án sẽ làm bản thân bị tổn thương. Nhưng hắn đã chuẩn bị tốt, dù là sự thật có tổn thương và đáng sợ như thế nào thì hắn cũng sẽ không buông tay cô.
"Gì?" lúc này mắt cô nhắm chặt, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Hít thở thật sâu, hắn thật cẩn thận hỏi: "....lúc trước mỗi buổi tối em hay đi ra ngoài, em có đi học hay không?"
"Ừ!"
Nghe được đáp án này khiến hắn mừng như điên, nén lại cảm xúc, hỏi thêm một vấn đề mấu chốt khác: "Vậy em và Đoạn Tuấn Hi là người yêu sao?"
"..." đáp lại hắn là tiếng thở đều đều, Vũ Tình đã ngủ say.
Lòng Thang Duy Thạc buồn bực, thật buồn bực...
Cuối cùng đau đớn nhìn bóng lưng của cô, thiệt là...sao cô lại ngủ lúc này chứ?
Hắn vất vả lắm mới lấy được dũng khí để hỏi, nhưng lại không nghe được đáp án, điều này thật khiến hắn đau đớn.
--------------------------
"A, ba mẹ đang ngủ kìa!" hai đứa trẻ đã tỉnh ngủ, đẩy cửa ohingf ra, thật cẩn thận tiến đến! nhìn hai người trên giường đang ngủ say, hai bạn trẻ nhónchân nhìn lên, cố gắng nhìn ba mẹ.
Mắt Nhạc Nhạc nhấp nháy và mở thật to, vì bé thấy ba mẹ cùng ôm nhau, nhưng hình như bọn họ đều không mặc quần áo thì phải?
Mắt Tiểu Bác cũng mở thật to, nhìn ba mẹ ở cùng một chỗ rất bình thường! vì nó đã xem trong tivi đều giống như vậy mà.
"Nhạc Nhạc, chúng ta đi chơi đi!" Tiểu Bác kéo tay em gái rủ rê.
"Không! Chúng ta lên giường nằm cùng ba mẹ ngủ, được không? Tiểu Bác. Chúng ta chưa từng ngủ cùng ba mẹ mà!" Nhạc Nhạc kéo tay anh trai, vừa nói vừa mong chờ.
Nghe Nhạc Nhạc đề nghị, Tiểu Bác cũng cảm thấy thích thú. Nhưng, nó mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không được tốt, nhưng hắn không thể nói ra chỗ nào không tốt!
"Tiểu Bác, mau tới, chúng ta lên giường đi!" Nhạc Nhạc kéo tay Tiểu Bác đến bên giường lớn.
Tiểu Bác đang do dự, bị Nhạc Nhạc kéo nằm lên giường.
Mà trên giường hai người lớn ngủ quá say, có lẽ vì quá mệt mỏi, căn bản không phát hiện hai cái đứa bé kia đã leo lên giường. hơn nữa bọn chúng còn hoa chân múa tay vui sướng vui đùa.
Leo lên giường được một lúc, hai cái tiểu ác ma đi tới ba mẹ.
Tiểu Bác nằm sát ba, mà Nhạc Nhạc thì nằm bên cạnh mẹ...
Nhạc Nhạc với nụ cười ác ma, vuốt cái mũi mẹ, sau đó dùng đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi đỏ mọng của mẹ...
Bị hôn nên tỉnh ngủ hẳn, phút chốc mở hai mắt. nhìn thấy khuôn mặt của con gái tươi cười, sợ hãi cô kêu lên thành tiếng: "A..."
"Vũ Tình, bọn trẻ đều ngủ trưa rồi, chúng ta cũng tìm vài chuyện để làm có được không?" hắn thì thầm làm nũng ở bên tai cô, cánh tay không ngừng siết chặt.
Hơi nóng của hắn phả lên cổ cô, không hề lãng phí toàn bộ phả ra bên tai cô. Vũ Tình tránh né cúi thấp đầu, rụt cổ lại: "Em đang dọn dẹo phòng mà, anh nhìn xem, phòng bị hai cái đứa nhỏ ném loạn cả lên!"
"Đừng dọn dẹp nữa, dọn xong chúng vẫn làm cho bừa bãi, dọn đi dọn lại, chúng vẫn làm loạn lại thôi!" Anh vừa cười vừa ngụy biện nói, tay anh đang ở phần eo cô từ từ xoa lên trên.
Ý đồ của anh rất rõ ràng, mặt lúc này đỏ lên, càng tăng sự nóng bỏng: "Thang Duy Thạc, anh đừng xằng bậy đó. Em nói cho anh biết, anh không thể chạm vào em!" cô kiên trì giữ vững quan điểm của mình, tuy rằng lần này cô nói không kiên quyết lắm, giọng mềm nhũn, hơi thở khẽ run.
Thang Duy Thạc cong môi cười, hai cánh tay nhấc bổng cô lên, bước nhanh vào gian phòng bên trong.
Hắn không thèm để ý đến sự mắng chửi của cô, một mạch mang cô tiến vào, dù cô dịu dàng hay kiên quyết cũng mặc, cuối cùng hắn cũng thu phục được cô thôi.
Không lâu sau, âm thanh chống cự của Vũ Tình cũng chuyển thành một tiếng rên khe khẽ...
------------------------------
Thang Duy Thạc thỏa mãn nhìn thân thể nhỏ nhắn đang thở hổn hển, cảm nhận được một hồi kịch tình vừa xảy ra.
Người bị ép tới thở không nổi, cô giơ bàn tay nhỏ bé che miệng hắn: "Đứng lên đi..."
Dù không muốn rời khỏi người cô, nhưng vì không nỡ thấy cô bị ngộp. Hắn cúi đầu hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng của cô, sau đó mới tự nguyện để cô rời khỏi.
Hắn đã có kinh nghiệm trước, nên lần này biết quan tâm cô hơn, nhưng dù vậy cô cũng sẽ không cảm động.
Vũ Tình kéo chăn cao lên, để lộ đôi vai và nói: "Anh biết là không có nước tắm mà, anh làm như vậy em rất khó chịu, biết không hả?" may quá. Không tệ lắm, lần này cô không tức giận hắn xằng bậy, mà tức giận không được tắm rửa.
Hắn cảm thấy thật thoải mái, vừa rồi vì lo lắng sự tình sẽ không tôt nhưng giờ có thể nhẹ nhõm rồi: "Như thế này cũng không bẩn gì, thích ứng một chút thì được mà!" hắn cười ngỏn ngoẻn, ngang ngược che đậy chuyện mới gây ra.
Mặc dù kinh ngạc với sự thay đổi của hắn, nhưng cũng không muốn để hắn lên mặt. cô hung hăng liếc hắn một cái, mệt mỏi ngáp.
Cứ như vậy cô từ từ chìm vào giấc ngủ, thật dễ ngủ.
Vừa bỏ qua một vấn đề, thì lại thêm một vấn đề mới. Thấy tâm tình cô tốt hơn, Thang Duy Thạc ôm chặt cô từ phía sau, hai thân thể trần trụi dính chặt nhau dưới chăn.
"Vũ Tình, anh muốn hỏi em một vấn đề này!" Lúc này hắn thật sự sợ hãi và căng thẳng, chỉ sợ đáp án sẽ làm bản thân bị tổn thương. Nhưng hắn đã chuẩn bị tốt, dù là sự thật có tổn thương và đáng sợ như thế nào thì hắn cũng sẽ không buông tay cô.
"Gì?" lúc này mắt cô nhắm chặt, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt.
Hít thở thật sâu, hắn thật cẩn thận hỏi: "....lúc trước mỗi buổi tối em hay đi ra ngoài, em có đi học hay không?"
"Ừ!"
Nghe được đáp án này khiến hắn mừng như điên, nén lại cảm xúc, hỏi thêm một vấn đề mấu chốt khác: "Vậy em và Đoạn Tuấn Hi là người yêu sao?"
"..." đáp lại hắn là tiếng thở đều đều, Vũ Tình đã ngủ say.
Lòng Thang Duy Thạc buồn bực, thật buồn bực...
Cuối cùng đau đớn nhìn bóng lưng của cô, thiệt là...sao cô lại ngủ lúc này chứ?
Hắn vất vả lắm mới lấy được dũng khí để hỏi, nhưng lại không nghe được đáp án, điều này thật khiến hắn đau đớn.
--------------------------
"A, ba mẹ đang ngủ kìa!" hai đứa trẻ đã tỉnh ngủ, đẩy cửa ohingf ra, thật cẩn thận tiến đến! nhìn hai người trên giường đang ngủ say, hai bạn trẻ nhónchân nhìn lên, cố gắng nhìn ba mẹ.
Mắt Nhạc Nhạc nhấp nháy và mở thật to, vì bé thấy ba mẹ cùng ôm nhau, nhưng hình như bọn họ đều không mặc quần áo thì phải?
Mắt Tiểu Bác cũng mở thật to, nhìn ba mẹ ở cùng một chỗ rất bình thường! vì nó đã xem trong tivi đều giống như vậy mà.
"Nhạc Nhạc, chúng ta đi chơi đi!" Tiểu Bác kéo tay em gái rủ rê.
"Không! Chúng ta lên giường nằm cùng ba mẹ ngủ, được không? Tiểu Bác. Chúng ta chưa từng ngủ cùng ba mẹ mà!" Nhạc Nhạc kéo tay anh trai, vừa nói vừa mong chờ.
Nghe Nhạc Nhạc đề nghị, Tiểu Bác cũng cảm thấy thích thú. Nhưng, nó mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không được tốt, nhưng hắn không thể nói ra chỗ nào không tốt!
"Tiểu Bác, mau tới, chúng ta lên giường đi!" Nhạc Nhạc kéo tay Tiểu Bác đến bên giường lớn.
Tiểu Bác đang do dự, bị Nhạc Nhạc kéo nằm lên giường.
Mà trên giường hai người lớn ngủ quá say, có lẽ vì quá mệt mỏi, căn bản không phát hiện hai cái đứa bé kia đã leo lên giường. hơn nữa bọn chúng còn hoa chân múa tay vui sướng vui đùa.
Leo lên giường được một lúc, hai cái tiểu ác ma đi tới ba mẹ.
Tiểu Bác nằm sát ba, mà Nhạc Nhạc thì nằm bên cạnh mẹ...
Nhạc Nhạc với nụ cười ác ma, vuốt cái mũi mẹ, sau đó dùng đôi môi nhỏ nhắn hôn lên môi đỏ mọng của mẹ...
Bị hôn nên tỉnh ngủ hẳn, phút chốc mở hai mắt. nhìn thấy khuôn mặt của con gái tươi cười, sợ hãi cô kêu lên thành tiếng: "A..."
/152
|