Thang Duy Thạc vừa bước vào đại sảnh của công ty, liền liếc mắt nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó
Hắn đang tìm cái gì đây? Đương nhiên là người phụ nữ mới sáng sớm nay vừa chạy trốn rồi, là mẹ của con hắn
Nhưng mà lúc này đang là giờ cao điểm, trong đại sảnh rất đông người, để hắn tìm thấy cô quả thật rất khó khăn
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng"
"..."
Các nhân viên đi qua, đều rất cung kính lễ phép cúi đầu hỏi thăm, lịch sự giơ tay lên, Thang Duy Thạc đều gật đầu với mọi người
Mỗi nhân viên của công ty chào hỏi một lần với tổng giám đốc, nhưng mà lúc này Thang Duy Thạc đều gật đầu với mỗi một người
Ai... chỉ thấy Thang Duy Thạc liên tiếp gật đầu thật là rất giống người máy!
Thật nhanh đã đến 9 giờ, người ở trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, người chào hỏi cùng hắn theo đó cũng tăng nhiều hơn!
Hắn vẫn gật đầu, Căn bản là không rảnh để tìm kiếm bóng dáng của cô! bất đắc dĩ hắn đành phải nhấn vào nút thang máy!
'ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra!
Nhấc chân lên định đi vào trong thang máy, nhưng lại nhìn thấy trong thang máy có một người ăn mặc rất kỳ quặc, "Cụ già"!
Trên người mặc chiếc váy hoa rộng, đội một chiếc mũ trên đầu làm che đi khuôn mặt, phía dưới mũ lộ ra một vài sợi tóc màu đen!
ồ, kỳ quái, hẳn đây không phải là bà cụ, tóc của bà cụ sẽ không để đen mềm mại như thế?
Vị bà cụ này đưa lưng về phía hắn làm hắn không tài nào phán đoán chính xác tuổi của "bà" được, đồng thời với sự nghi ngờ, hắn đã rất lễ phép nói: "Vị nữ sĩ này, đây là thang máy của Tổng giám đốc, nếu bà muốn đi thang máy thì xin dùng thang máy khác!'
hai vai "bà cụ' chợt rung lên, hình như là đang khóc!( trên thực tế là đang cúi đầu điên cuồng mà cười - lời của tác giả)
"xin lỗi, tôi không phải là đuổi bà, mà đây không phải nơi bà có thể vào!" nếu là nhân viên thì hắn đã nghiêm khắc mà đuổi ra ngoài, nhưng đây là phụ nữ, cũng là bậc trưởng lão, nên hắn vẫn muốn lưu lại vài phần thể diện!
Thang Duy Thạc giương mắt duy trì khí thế
Nhân viên, hi vọng bọn họ có thể xử lý một chút. Phải biết rằng bây giờ các sự kiện khủng bố rất nhiều, hắn cũng không muốn mạo hiểm! đúng lúc này, vô tình một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi hắn.
Thực sự vậy, hắn rất quen mùi hương này! Mỗi buổi tối hắn đều vùi mặt vào ngực của người phụ nữ này ( ý nói chị Vũ Tình chữ ko nói "bà lão" đang đứng bên cạnh đâu nhá, tuy cả hai là 1 nhưng đối tượng đang nói đến là hoàn toàn khác nhau) không biết chán mà hít lấy mùi hương này sảng khoái đi vào giấc ngủ!
Lần nữa nhìn theo cái lưng đang hướng về phía hắn của "bà cụ", ánh mắt sắc bén như xuyên thấu qua cái váy hoa, thận trọng xem xét hình dáng này.
"bà cụ" dường như càng ngày càng khẩn trương, động đậy bất an, mà theo sự rối loạn đó, cái khăn đang quàng trên cổ thoáng bị lệch đi, lộ ra mấy vết màu đỏ...
Trên mặt Thang Duy Thạc hiện ra chút nghi ngờ cùng đó ẩn dấu một nụ cười, theo sau tiến vào trong thang máy, nhấn vào phím số, thang máy chậm rãi đi lên.
Bàn tay to màu đồng của một người đàn ông ôm lấy cái "eo xô của bà cụ" ( là cái eo như xô nước đó)
"bà cụ' hoảng sợ kêu lên, nhưng thanh âm rất nhỏ, không thể phát hiện được.
Thang Duy Thạc đột nhiên cúi đầu bên tai cô cười khẽ. "bà cô, người tại sao lại dùng thang máy của Tổng giám đốc thế? Chẳng nhẽ bà quen tôi à?" 'bà cô' trốn tránh cúi đầu, trong lòng thầm mắng tên đàn ông này, Thang Duy Thạc đúng là kẻ điên cuồng, với một bà cô mà cũng có cảm giác.
Chết tiệt, tại trưởng 'bộ phận vệ sinh hại cô, hại cô ngu ngốc, cảm giác nhạy bén một tý, trốn vào trong thang máy chuyên dụng.
Dù sao trong thang máy chuyên dụng cô nhất định có thể chờ được hắn.
Không nói lời nào? Được thôi! Muốn chơi à? Vậy hắn sẽ tiếp tục hầu hạ thật tốt!"
Bàn tay tà ác của hắn chậm chạp theo di chuyển hướng của cô, dùng sức mà sờ ở trên mặt cô. "Woa, thì ra da bà mượt như thế, một chút cũng không thua lớp trẻ!"
'bà cụ' cũng chịu không được nữa rồi, dùng sức giơ tay lên đấm trên đầu hắn một cái. "ma biến thái".
Chiếc kính vàng lỗi thời, che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô. Chiếc váy hoa che khuất được những đường cong tinh tế của cô, chiếc khăn lụa to màu đỏ, 'vừa đúng' làm cô càng trông thêm lỗi thời và ngớ ngẩn!
Thang Duy Thạc khoonh nhịn được mà cười 'khúc khích'!
Vũ Tình oán hận nhìn hắn rồi liếc mắt một cái, có vài phần thẹm thùng rồi quát to: "anh cười đi, cười cho chết luôn đi!"
Một âm thanh phát ra, thang máy đã đến nơi, Thang Duy Thạc bá đạo mang 'bà cụ' ra khỏi thang máy!
"này, không cần, em không thể đồng thời xuất hiện cùng anh!" Vũ Tình vừa giạy giụa, vừa khẽ nói ra!
Nhưng khi cô đang nói thì bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, hơn nữa cô thư ký cũng đã kính cẩn lễ phép đứng ở một bên hành lễ. "Tổng giám đốc, chào buổi sáng! Vị này là bà của tổng giám đốc ạ? Chào bà!"
Người căng ra, nghe thấy lời cô gái trước mắt, trong nháy mắt thần kinh suy sụp!
Cái...cái gì? Bà hả? bà của Thang Duy Thạc? "khụ khụ..."
Cô thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết!
Thang Duy Thạc nghiêm túc gật đàu với thư kí, sau đó kéo 'bà cụ' đi vào trong phòng làm việc!
Vừa mới đến cửa phòng, cái miệng ngọt sớt không quên nịnh nọt của cô thư kí lại nói: "bà của tổng giám đốc thật trẻ, hẳn là năm nay không quá 60 tuổi?"
Vũ Tình thiếu chút nữa cười muốn chết, cô...cô đã thành công khi hóa trang như vậy sao?
Thang Duy Thạc trừng mắt liếc mẹ bọn trẻ một cái, trong mắt có chút tức giận, bất đắc dĩ cùng ... ánh mắt sủng ái.
"Nhìn bộ dạng như quỷ của em xem, em tự nhìn xem!" sau khi đóng cửa phòng lại, Thang Duy Thạc thô lỗ kéo mẹ của bọn trẻ, đi vào trong toilet, khiến cho cô đứng đối diện với gương thật tốt mà xem!
Vũ Tình nhìn thoáng qua, trên mặt tràn đầy vẻ 'tự sùng bái'! "không tồi, em chính là muốn hiệu quả này, ha ha, ai có thể nghĩ 'bà cụ' sẽ cùng anh gây ra vụ bê bối trước đây!"
"xem ra em vẫn rất hài lòng?" hắn đang cố hết sức kiềm chế cơn tức giận, giả vờ ung dung xét hỏi cô.
"đúng thế, ha ha, thật không ngờ lại thành công như thế!" nói đến lúc này trên mặt Vũ Tình lại lộ ra một chút tiếc nuối.
"ai... nếu em không bỏ lỡ mất cơ hội ra nước ngoài, có lẽ em trở thành một chuyên gia hóa trang nổi tiếng rồi!"
Vẻ mặt ưu sầu như thế, làm cho ngực hắn có chút gì đó... không thoải mái.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những thứ vô dụng này, vốn dĩ anh muốn bố trí cho em làm công việc của trợ lí, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng em như thế này, anh thật không biết bố trí cho em làm việc gì nữa đây?"
Cái...cái gì? Vũ Tình lại cả kinh một phen hét to. "Anh bảo em làm trợ lí? Em làm sao có thể? Em cái gì cũng đều không biết!" cô lúc trước vốn là sinh viên trường T, nhưng mà cũng chỉ đi học được mấy ngày mà thôi.
Nếu nói về học tập, cô nhất định rất có tự tin, nhưng mà nói làm việc trong công ty lớn thế này, cô một chút sức lực cũng không có.
"ha ha, không phải là em không muốn ở nhà cho ngu ngốc sao? dù sao tùy tiện bó trí vị trí trợ lí cũng tốt. cũng không hi vọng em có thể sẽ làm gì, có thể làm được gì!", hắn nhún vai, rất tự nhiên nói.
Cái giọng điệu giáo huấn này làm cho cô tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng chọc giận cô: "Thang Duy Thạc, ý của anh chính là em làm công việc như thế này, thêm em hoắc bớt em cũng không sao phải không?"
"không sai biệt lắm! dù sao em không phải là muốn trốn tránh việc nội trợ, ra ngoài để thả lỏng, thuận tiện gặp một số người sao?" hắn cảm thấy mình như xem thấu cô vậy.
"được đó, cái gì cũng không phải làm, lại có thể lấy tiền" cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cơn thịnh nộ trong người đã dâng lên đến cực điểm. "đúng thế!". Hắn không nghĩ sẽ để cho cô vất vả, mỗi ngày đối mặt với hai đứa như ác ma, ... không, là thiên sứ nhỏ, lại muốn qua loa với yêu cầu của chính mình, cô đã đủ mệt lắm rồi.
Chỉ là câu nói sau, hắn lựa chọn giữ kín trong lòng, cũng không ghen tuông mà nói ra.
Tổng giám đốc Thang hoàn toàn đã bỏ qua một vấn đề quan trọng, phụ nữ chính là động vật nhạy cảm.
Có lẽ là vì phụ nữ khá lười, không thích bận tâm suy đoán, cũng có lẽ là vì phụ nữ thiếu cảm giác an toàn, muốn đàn ông nhiều lần nhấn mạnh.
Cũng có lẽ là phụ nữ thích những lời nói ngọt ngào, chỉ có thể nghe những lời này mới có thể vui vẻ được.
Bất kể như thế nào, Vũ Tình hoàn toàn bị hắn coi thường, và ngạo mạn làm cô tổn thương.
Cô giống như cái máy đổ đầy dầu, chuẩn bị cho thật tốt, để chứng minh bản thân mình.
Cô Hạ Vũ Tình, không phải là một người bất kể nào cả, cô nhất định muốn hắn phải nhìn cô với con mắt khác.
Hắn đang tìm cái gì đây? Đương nhiên là người phụ nữ mới sáng sớm nay vừa chạy trốn rồi, là mẹ của con hắn
Nhưng mà lúc này đang là giờ cao điểm, trong đại sảnh rất đông người, để hắn tìm thấy cô quả thật rất khó khăn
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng"
"..."
Các nhân viên đi qua, đều rất cung kính lễ phép cúi đầu hỏi thăm, lịch sự giơ tay lên, Thang Duy Thạc đều gật đầu với mọi người
Mỗi nhân viên của công ty chào hỏi một lần với tổng giám đốc, nhưng mà lúc này Thang Duy Thạc đều gật đầu với mỗi một người
Ai... chỉ thấy Thang Duy Thạc liên tiếp gật đầu thật là rất giống người máy!
Thật nhanh đã đến 9 giờ, người ở trong đại sảnh càng ngày càng nhiều, người chào hỏi cùng hắn theo đó cũng tăng nhiều hơn!
Hắn vẫn gật đầu, Căn bản là không rảnh để tìm kiếm bóng dáng của cô! bất đắc dĩ hắn đành phải nhấn vào nút thang máy!
'ding" một tiếng, cửa thang máy mở ra!
Nhấc chân lên định đi vào trong thang máy, nhưng lại nhìn thấy trong thang máy có một người ăn mặc rất kỳ quặc, "Cụ già"!
Trên người mặc chiếc váy hoa rộng, đội một chiếc mũ trên đầu làm che đi khuôn mặt, phía dưới mũ lộ ra một vài sợi tóc màu đen!
ồ, kỳ quái, hẳn đây không phải là bà cụ, tóc của bà cụ sẽ không để đen mềm mại như thế?
Vị bà cụ này đưa lưng về phía hắn làm hắn không tài nào phán đoán chính xác tuổi của "bà" được, đồng thời với sự nghi ngờ, hắn đã rất lễ phép nói: "Vị nữ sĩ này, đây là thang máy của Tổng giám đốc, nếu bà muốn đi thang máy thì xin dùng thang máy khác!'
hai vai "bà cụ' chợt rung lên, hình như là đang khóc!( trên thực tế là đang cúi đầu điên cuồng mà cười - lời của tác giả)
"xin lỗi, tôi không phải là đuổi bà, mà đây không phải nơi bà có thể vào!" nếu là nhân viên thì hắn đã nghiêm khắc mà đuổi ra ngoài, nhưng đây là phụ nữ, cũng là bậc trưởng lão, nên hắn vẫn muốn lưu lại vài phần thể diện!
Thang Duy Thạc giương mắt duy trì khí thế
Nhân viên, hi vọng bọn họ có thể xử lý một chút. Phải biết rằng bây giờ các sự kiện khủng bố rất nhiều, hắn cũng không muốn mạo hiểm! đúng lúc này, vô tình một mùi hương quen thuộc bay vào trong mũi hắn.
Thực sự vậy, hắn rất quen mùi hương này! Mỗi buổi tối hắn đều vùi mặt vào ngực của người phụ nữ này ( ý nói chị Vũ Tình chữ ko nói "bà lão" đang đứng bên cạnh đâu nhá, tuy cả hai là 1 nhưng đối tượng đang nói đến là hoàn toàn khác nhau) không biết chán mà hít lấy mùi hương này sảng khoái đi vào giấc ngủ!
Lần nữa nhìn theo cái lưng đang hướng về phía hắn của "bà cụ", ánh mắt sắc bén như xuyên thấu qua cái váy hoa, thận trọng xem xét hình dáng này.
"bà cụ" dường như càng ngày càng khẩn trương, động đậy bất an, mà theo sự rối loạn đó, cái khăn đang quàng trên cổ thoáng bị lệch đi, lộ ra mấy vết màu đỏ...
Trên mặt Thang Duy Thạc hiện ra chút nghi ngờ cùng đó ẩn dấu một nụ cười, theo sau tiến vào trong thang máy, nhấn vào phím số, thang máy chậm rãi đi lên.
Bàn tay to màu đồng của một người đàn ông ôm lấy cái "eo xô của bà cụ" ( là cái eo như xô nước đó)
"bà cụ' hoảng sợ kêu lên, nhưng thanh âm rất nhỏ, không thể phát hiện được.
Thang Duy Thạc đột nhiên cúi đầu bên tai cô cười khẽ. "bà cô, người tại sao lại dùng thang máy của Tổng giám đốc thế? Chẳng nhẽ bà quen tôi à?" 'bà cô' trốn tránh cúi đầu, trong lòng thầm mắng tên đàn ông này, Thang Duy Thạc đúng là kẻ điên cuồng, với một bà cô mà cũng có cảm giác.
Chết tiệt, tại trưởng 'bộ phận vệ sinh hại cô, hại cô ngu ngốc, cảm giác nhạy bén một tý, trốn vào trong thang máy chuyên dụng.
Dù sao trong thang máy chuyên dụng cô nhất định có thể chờ được hắn.
Không nói lời nào? Được thôi! Muốn chơi à? Vậy hắn sẽ tiếp tục hầu hạ thật tốt!"
Bàn tay tà ác của hắn chậm chạp theo di chuyển hướng của cô, dùng sức mà sờ ở trên mặt cô. "Woa, thì ra da bà mượt như thế, một chút cũng không thua lớp trẻ!"
'bà cụ' cũng chịu không được nữa rồi, dùng sức giơ tay lên đấm trên đầu hắn một cái. "ma biến thái".
Chiếc kính vàng lỗi thời, che khuất hơn nửa khuôn mặt của cô. Chiếc váy hoa che khuất được những đường cong tinh tế của cô, chiếc khăn lụa to màu đỏ, 'vừa đúng' làm cô càng trông thêm lỗi thời và ngớ ngẩn!
Thang Duy Thạc khoonh nhịn được mà cười 'khúc khích'!
Vũ Tình oán hận nhìn hắn rồi liếc mắt một cái, có vài phần thẹm thùng rồi quát to: "anh cười đi, cười cho chết luôn đi!"
Một âm thanh phát ra, thang máy đã đến nơi, Thang Duy Thạc bá đạo mang 'bà cụ' ra khỏi thang máy!
"này, không cần, em không thể đồng thời xuất hiện cùng anh!" Vũ Tình vừa giạy giụa, vừa khẽ nói ra!
Nhưng khi cô đang nói thì bọn họ đã đi ra khỏi thang máy, hơn nữa cô thư ký cũng đã kính cẩn lễ phép đứng ở một bên hành lễ. "Tổng giám đốc, chào buổi sáng! Vị này là bà của tổng giám đốc ạ? Chào bà!"
Người căng ra, nghe thấy lời cô gái trước mắt, trong nháy mắt thần kinh suy sụp!
Cái...cái gì? Bà hả? bà của Thang Duy Thạc? "khụ khụ..."
Cô thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết!
Thang Duy Thạc nghiêm túc gật đàu với thư kí, sau đó kéo 'bà cụ' đi vào trong phòng làm việc!
Vừa mới đến cửa phòng, cái miệng ngọt sớt không quên nịnh nọt của cô thư kí lại nói: "bà của tổng giám đốc thật trẻ, hẳn là năm nay không quá 60 tuổi?"
Vũ Tình thiếu chút nữa cười muốn chết, cô...cô đã thành công khi hóa trang như vậy sao?
Thang Duy Thạc trừng mắt liếc mẹ bọn trẻ một cái, trong mắt có chút tức giận, bất đắc dĩ cùng ... ánh mắt sủng ái.
"Nhìn bộ dạng như quỷ của em xem, em tự nhìn xem!" sau khi đóng cửa phòng lại, Thang Duy Thạc thô lỗ kéo mẹ của bọn trẻ, đi vào trong toilet, khiến cho cô đứng đối diện với gương thật tốt mà xem!
Vũ Tình nhìn thoáng qua, trên mặt tràn đầy vẻ 'tự sùng bái'! "không tồi, em chính là muốn hiệu quả này, ha ha, ai có thể nghĩ 'bà cụ' sẽ cùng anh gây ra vụ bê bối trước đây!"
"xem ra em vẫn rất hài lòng?" hắn đang cố hết sức kiềm chế cơn tức giận, giả vờ ung dung xét hỏi cô.
"đúng thế, ha ha, thật không ngờ lại thành công như thế!" nói đến lúc này trên mặt Vũ Tình lại lộ ra một chút tiếc nuối.
"ai... nếu em không bỏ lỡ mất cơ hội ra nước ngoài, có lẽ em trở thành một chuyên gia hóa trang nổi tiếng rồi!"
Vẻ mặt ưu sầu như thế, làm cho ngực hắn có chút gì đó... không thoải mái.
"Được rồi, đừng nghĩ đến những thứ vô dụng này, vốn dĩ anh muốn bố trí cho em làm công việc của trợ lí, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng em như thế này, anh thật không biết bố trí cho em làm việc gì nữa đây?"
Cái...cái gì? Vũ Tình lại cả kinh một phen hét to. "Anh bảo em làm trợ lí? Em làm sao có thể? Em cái gì cũng đều không biết!" cô lúc trước vốn là sinh viên trường T, nhưng mà cũng chỉ đi học được mấy ngày mà thôi.
Nếu nói về học tập, cô nhất định rất có tự tin, nhưng mà nói làm việc trong công ty lớn thế này, cô một chút sức lực cũng không có.
"ha ha, không phải là em không muốn ở nhà cho ngu ngốc sao? dù sao tùy tiện bó trí vị trí trợ lí cũng tốt. cũng không hi vọng em có thể sẽ làm gì, có thể làm được gì!", hắn nhún vai, rất tự nhiên nói.
Cái giọng điệu giáo huấn này làm cho cô tổn thương sâu sắc, đồng thời cũng chọc giận cô: "Thang Duy Thạc, ý của anh chính là em làm công việc như thế này, thêm em hoắc bớt em cũng không sao phải không?"
"không sai biệt lắm! dù sao em không phải là muốn trốn tránh việc nội trợ, ra ngoài để thả lỏng, thuận tiện gặp một số người sao?" hắn cảm thấy mình như xem thấu cô vậy.
"được đó, cái gì cũng không phải làm, lại có thể lấy tiền" cô tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, cơn thịnh nộ trong người đã dâng lên đến cực điểm. "đúng thế!". Hắn không nghĩ sẽ để cho cô vất vả, mỗi ngày đối mặt với hai đứa như ác ma, ... không, là thiên sứ nhỏ, lại muốn qua loa với yêu cầu của chính mình, cô đã đủ mệt lắm rồi.
Chỉ là câu nói sau, hắn lựa chọn giữ kín trong lòng, cũng không ghen tuông mà nói ra.
Tổng giám đốc Thang hoàn toàn đã bỏ qua một vấn đề quan trọng, phụ nữ chính là động vật nhạy cảm.
Có lẽ là vì phụ nữ khá lười, không thích bận tâm suy đoán, cũng có lẽ là vì phụ nữ thiếu cảm giác an toàn, muốn đàn ông nhiều lần nhấn mạnh.
Cũng có lẽ là phụ nữ thích những lời nói ngọt ngào, chỉ có thể nghe những lời này mới có thể vui vẻ được.
Bất kể như thế nào, Vũ Tình hoàn toàn bị hắn coi thường, và ngạo mạn làm cô tổn thương.
Cô giống như cái máy đổ đầy dầu, chuẩn bị cho thật tốt, để chứng minh bản thân mình.
Cô Hạ Vũ Tình, không phải là một người bất kể nào cả, cô nhất định muốn hắn phải nhìn cô với con mắt khác.
/152
|