Vũ Tình kích động dựa vào lòng Thang Duy Thạc, hai vai không ngừng run run: "Duy Thạc, cảm ơn anh, cảm ơn anh đã bảo vệ em!"
Hắn vẫn giấu cô ở phía sau, không cho cô nói một câu. Hắn bảo vệ cô hoàn toàn, không cho cô bị mọt chút tổn thương nào.
Thang Duy Thạc thương tiếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng suy nghĩ có nên cho cô biết, hắn đã biết tất cả mọi chuyện hay không?
Thông qua kết quả điều tra, kết quả đều như hắn dự đoán, Hạ Vũ Tình căn bản không phải con gái họ Hạ.
Thang Duy Thạc nghĩ rất nhiều lần ở trong lòng, chuyện này nói cho cô biết chỉ làm cô thêm tổn thương, không tốt chút nào.
Run run thở dài, Thang Duy Thạc nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc cô: "Vũ Tình, đừng suy nghĩ nhiều quá, biết không?"
"Em biết, Duy Thạc, em sẽ không buông tay anh ra, nói cho anh biết, anh đừng dịu dàng với em, nâng niu em rồi sau đó lại rời xa em, như vậy chắc em sẽ chịu không nổi!" Vũ Tình ngang ngược nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong cổ hắn.
"Đứa ngốc, sao nói như vậy? Nói như vậy, em căn bản là không tin anh, hay không tin chính mình!" Khóe miệng hắn cười cười nói.
Vũ Tình ôm chặt lấy hắn, hận không thể đem mình hòa tan vào người hắn.
Trong phòng khách đang diễn ra một màn thật cảm động, thì hai tiểu quỷ đã chạy tới. Hai mắt tò mò mở thật to, không chớp một cái nào.
Bị hai cái bóng đèn chiếu vào, hai thân thể đang ôm lấy nhau đành ngượng ngùng tách ra.
Khi nhìn qua Tiểu Bác, hai cặp mắt liền nhìn lẫn nhau.
Cả hai người bọn họ đều cảm thấy khó xử, bọn họ phải giải thích sao cho Tiểu Bác về Hoàng Vũ Hân đây?
Ngay khi thấy biểu hiện khó xử, Tiểu Bác nhìn cha mẹ một hồi, nghiêm túc mở miệng: "Con biết cô không phải mẹ con, là mẹ đem con cho cô, đúng hay không?"
Lúc nói chuyện, mắt Tiểu Bác tràn ngập tự tin, mà loại tự tin này hoàn toàn không giống một đứa bé năm tuổi.
Hai người lớn kinh ngạc rất nhiều, không nhịn được đồng thời hỏi: "Làm sao con biết được?"
Nhạc Nhạc quá ngây thơ hoàn toàn không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì không phải mẹ, là mẹ.
Tiểu Bác nhìn bọn họ với ánh mắt cười nhạt: "Thật là, mẹ không phải đã nói con và Nhạc Nhạc là song sinh sao? còn nữa, lúc trước con có nghe được mẹ và ba nói chuyện!"
Thang Duy Thạc lộ ra một nụ cười yên tâm, nhìn Vũ Tình nói: "Xem ra bảo bối của chúng ta, quả thật rất thông minh, giải thích quá giỏi đúng không?" Vũ Tình đang khổ sở rất nhiều, bỗng lộ ra một nụ cười thật to.
-----------------------------
"Hạ Vũ Tình chết tiệt, ngu ngốc như vậy còn có người thích?" Vừa vào cửa Hoàng Vũ Hân quăng giầy đi, ngồi trên sô pha mắng to.
Bà Hạ nhíu mày, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, Vũ Hân?"
"Còn hỏi con làm sao vậy, vẫn không phải tại cái thứ kia sao?" Hoàng Vũ Hân nheo mắt lại, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn hết Vũ Tình vào bụng.
Hiểu được ý con gái, trên mặt bà Hạ cũng lộ ra hung ác: "Con nhỏ chết tiệt, đúng là tạp chủng, đã vậy còn dám đụng vào người con thích chứ?"
"Đúng thế, hứ, nếu không năm đó dựa vào cô ta để sống, con sẽ không kêu cô ta là chị đâu? Cô ta là chị ai chứ, cô ta là loại tạp chủng nhặt được!" Vũ Hân la lên như động kinh.
"Đúng thế, năm đó nếu không phải vì cô ta phải đi ra ngoài kiếm tiền, mẹ đã đuổi cô ta đi rồi! ai là mẹ nó chứ? Nó không xứng!" Sắc mặt đanh lại, lời nói thật vô tình.
"Đúng thế, cô ta là tạp chủng, là thứ ngu si! Người phụ nữ như vậy, căn bản không xứng được hạnh phúc!"
Bà Hạ và Vũ Hân không hề biết cảm kích, ngồi đó mắng Vũ Tình. Bọn họ không soi gương, nếu không họ nhất định sẽ biết gương mặt họ tà ác, xấu xí cỡ nào.
Đúng vậy, Vũ Tình không phải con của bà Hạ, hơn nữa cũng không phải con của ông Hạ.
Vũ Tình là đứa con được ông Hạ nhặt về, vì ông Hạ lương thiện, đôn hậu, nhìn thấy bé gái quấn tã bị ném ven đường, liền đem về cưu mang.
Sau đó, càng có tình cảm, nên càng luyến tiếc không nỡ bỏ, thời điểm đó ông Hạ là thanh niên chưa kết hôn.
Vốn là người nghèo, hơn nữa lại có con riêng, ông Hạ càng khó tìm bạn gái.
Mà lúc đó bà Hạ vừa mới bị người ta bỏ rơi, trong bụng đã có con. Dưới tình huống như vậy, bà Hạ không thể không gả cho ông Hạ.
Bà Hạ vốn tính tình không tốt nên cũng không thể đối xử tử tế với Vũ Tình, từ nhỏ đã không quan tâm cô, Vũ Tình là trách nhiệm của ông Hạ.
Bà Hạ khi còn trẻ cũng có thể xem như là có sắc, nên cao ngạo, ở trong lòng bà căn bản rất xem thường ôn Hạ, cho nên Vũ Hân theo họ bà.
Vài năm sao, ông Hạ mới chính thức có đứa con của mình.
Cho nên dù bà Hạ không tốt ông Hạ vẫn đối đãi dịu dàng.
Thậm chí ông Hạ thiện lương đến nỗi xem Vũ Hân, cũng như con mình sinh ra. Từ lúc Vũ Hân sinh ra, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều là con gái chúng ta, chưa bao giờ nói con gái cô thế này thế nọ.
Ông Hạ lương thiện chỉ một yêu cầu đối với bà Hạ, chính là không được để Vũ Tình biết cô là đứa con nhặt được.
Dà sao bà cũng sẽ không lo và chăm sóc đứa con kia, cho nên ban đầu bà cũng không định nói ra.
Sau khi ông Hạ qua đời, bà chỉ có thể dựa vào con gái này mà sống, đương nhiên lại càng không thể nói cho Vũ Tình biết, cô không phải là con ruột mình.
Vũ Tình ngu ngốc có lẽ là do bệnh nhân hậu của ông Hạ lây, cũng la một người tốt.
Hắn vẫn giấu cô ở phía sau, không cho cô nói một câu. Hắn bảo vệ cô hoàn toàn, không cho cô bị mọt chút tổn thương nào.
Thang Duy Thạc thương tiếc nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng suy nghĩ có nên cho cô biết, hắn đã biết tất cả mọi chuyện hay không?
Thông qua kết quả điều tra, kết quả đều như hắn dự đoán, Hạ Vũ Tình căn bản không phải con gái họ Hạ.
Thang Duy Thạc nghĩ rất nhiều lần ở trong lòng, chuyện này nói cho cô biết chỉ làm cô thêm tổn thương, không tốt chút nào.
Run run thở dài, Thang Duy Thạc nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa tóc cô: "Vũ Tình, đừng suy nghĩ nhiều quá, biết không?"
"Em biết, Duy Thạc, em sẽ không buông tay anh ra, nói cho anh biết, anh đừng dịu dàng với em, nâng niu em rồi sau đó lại rời xa em, như vậy chắc em sẽ chịu không nổi!" Vũ Tình ngang ngược nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi thật sâu vào trong cổ hắn.
"Đứa ngốc, sao nói như vậy? Nói như vậy, em căn bản là không tin anh, hay không tin chính mình!" Khóe miệng hắn cười cười nói.
Vũ Tình ôm chặt lấy hắn, hận không thể đem mình hòa tan vào người hắn.
Trong phòng khách đang diễn ra một màn thật cảm động, thì hai tiểu quỷ đã chạy tới. Hai mắt tò mò mở thật to, không chớp một cái nào.
Bị hai cái bóng đèn chiếu vào, hai thân thể đang ôm lấy nhau đành ngượng ngùng tách ra.
Khi nhìn qua Tiểu Bác, hai cặp mắt liền nhìn lẫn nhau.
Cả hai người bọn họ đều cảm thấy khó xử, bọn họ phải giải thích sao cho Tiểu Bác về Hoàng Vũ Hân đây?
Ngay khi thấy biểu hiện khó xử, Tiểu Bác nhìn cha mẹ một hồi, nghiêm túc mở miệng: "Con biết cô không phải mẹ con, là mẹ đem con cho cô, đúng hay không?"
Lúc nói chuyện, mắt Tiểu Bác tràn ngập tự tin, mà loại tự tin này hoàn toàn không giống một đứa bé năm tuổi.
Hai người lớn kinh ngạc rất nhiều, không nhịn được đồng thời hỏi: "Làm sao con biết được?"
Nhạc Nhạc quá ngây thơ hoàn toàn không hiểu bọn họ nói cái gì, cái gì không phải mẹ, là mẹ.
Tiểu Bác nhìn bọn họ với ánh mắt cười nhạt: "Thật là, mẹ không phải đã nói con và Nhạc Nhạc là song sinh sao? còn nữa, lúc trước con có nghe được mẹ và ba nói chuyện!"
Thang Duy Thạc lộ ra một nụ cười yên tâm, nhìn Vũ Tình nói: "Xem ra bảo bối của chúng ta, quả thật rất thông minh, giải thích quá giỏi đúng không?" Vũ Tình đang khổ sở rất nhiều, bỗng lộ ra một nụ cười thật to.
-----------------------------
"Hạ Vũ Tình chết tiệt, ngu ngốc như vậy còn có người thích?" Vừa vào cửa Hoàng Vũ Hân quăng giầy đi, ngồi trên sô pha mắng to.
Bà Hạ nhíu mày, quan tâm hỏi: "Làm sao vậy, Vũ Hân?"
"Còn hỏi con làm sao vậy, vẫn không phải tại cái thứ kia sao?" Hoàng Vũ Hân nheo mắt lại, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn hết Vũ Tình vào bụng.
Hiểu được ý con gái, trên mặt bà Hạ cũng lộ ra hung ác: "Con nhỏ chết tiệt, đúng là tạp chủng, đã vậy còn dám đụng vào người con thích chứ?"
"Đúng thế, hứ, nếu không năm đó dựa vào cô ta để sống, con sẽ không kêu cô ta là chị đâu? Cô ta là chị ai chứ, cô ta là loại tạp chủng nhặt được!" Vũ Hân la lên như động kinh.
"Đúng thế, năm đó nếu không phải vì cô ta phải đi ra ngoài kiếm tiền, mẹ đã đuổi cô ta đi rồi! ai là mẹ nó chứ? Nó không xứng!" Sắc mặt đanh lại, lời nói thật vô tình.
"Đúng thế, cô ta là tạp chủng, là thứ ngu si! Người phụ nữ như vậy, căn bản không xứng được hạnh phúc!"
Bà Hạ và Vũ Hân không hề biết cảm kích, ngồi đó mắng Vũ Tình. Bọn họ không soi gương, nếu không họ nhất định sẽ biết gương mặt họ tà ác, xấu xí cỡ nào.
Đúng vậy, Vũ Tình không phải con của bà Hạ, hơn nữa cũng không phải con của ông Hạ.
Vũ Tình là đứa con được ông Hạ nhặt về, vì ông Hạ lương thiện, đôn hậu, nhìn thấy bé gái quấn tã bị ném ven đường, liền đem về cưu mang.
Sau đó, càng có tình cảm, nên càng luyến tiếc không nỡ bỏ, thời điểm đó ông Hạ là thanh niên chưa kết hôn.
Vốn là người nghèo, hơn nữa lại có con riêng, ông Hạ càng khó tìm bạn gái.
Mà lúc đó bà Hạ vừa mới bị người ta bỏ rơi, trong bụng đã có con. Dưới tình huống như vậy, bà Hạ không thể không gả cho ông Hạ.
Bà Hạ vốn tính tình không tốt nên cũng không thể đối xử tử tế với Vũ Tình, từ nhỏ đã không quan tâm cô, Vũ Tình là trách nhiệm của ông Hạ.
Bà Hạ khi còn trẻ cũng có thể xem như là có sắc, nên cao ngạo, ở trong lòng bà căn bản rất xem thường ôn Hạ, cho nên Vũ Hân theo họ bà.
Vài năm sao, ông Hạ mới chính thức có đứa con của mình.
Cho nên dù bà Hạ không tốt ông Hạ vẫn đối đãi dịu dàng.
Thậm chí ông Hạ thiện lương đến nỗi xem Vũ Hân, cũng như con mình sinh ra. Từ lúc Vũ Hân sinh ra, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều là con gái chúng ta, chưa bao giờ nói con gái cô thế này thế nọ.
Ông Hạ lương thiện chỉ một yêu cầu đối với bà Hạ, chính là không được để Vũ Tình biết cô là đứa con nhặt được.
Dà sao bà cũng sẽ không lo và chăm sóc đứa con kia, cho nên ban đầu bà cũng không định nói ra.
Sau khi ông Hạ qua đời, bà chỉ có thể dựa vào con gái này mà sống, đương nhiên lại càng không thể nói cho Vũ Tình biết, cô không phải là con ruột mình.
Vũ Tình ngu ngốc có lẽ là do bệnh nhân hậu của ông Hạ lây, cũng la một người tốt.
/152
|