Hắc Bì dường như muốn khoa công trạng với Vũ Hân, tay chân hắn không yên làm loạn lên người cô: "Bảo bối, nhìn thấy Thang thị loạn như vậy, em chắc là vừa lòng chứ?"
Vũ Hân mang theo nụ cười, chán ghét đẩy hai tay của hắn ra. Người đàn ông ghê tởm này mà cũng muốn đụng tới thân thể của cô ư? Nằm mơ đi! "Hắc Bì, cám ơn anh nha! Lần khác em mới anh ăn cơm, hôm nay, em còn có chút việc, phải đi trước!" nói xong, cầm lấy túi định sẽ xuống xe.
Hắc Bì một tay giữ chặt eo cô, nhăn cản động tác của cô: "Chớ đi vội, anh làm xong việc cho em, em muốn phủi cái mông đi rồi?" Hắc Bì thu hồi cợt nhả, trên mặt lộ ra căm tức.
Vũ Hân lúc này có chút cao ngạo hướng về người đàn ông đang muốn tiếp tục vui đùa cô nói: "Em đã nói cho anh rằng hôm nay em có chuyện, lần khác em mời anh ăn cơm!"
Tâm tình Hắc Bì đã không tốt, giơ tay lên tát cô một bạt tay: "Con nhỏ thối tha, tôi giúp cô nhiều chuyện như vậy, cô tưởng rằng cho tôi ăn cơm là đủ à? Cô nghĩ rằng tôi Hắc Bì này không mua nổi bữa cơm sao? nói cho cô biết, ông đây muốn xem khẩu khí lúc trước khi cô em xem thường tôi. Tôi muốn co phải nằm dưới kêu rên, thối tha!"
Nói xong lại thêm một tát trên mặt cô.
"A...Hắc Bì, tên khốn khiếp, anh dám đánh tôi?" Vũ Hân như người đàn bà chanh chua kêu la, nhưng tay chân sợ tới mức cũng không dám nhúc nhích.
Tên khốn khiếp, chửi xong cô bỗng giật mình sự hãi.
Hắc Bì nắm lấy tóc cô, nghiến răng nói: "Nói cho cô biết, tôi không chỉ có dám đánh cô. Tôi còn muốn chơi cô, chơi cô đến chết!"
"Đừng! đừng!" Vũ Hân bị nghe âm thanh cợt nhả của hắn, sợ tới mức toàn thân cuộn lại.
Hắc Bì dùng tay không khóa cửa xe lại, sau đó lập tức khởi động động cơ...
-------------------------------
ở một căn phòng cũ nát và dơ bẩn, toàn thân Vũ Hân lõa thể không ngừng khóc.
Hắc Bì vừa mới phát tiết xong, qua một hồi thở dốc ôm lấy eo cô, sau đó tát thêm mấy cái tát: "Cô khóc cái gì mà khóc, chẳng lẽ là ông đây không làm cô thích?"
Toàn thân Vũ Hân chỗ kín chỗ hở, giống như con chuột nhỏ không dám lớn tiếng khóc, chỉ nức nở nói: "Anh đừng đnahs em, Hắc Bì, em sẽ cho anh hết, anh muốn gì cũng được đừng đánh được không?"
Nghe được cô nói như vậy, Hắc Bì đắc ý cười to: "Ha ha..., bây giờ cầu xin tôi muốn cô?"
Vũ Hân không nói gì, không gật đầu cũng không lắc đầu: "Nói, hay cô muốn tôi cầu cô hả? A?" Hắc Bì không có nhẫn nại nói, lớn tiếng gào thét.
"Đúng vậy! em xin anh, Hắc Bì!"
Hắc Bì thu hồi nụ cười, lộ ra một nụ cười gian, giở trò tiếp từ trên người cô: "Cô muốn tôi chơi cô? Tôi không chơi đâu? Ha ha, cô nghĩ rằng tôi thích cô sao?"
Hắn là muốn thả cô sao? Thân thể Vũ Hân thoáng thả lỏng xuống.
Nhưng Vũ Hân suy nghĩ quá ngây thơ, chỉ một lời nói đã đánh tan ảo tưởng của cô.
Hắc Bì hướng ra phía ngoài hét to một tiếng, ngay sau đó cửa lớn 'phanh' mở ra!
Cô đang nghĩ chuyện gì sẽ diễn ra, nhưng khi thấy năm tên đàn ông khí thế bừng bừng bước vào.
Nhất thời miệng không thể lên tiếng, mấy người đàn ông mê đắm nhìn chằm chằm mỹ nữ trên giường.
Gặp tình huống này, chỉ có ngu ngốc mới không rõ sắp xảy ra chuyện gì. Toàn thân Vũ Hân run run lắc đầu, hoảng sợ nói: "Đừng mà....Hắc Bì, anh không thể đối với em như vậy!"
"Ha ha, vì sao không thể đối với cô như vậy? tôi muốn nói cho cô biết, cô đừng tỏ ra thanh cao. Các anh em, đại ca cho các em chơi đùa. Lúc chơi đùa không được quên chụp lại nha, chúng ta bán ra nước ngoài, có thể kiếm được nhiều tiền lắm!"
Năm người đàn ông đồng thơi cởi quần áo, vây người trên giường....
-------------------------
Hắc Bì và thủ hạ của hắn, đem hình ảnh của Vũ Hân tạo thành CD, chuẩn bị bán ra nước ngoài.
Hơn mữa Hắc Bì còn cảnh cáo Vũ Hân, muốn chụp ảnh nude, hắn sẽ tìm cô: "Nói cho cô biết, đừng có báo cảnh sát, loại chuyện nhỏ này cảnh sát không dể ý tới đâu. Nếu cô dám chọc đại ca đây nổi nóng, tôi không chỉ chụp ảnh nude mà còn, trực tiếp xử lí cô!"
Sau khi nói hết, hắn khôi phục lại bộ mặt dày mày dạn: "Dù sao cô cũng không phải thiện nam tín nữ gì, nên cũng chẳng sao. đâu phải chưa ai sờ qua, chưa ai không phải chạm vào đâu mà ra vẻ? Ha ha..."
Gặp tình huống bị ngược đãi nghiêm trọng, Vũ Hân run run tránh trong chăn, cô biết lời hắn nói đều là sự thật. neeys cô báo cảnh sát, nhất định sẽ bị hắn giết đi.
------------------------------------------
Trải qu điều tra lần nữa của cảnh sát, cuối cùng cũng bắt được kẻ bị tình nghi là đầu độc. Mà này người này một mực khẳng định là do Warsaw sai khiến, đến Thang Thị hạ độc.
Nhất thời tất cả mũi nhọn, đều chuyển hướng tập đoàn Warsaw.
Vũ Tình nghe tin tức đó, nhất thời cảm thấy thật có lỗi với Thang Duy Thạc. "Duy Thạc, em đã sai rồi, em không nên đến Warsaw làm việc, em..."
"đứa ngốc, chuyện này và em có quan hệ gì đâu!" Tuy vậy, hắn cảm thấy việc này có gì kì quái, Đoạn Hồng Đào không ngu ngốc như vậy! Thời điểm đó mọi người còn đi làm? Điểm này không thể nào lý giải nổi.
Xem ra, chuyện này vẫn còn nguyên nhân khác.
Nhưng Vũ Tình cảm thấy thật hổ thẹn, thật không ngờ tới tập đoàn Warsaw như vậy, Đoạn Tuấn Hi, chủ tịch, bọn họ thật đúng là dối trá, ngoài mặt đều là quân tử. nhưng sau lưng, lại làm việc tiểu nhân.
Không được, cô nhất định phải hỏi rõ Đoạn Tuấn Hi, nhất định phải đi nói cho rõ ràng.
Thang Duy Thạc thân là tổng giám đốc thật không tốt để hỏi trực tiếp, nhưng cô thì khác, cô là con gái, cũng không có địa vị gì.
Vũ Tình thầm thề trong
lòng, cô nhất định vì Thang Duy Thạc mà chửi cho hả giận.
Đang dựa đầu vào giường nói chuyện phiếm, hai người nhìn thấy tiểu quỷ nhỏ, lập tức buông thân thể nhau ra.
Vũ Tình thầm oán liếc người đàn ông bên cạnh, vì hắn không đóng cửa.
Thang Duy Thạc đưa hai tay lên tỏ ý xin lỗi, đột nhiên bật dậy từ trên giường, ôm lấy tiểu quỷ đang đứng dưới giường: "Đã trẻ thế này, sao con còn chưa ngủ? hả?"
Nhạc Nhạc hai tay ôm cổ ba, sau đó chu môi nói: "Vì Nhạc Nhạc thấy ba và mẹ gần đây đều rất bận. Căn bản không ai thèm để ý tới Nhạc Nhạc."
Thang Duy Thạc và Vũ Tình chỉ biết cười trừ, Vũ Tình đón lấy thân thể con gái, sau đó đặt cô bé ở giữa giường. "Vậy con ở trong này nằm một chút, không được làm nũng nữa đó!"
Nhạc Nhạc cười rạng rỡ, thân thể nhỏ nhỏ tựa vào lòng mẹ: "mẹ..." bàn tay nhỏ bé thật tự nhiên lại sờ ngực mềm của mẹ.
Thang Duy Thạc vừa nằm trở lại giường, thấy thế liền kéo bàn tay nhỏ bé của con gái trở về: "Nơi này của mẹ, con không thể sờ soạng!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Nhạc chuyển sắc, hô to: "Vì sao, nơi này rõ ràng của Nhạc Nhạc!"
"Không phải Nhạc Nhạc, nơi này là của ba..." Thang Duy Thạc từ từ nói, bàn tay to xoa xoa môi Vũ Tình.
Vũ Tình đỏ mặt kéo tay hắn, trách cứ nhẹ: "Thang Duy Thạc, con đang ở đây, anh đừng quậy!"
Thang Duy Thạc dùng sức sờ, ý bảo cô đừng nói. Sau đó cúi đầu, đùa với sự tức giận của con gái: "Đậy là của ba đưa Nhạc Nhạc mượn, bây giờ Nhạc Nhạc lớn rồi, ba sẽ lấy lại!"
Nhạc Nhạc không nói, bàn tay nhỏ bé gồng sức kéo bàn tay to của ba lại.
Nhưng bàn tay nhỏ không đủ sức kéo bàn tay to gấp năm lần mình, làm sao có thể di chuyển được? "Ba đáng ghét, ba thật đáng ghét!"
Không thể lay chuyển được gì, Nhạc Nhạc đưa chân lên dùng sức đá lên mặt Thang Duy Thạc.
Thang Duy Thạc cũng không ngăn cản, để con gái đá: "ha ha... thật thoải mái, Nhạc Nhạc có phải muốn dùng chân nhỏ mát xa cho ba không nè?"
"Ư... cái kia là của Nhạc Nhạc, ba lấy tay ra, không được xoa đồ của Nhạc Nhạc!" chân nhỏ đá lung tung, mặc kệ là đá lên miệng hay mặt!
/152
|