Nghe được lời nói ghen tuông của cô, tức giận trong cơ thể Thang Duy Thạc tiêu tán không ít! Thì ra cô vì vậy mà cáu kỉnh, thì ra cô đang ghen tị? "Người phụ nữ kia là em gái anh, là bác của Tiểu Bác và Nhạc Nhạc!" Vì không cho cô khóc nữa, được rồi, hắn giải thích rõ ràng trước!
Người đang ngồi khóc trên giường, từ từ ngừng tiếng khóc, nước mắt cũng ngưng."Em gái anh?"
"Đúng vậy, chắc em biết anh có một em trai một em gái! Chẳng lẽ em không nhìn thấy chúng ta giống như vậy sao?" Anh em họ rất giống nhau! Chỉ là hắn trông nghiêm túc hơn thôi!
Duy Á không cần phải nói, thoạt nhìn là công tử bất cần đời, hơn nữa dáng vẻ rất được, nếu không giả vờ làm phụ nữ thì đâu thế.
Về phần em gái hắn, là một cô bé làm nũng! Chẳng có việc gì lại chu môi, dáng vẻ rất đáng yêu!
Mà động tác này lại thành đặc thù của con gái họ Thang, con gái bảo bối của hắn cũng thế, rất thích làm nũng.
Vũ Tình bỗng xấu hổ đỏ mặt, trời ạ, cô vừa rồi nói người ta à gì? Có phải nói em gái hắn lẳng lơ không? Vũ Tình cúi đầu, đỏ mặt đổ mồ hôi.
"Sáng sớm nay thư ký mới nói cho anh biết chuyện tiệc tối, vốn anh cũng muốn đưa em đi, nhưng nó bỗng đến công ty thăm anh, nghe nói anh muốn tham gia đại thọ chính khách, nó đòi đi theo!
Từ nhỏ nó đã thích hoạt động xã giao như thế, biến mình xinh đẹp lên cho mọi người nhìn! Cho nên, anh không đưa em mà đưa nó theo!" Thang Duy Thạc châm một điều thuốc, từ từ giải thích nói!
Thì ra là như vậy? Trên mặt tràn đầy nước mắt khó có thể ức chế nặn ra nụ cười, nhưng ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn!
Hành vì vừa rồi có quá mạnh không? Có thể giống người đàn bà chanh chua hay không? Trời ạ, đừng mà –
Giải thích xong chuyện của mình, mày Thang Duy Thạc lại dựng thẳng lên lần nữa."Bây giờ nên nói về em đi? A? Anh chưa nói với em, không thể tham gia tiệc tối với thủ trưởng sao? Em biết rõ mà còn cố phạm, có phải cảm thấy giờ em to rồi nên coi trời bằng vung không?"
Vừa định xin lỗi hắn, trong nháy mắt suy sụp. Vũ Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lên, không hề sợ hãi nói: "Nói cho anh biết, Thang Duy Thạc vốn em còn không muốn đi? Nhưng khi em biết anh cũng đến tiệc đó, em mới đi cùng Đoạn Hồng Đào đến!"
Thì ra là như vậy? Trên mặt đầy căm tức nặn ra nụ cười, nhưng vẫn phải giữ ý kiến của mình!
Nếu không đường đường đứng đầu một nhà như hắn chẳng phải là thật không có uy tín? Tuyệt đối không thể lật lọng."Không được, trước em đã hứa, hơn nữa có chữ viết làm chứng!"
"Chứng từ? Chứng từ ở đâu? Sao em không thấy?"Vũ Tình chớp mắt, cố tình nói. Vừa rồi cô đã xé nát 'Hiệp ước không bình đẳng' kia, xem hắn đi đâu tìm chứng từ!
"Em cố ý?" Thang Duy Thạc dựng thẳng mày, lạnh giọng hỏi!
Vũ Tình không trả lời, đương nhiên đây là cam chịu!
"Chết tiệt, bây giờ em rất hư biết không? Lại không nghe lời?"Thang Duy Thạc lại muốn giận, vừa muốn cười!
Để cô đi công tác, hắn rất lo lắng lão hồ li kia. nhìn thấy hai bọn họ đứng chung một chỗ, đúng là giận đến tận ngực!
Nhưng muốn tra tấn cô, ức hiếp cô? Đây cũng không thể nào, khi biết được này sự tình rồi, hắn có thể nào chạm vào một ngón tay của cô! Nhiều nhất hắn chỉ rống hai câu với cô, phát tiết tức giận trong lòng!
"Không phải em khộng nghe lời anh nói mà là anh cố tình gây sự! Trong xã hội, ai có thể không ra ngoài buổi tối? Em cũng chẳng đi chơi, là em đi công tác, vì sao anh không tin em như thế?"Vũ Tình nâng mặt lên cao.
"Em nói thế ư? Chẳng lẽ em không biết em là người phụ nữ có hai con ư? Vì cái gọi là công việc lại bỏ mặc chúng ở nhà?"
"Con, con lại là con, ai quy định con là trách nhiệm của phụ nữ, Thang Duy Thạc anh cũng la ba của chúng, chẳng lẽ anh không thể chăm con?" Vũ Tình nâng chân lên, lại dùng lực đá hắn một cước!
Không được, không đá hắn, cô sẽ tức chết!
"Anh có nói con không phải trách nhiệm của mình ư? Anh cảm thấy anh đã làm hết chức trách so với người đàn ông bình thường, bất kể có chuyện gì quan trọng, anh đều đưa con đi nhà trẻ! Chẳng lẽ em thấy anh làm còn chưa đủ ư, em nói đi?"
Tuy rằng hắn nói đều là từng tí việc nhỏ, thoạt nhìn thật dễ dàng. Nhưng đối với một tổng giám đốc mà nói, mỗi ngày có nhiều chuyện, nhiều cuộc họp, tình hình như thế mà vẫn kiên trì đưa đón con, thật là đáng quý!
"Đúng, anh làm tốt lắm, em thừa nhận! Nhưng, xin anh cũng hiểu em, Thang Duy Thạc nếu anh không muốn chúng ta ầm ỹ không dứt, vậy anh cũng đừng bảo em bỏ việc!"Vũ Tình Nói xong, vùi mặt vào chăn!
Dù sao bất kể như thế nào, cô nhất định phải kiên trì công tác!
Thang Duy Thạc mặc kệ cô có nghe hay không, thấp giọng nói: "Nói cho em biết, ngày mai không cho đi làm!" Nói xong, cũng \ nghiêm mặt đi vào nhà tắm!
————————————–
Sáng sớm hôm sau, Thang Duy Thạc mỉm cười trên gương mặt điển trai, nguyên nhân là mẹ của con hắn rất ngoan, lệnh của hắn ngày hôm qua không dám trái!
Bây giờ đã là 7 giờ, người phụ nữ này còn đang nằm trên giường!
Này ~ thật rõ ràng cho thấy, cô đồng ý bỏ việc!
"A, Vũ Tình có phải bị bệnh hay không, bây giờ còn chưa dậy?"Má Vương quan tâm hỏi, đồng thời đặt món ăn lên bàn
"Không, chắc là vẫn ngủ!"Thang Duy Thạc đơn giản đáp!
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác vội vàng, cố gắng bắt đầu ăn!
Thang Duy Thạc nhíu mày, nghiêm túc nói với hai bảo bối: "Dùng đũa hết cho ba, đừng có chỉ biết dùng tay!"
Hai đứa bé này rất lười, lúc ăn cơm đều dùng tay bốc, tuyệt không dùng đũa, nếu để chúng như thế chúng sẽ không có quan niệm về sự tồn tại của đôi đũa.
"Nhưng, nhưng đũa gắp bánh mệt lắm, dùng tay cho tiện!" Nhạc Nhạc nghiêm túc giảng đạo lý, trong óc nho nhỏ thật kiên định với ý nghĩ của mình!
Lấy tay càng tiện, vì sao phải dùng chiếc đũa! Tiểu Bác căn bản không nghe lời papa nói, ha ha, nó chỉ sợ mẹ! Bây giờ là nhà ăn không có hổ, khỉ là đại vương nhé!
Ba cha con cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng. Trước khi đi làm Thang Duy Thạc quay về phòng định hôn thật sâu lên người kia làm phần thưởng.
Người nhắm mắt cũng không né tránh, mặc hắn giống như con cún nhỏ đang liếm láp. Thân mật trong chốc lát, Thang Duy Thạc nâng mặt lên. "Vợ ngoan, chờ chồng tan làm nhé!"
Người trong chăn đã mắng hắn đến vạn lần, hừ hừ, sau một đêm suy nghĩ cẩn thận, hắn nói cái gì kệ hắn, dù sao cô vẫn đi làm!
Khi Thang Duy Thạc đi rồi, Vũ Tình mới chui ra từ chăn dưới. Hôm nay, hôm nay cô còn chuyện quan trọng phải làm!
Quản lý Đỗ, cô phải đi tìm quản lý Đỗ!
Vũ Tình vẽ mày cẩn thận! Ha ha, không có cách nào, nơi đó mỹ nữ như mây, không làm mình xinh đẹp thì rất áp lực.
————————————-
Khi cô đi vào Hoa Kì, thật có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang! Cô trưởng thành ở đây không ít, hơn nữa là công việc đầu tiên của mình!
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng của quản lý Đỗ."Mời vào!"
Vũ Tình ngừng thở. Từ từ đẩy cửa phòng ra. Quả nhiên quản lý Đỗ một thân đồ trắc, nghiêm túc đọc tạp chí Trang phục mốt."Quản lý Đỗ!"
Người ngồi trên ghế bỗng ngẩng đầu nhìn về phía người tới."Hạ Vũ Tình, sao lại là cô?"
Vũ Tình cười khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong văn phòng."Quản lý Đỗ, hôm nay được nghỉ cho nên lại đây thăm cô, không phiềm cô làm việc chứ?"
Quản lý Đỗ đối với cô vô cùng tốt, nếu không trong công ty nhiều người như vậy, vì sao lại chọn mình cô? Vì thế cô phải cố gắng giúp quản lý Đỗ một phen.
Người đang ngồi khóc trên giường, từ từ ngừng tiếng khóc, nước mắt cũng ngưng."Em gái anh?"
"Đúng vậy, chắc em biết anh có một em trai một em gái! Chẳng lẽ em không nhìn thấy chúng ta giống như vậy sao?" Anh em họ rất giống nhau! Chỉ là hắn trông nghiêm túc hơn thôi!
Duy Á không cần phải nói, thoạt nhìn là công tử bất cần đời, hơn nữa dáng vẻ rất được, nếu không giả vờ làm phụ nữ thì đâu thế.
Về phần em gái hắn, là một cô bé làm nũng! Chẳng có việc gì lại chu môi, dáng vẻ rất đáng yêu!
Mà động tác này lại thành đặc thù của con gái họ Thang, con gái bảo bối của hắn cũng thế, rất thích làm nũng.
Vũ Tình bỗng xấu hổ đỏ mặt, trời ạ, cô vừa rồi nói người ta à gì? Có phải nói em gái hắn lẳng lơ không? Vũ Tình cúi đầu, đỏ mặt đổ mồ hôi.
"Sáng sớm nay thư ký mới nói cho anh biết chuyện tiệc tối, vốn anh cũng muốn đưa em đi, nhưng nó bỗng đến công ty thăm anh, nghe nói anh muốn tham gia đại thọ chính khách, nó đòi đi theo!
Từ nhỏ nó đã thích hoạt động xã giao như thế, biến mình xinh đẹp lên cho mọi người nhìn! Cho nên, anh không đưa em mà đưa nó theo!" Thang Duy Thạc châm một điều thuốc, từ từ giải thích nói!
Thì ra là như vậy? Trên mặt tràn đầy nước mắt khó có thể ức chế nặn ra nụ cười, nhưng ngượng ngùng ngẩng đầu nhìn hắn!
Hành vì vừa rồi có quá mạnh không? Có thể giống người đàn bà chanh chua hay không? Trời ạ, đừng mà –
Giải thích xong chuyện của mình, mày Thang Duy Thạc lại dựng thẳng lên lần nữa."Bây giờ nên nói về em đi? A? Anh chưa nói với em, không thể tham gia tiệc tối với thủ trưởng sao? Em biết rõ mà còn cố phạm, có phải cảm thấy giờ em to rồi nên coi trời bằng vung không?"
Vừa định xin lỗi hắn, trong nháy mắt suy sụp. Vũ Tình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận lên, không hề sợ hãi nói: "Nói cho anh biết, Thang Duy Thạc vốn em còn không muốn đi? Nhưng khi em biết anh cũng đến tiệc đó, em mới đi cùng Đoạn Hồng Đào đến!"
Thì ra là như vậy? Trên mặt đầy căm tức nặn ra nụ cười, nhưng vẫn phải giữ ý kiến của mình!
Nếu không đường đường đứng đầu một nhà như hắn chẳng phải là thật không có uy tín? Tuyệt đối không thể lật lọng."Không được, trước em đã hứa, hơn nữa có chữ viết làm chứng!"
"Chứng từ? Chứng từ ở đâu? Sao em không thấy?"Vũ Tình chớp mắt, cố tình nói. Vừa rồi cô đã xé nát 'Hiệp ước không bình đẳng' kia, xem hắn đi đâu tìm chứng từ!
"Em cố ý?" Thang Duy Thạc dựng thẳng mày, lạnh giọng hỏi!
Vũ Tình không trả lời, đương nhiên đây là cam chịu!
"Chết tiệt, bây giờ em rất hư biết không? Lại không nghe lời?"Thang Duy Thạc lại muốn giận, vừa muốn cười!
Để cô đi công tác, hắn rất lo lắng lão hồ li kia. nhìn thấy hai bọn họ đứng chung một chỗ, đúng là giận đến tận ngực!
Nhưng muốn tra tấn cô, ức hiếp cô? Đây cũng không thể nào, khi biết được này sự tình rồi, hắn có thể nào chạm vào một ngón tay của cô! Nhiều nhất hắn chỉ rống hai câu với cô, phát tiết tức giận trong lòng!
"Không phải em khộng nghe lời anh nói mà là anh cố tình gây sự! Trong xã hội, ai có thể không ra ngoài buổi tối? Em cũng chẳng đi chơi, là em đi công tác, vì sao anh không tin em như thế?"Vũ Tình nâng mặt lên cao.
"Em nói thế ư? Chẳng lẽ em không biết em là người phụ nữ có hai con ư? Vì cái gọi là công việc lại bỏ mặc chúng ở nhà?"
"Con, con lại là con, ai quy định con là trách nhiệm của phụ nữ, Thang Duy Thạc anh cũng la ba của chúng, chẳng lẽ anh không thể chăm con?" Vũ Tình nâng chân lên, lại dùng lực đá hắn một cước!
Không được, không đá hắn, cô sẽ tức chết!
"Anh có nói con không phải trách nhiệm của mình ư? Anh cảm thấy anh đã làm hết chức trách so với người đàn ông bình thường, bất kể có chuyện gì quan trọng, anh đều đưa con đi nhà trẻ! Chẳng lẽ em thấy anh làm còn chưa đủ ư, em nói đi?"
Tuy rằng hắn nói đều là từng tí việc nhỏ, thoạt nhìn thật dễ dàng. Nhưng đối với một tổng giám đốc mà nói, mỗi ngày có nhiều chuyện, nhiều cuộc họp, tình hình như thế mà vẫn kiên trì đưa đón con, thật là đáng quý!
"Đúng, anh làm tốt lắm, em thừa nhận! Nhưng, xin anh cũng hiểu em, Thang Duy Thạc nếu anh không muốn chúng ta ầm ỹ không dứt, vậy anh cũng đừng bảo em bỏ việc!"Vũ Tình Nói xong, vùi mặt vào chăn!
Dù sao bất kể như thế nào, cô nhất định phải kiên trì công tác!
Thang Duy Thạc mặc kệ cô có nghe hay không, thấp giọng nói: "Nói cho em biết, ngày mai không cho đi làm!" Nói xong, cũng \ nghiêm mặt đi vào nhà tắm!
————————————–
Sáng sớm hôm sau, Thang Duy Thạc mỉm cười trên gương mặt điển trai, nguyên nhân là mẹ của con hắn rất ngoan, lệnh của hắn ngày hôm qua không dám trái!
Bây giờ đã là 7 giờ, người phụ nữ này còn đang nằm trên giường!
Này ~ thật rõ ràng cho thấy, cô đồng ý bỏ việc!
"A, Vũ Tình có phải bị bệnh hay không, bây giờ còn chưa dậy?"Má Vương quan tâm hỏi, đồng thời đặt món ăn lên bàn
"Không, chắc là vẫn ngủ!"Thang Duy Thạc đơn giản đáp!
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác vội vàng, cố gắng bắt đầu ăn!
Thang Duy Thạc nhíu mày, nghiêm túc nói với hai bảo bối: "Dùng đũa hết cho ba, đừng có chỉ biết dùng tay!"
Hai đứa bé này rất lười, lúc ăn cơm đều dùng tay bốc, tuyệt không dùng đũa, nếu để chúng như thế chúng sẽ không có quan niệm về sự tồn tại của đôi đũa.
"Nhưng, nhưng đũa gắp bánh mệt lắm, dùng tay cho tiện!" Nhạc Nhạc nghiêm túc giảng đạo lý, trong óc nho nhỏ thật kiên định với ý nghĩ của mình!
Lấy tay càng tiện, vì sao phải dùng chiếc đũa! Tiểu Bác căn bản không nghe lời papa nói, ha ha, nó chỉ sợ mẹ! Bây giờ là nhà ăn không có hổ, khỉ là đại vương nhé!
Ba cha con cuối cùng cũng ăn xong bữa sáng. Trước khi đi làm Thang Duy Thạc quay về phòng định hôn thật sâu lên người kia làm phần thưởng.
Người nhắm mắt cũng không né tránh, mặc hắn giống như con cún nhỏ đang liếm láp. Thân mật trong chốc lát, Thang Duy Thạc nâng mặt lên. "Vợ ngoan, chờ chồng tan làm nhé!"
Người trong chăn đã mắng hắn đến vạn lần, hừ hừ, sau một đêm suy nghĩ cẩn thận, hắn nói cái gì kệ hắn, dù sao cô vẫn đi làm!
Khi Thang Duy Thạc đi rồi, Vũ Tình mới chui ra từ chăn dưới. Hôm nay, hôm nay cô còn chuyện quan trọng phải làm!
Quản lý Đỗ, cô phải đi tìm quản lý Đỗ!
Vũ Tình vẽ mày cẩn thận! Ha ha, không có cách nào, nơi đó mỹ nữ như mây, không làm mình xinh đẹp thì rất áp lực.
————————————-
Khi cô đi vào Hoa Kì, thật có thể nói là trăm mối cảm xúc ngổn ngang! Cô trưởng thành ở đây không ít, hơn nữa là công việc đầu tiên của mình!
Nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong truyền đến giọng của quản lý Đỗ."Mời vào!"
Vũ Tình ngừng thở. Từ từ đẩy cửa phòng ra. Quả nhiên quản lý Đỗ một thân đồ trắc, nghiêm túc đọc tạp chí Trang phục mốt."Quản lý Đỗ!"
Người ngồi trên ghế bỗng ngẩng đầu nhìn về phía người tới."Hạ Vũ Tình, sao lại là cô?"
Vũ Tình cười khẽ gật đầu, sau đó đi vào trong văn phòng."Quản lý Đỗ, hôm nay được nghỉ cho nên lại đây thăm cô, không phiềm cô làm việc chứ?"
Quản lý Đỗ đối với cô vô cùng tốt, nếu không trong công ty nhiều người như vậy, vì sao lại chọn mình cô? Vì thế cô phải cố gắng giúp quản lý Đỗ một phen.
/152
|