Thang Duy Thạc cảm thấy sắc mặt Vũ Tình không được tốt, quan tâm khẽ vuốt trán cô. "Làm sao vậy, không thoải mái à? Sắc mặt khó coi như vậy?"
Vũ Tình lập tức thu lại ánh mắt từ người con gái, căng thẳng lắc đầu. "Không có việc gì, em hơi mệt, muốn sớm nghỉ ngơi một chút!"
"Vậy được rồi!" Thang Duy Thạc nắm tay cô, sau đó nói với em gái: "Con bé lười kia, lũ trẻ đều do em chịu trách nhiệm, chị dâu em mệt rồi, bọn anh đi nghỉ trước!"
"Nếu anh không gọi em là con bé lười nữa, em cảm ơn anh lắm, anh cả!" Thang Hàm Lôi cau mũi nói, vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể rời đi!
Trở lại phòng rồi, Vũ Tình hoàn toàn ủ rũ, không khóc không cười, mặt không hề thay đổi!
"Vợ, em có tâm sự sao?" Cảm thấy là lạ, mất hồn mất vía!
Vũ Tình ngước mắt vội vàng lắc đầu, tùy ý đáp: "Tại hôm nay đi làm quá mệt mỏi, không có việc gì!"
"Đi làm? Em lại đi làm? Không phải nói sẽ từ chức sao?" Thang Duy Thạc ngây ra một lúc, rồi hét to!
Biết hắn vừa muốn ầm ỹ, vừa muốn tức giận, nhưng cô giờ phút này không có hứng thú đáp lại! Ngẩng đầu, thật chắc chắn nói: "Duy Thạc, em không muốn làm ầm lên với anh! Nhưng lòng em đã quyết, tuyệt đối sẽ không từ chức, cho nên anh cũng đừng nhiều lời!"
Nói xong đứng lên, trực tiếp đi vào phòng tắm!
Dáng vẻ tức giận và bình thản của cô, ngược lại làm Thang Duy Thạc chấn động! Được, hắn bây giờ hoàn toàn không quản được cô!
Quên đi, hắn nhất định phải hợp với đối tác đuổi Warsaw ra khỏi Đài Bắc, để cô khỏi đi làm!
————————————–
Khi cô đang tâm phiền ý loạn, Thang Duy Thạc lau khô người chui vào chăn, quen mui tính lại gần thân thể mềm mại, tay lớn di chuyển trên lưng cô.
Vũ Tình né tránh, lui ra góc giường. Đồng thời Thang Duy Thạc cũng cử động người, lại dán lại gần cô. "Nhanh lên, cho anh, anh muốn!"
Vũ Tình khó thở bỗng ngồi dậy, cau mày nói. "Em không có tâm trạng, anh đừng ồn!"
Thang Duy Thạc là người đàn ông nghe lời sao? Đáp án đương nhiên là không!
Bàn tay tà ác trực tiếp xâm nhập vào nơi mềm mại nhất của cô! Vũ Tình dùng sức gạt tay hắn ra, lập tức khép hai chân lại, để hắn không thể lợi dụng "Nói cho anh biết, hôm nay không có tâm trạng, anh đừng ồn!"
"Nhưng anh có tâm tình, em không thể không phối hợp với anh!" Thang Duy Thạc ngồi dậy hai tay dùng sức, đè cô xuống giường, lập tức cúi người ép lên.
"Thang Duy Thạc, sao anh cứ thế?" Vũ Tình buồn bực nhìn gương mặt gần trong gang tấc! Cúi đầu cắn lên môi mọng của cô một cái, mang theo nụ cười nói: "Ai bảo em đi làm, đương nhiên em phải an ủi anh, nếu không anh sẽ tức giận!"
Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, Vũ Tình không nhịn được bật cười. "Đáng ghét!"
"Đúng vậy, giờ anh cũng ghét mình, đường đường tổng giám đốc tập đoàn, bây giờ lại bị cô gái như em bắt ép!" Khi oán giận, tay dưới chăn cũng chẳng rảnh, thuần thục cởi quần trong váy ngủ, ném lên sàn!
Vũ Tình đỏ mặt đánh hắn, nỉ non "Lúc nào anh cũng thế, chẳng quan tâm người ta có muốn hay không!"
Cúi đầu hôn cô thật sâu, thở hổn hển ngẩng đầu nói: "Vì anh biết em muốn, em dám nói em không thích đi!"
Đối với tất cả cảm xúc của cô, hắn sớm đã biết, vì bọn họ là thân mật nhất!
Bị hắn làm loạn, Vũ Tình bỏ đi sầu lo lúc trước. Tất cả cảm quan cảm xúc bị hắn dễ dàng khơi lên, hơi thở càng ngày càng run rẩy.
Thang Duy Thạc nhếch khóe môi, tiến vào nơi thần bí......
Thang Hàm Lôi ở nhà Thang Duy Thạc đã năm ngày, mà Vũ Tình cũng hoàn toàn hiểu em gái Thang Duy Thạc là người thế nào. Cơm đến há mồm, quần áo đến đưa tay, chỉ biết dùng miệng lấy lòng đại ác ma!
Vũ Tình thật phục người phụ nữ chỉ nhỏ hơn mình 2 tuổi này, cô cũng đã làm mẹ rồi, hơn nữa hình như bảo bối của cô còn lớn hơn Tiểu Bác Nhạc Nhạc một tuổi! Nói đến nói đi cũng đã là người phụ nữ trưởng thành rồi!
Nhưng cô không lớn hơn Nhạc Nhạc bao nhiêu, độ làm nũng của cô còn hơn cả Nhạc Nhạc nữa.
Có thể tưởng tượng không, cô trực tiếp cởi áo ra ném vào bồn giặt, ban đầu Vũ Tình tưởng cô đã tắm lúc sớm, cho nên cũng không để ý.
Nhưng sau lại phát hiện suy nghĩ của cô vô cùng sai lầm, cô ấy căn bản chỉ cởi không rửa!
Vũ Tình quét dọn phòng tắm rồi, phát hiện một đống tất chân gom thành núi nhỏ, áo lót đồ lót, cộng thêm một đống quần áo.
Nhìn mấy thứ này, mày Vũ Tình nhăn lại! Tất chân, đồ lót, làm sao có thể quăng loạn mọi nơi, hơn nữa còn vứt đó chưa giặt?
Năm ngày qua, tích góp từng đôi tất một cũng đến hơn mười đôi, mỗi ngày đều thay đến ba bốn lần đồ lót! Trời ơi, chất đống ở trong này rất chướng tai gai mắt đấy!
Vũ Tình đỏ mặt ngại ngùng đi vào phòng khách, nhìn người vừa ăn khoai tây chiên vừa cười hề hề xem ti vi! "Hàm Lôi –"
Thang Hàm Lôi lập tức đưa mắt, còn chưa mở miệng, liền lộ ra nụ cười ngọt ngào. "Chị dâu, có chuyện gì không?"
Nhìn thái độ người ta như vậy, hơn nữa miệng còn ngọt ngào, Vũ Tình thật không biết mở miệng làm sao. "À ~ cái kia ~"
"Chị dâu, làm sao vậy, sao chị muốn nói lại thôi? Có phải anh cả ức hiếp chị không, em sẽ đi báo thù cho chị!" Nói rồi đưa chân dài trắng nõn xuống bàn, giả vờ muốn đánh về phía chiến trường.
Vũ Tình vội vàng xua tay, giữ chặt người Thang Hàm Lôi. "A, không — không phải, là chị có chuyện tìm em!"
"A~ có chuyện tìm em à, ha ha ~" Hàm Lôi mỉm cười, dừng động tác lỗ mãng lại!
"...... Hàm Lôi, em để tất và đồ lót, quần áo trong nhà tắm có phải quên chưa giặt?" Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng uyển chuyển hỏi ra!
Thang Hàm Lôi bỗng bày ra một biểu cảm nhíu mày, sau đó cong môi đỏ mọng. "Chị dâu, trước đặt đó thôi! Quần áo đó cấu tạo thật chán, lúc trước em mới giặt đồ lót, nhưng tay lại không thoải mái!"
Nghe nói như thế, Vũ Tình sửng sốt. Chẳng lẽ tay cô cũng không thể chạm nước mà giặt đồ? Tay cô làm từ giấy ư? " Nếu em không quên giặt nước, trong nhà có bột giặt mà! Không thì có thể giặt máy, rất tiện!"
"À, được rồi, vậy em đi giặt máy!" Cô ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cũng không hành động ngay, mà lại ngồi trở lại trên sô pha, tiếp tục ăn khoai xem tivi! "Chị dâu, trở lại Đài Bắc thật tốt, trong TV ít nhất đều là người phương Đông, nước ngoài, giống như đều là quỷ ấy, ô ~ giống đại tinh tinh khó coi chết đi được!"
Quên đi, không nhiều lời cùng cô, Vũ Tình bất đắc dĩ đi vào nhà tắm, chấp nhận làm nữ giúp việc! Nếu không phải vì có nhiều quần áo bên cạnh như vậy, Vũ Tình cũng sẽ không nhắc nhở cô!
Nhưng trải qua quan sát vừa rồi, khiến đại tiểu thư như cô ấy giặt quần áo, vậy thì không thể nào! Phân loại để vào máy giặt, sau đó ấn nút!
Loại đồ lót này đương nhiên không thể giặt sạch bằng máy giặt, đành phải—đành phải để cô ra tay!
Đồ lót của Thang Hàm Lôi đúng là có tính quyến rũ đỉnh điểm, màu đen, trong suốt, tóm lại nhìn vào là khiến người ta đỏ mặt tim đập!
Trời ạ, mỗi lần cô đi qua quầy bán hàng, chỉ dám lén nhìn! Thật ra, đáy lòng cô nóng lòng muốn thử, nhưng cô cũng không đời nào không biết xấu hổ cầm lấy!
Vừa giặt đồ, Vũ Tình không nhịn được nhíu mày. Tuy rằng Nhạc Nhạc dán dính lấy Thang Hàm Lôi, nhưng cô lại không thể nào thích 'bà cô' này!
Bây giờ nói 'Bà cô' giống như hơi sớm, nhưng còn chưa tìm được cách gọi khác!!
Cho nên đôi khi, cảm giác của cô với Thang Hàm Lôi là vừa thích lại sợ hãi!
Cô vài lần tưởng mở miệng hỏi Thang Duy Thạc em gái hắn sinh mấy lần, nhưng đều không hỏi thành lời!
Mà cùng lúc đó cũng thầm quan sát cô, tình cảm của Thang Hàm Lôi và chồng cô vô cùng tốt, mỗi tối bọn họ đều thân mật tán gẫu một trận!
Vũ Tình lập tức thu lại ánh mắt từ người con gái, căng thẳng lắc đầu. "Không có việc gì, em hơi mệt, muốn sớm nghỉ ngơi một chút!"
"Vậy được rồi!" Thang Duy Thạc nắm tay cô, sau đó nói với em gái: "Con bé lười kia, lũ trẻ đều do em chịu trách nhiệm, chị dâu em mệt rồi, bọn anh đi nghỉ trước!"
"Nếu anh không gọi em là con bé lười nữa, em cảm ơn anh lắm, anh cả!" Thang Hàm Lôi cau mũi nói, vẫy vẫy tay, ý bảo bọn họ có thể rời đi!
Trở lại phòng rồi, Vũ Tình hoàn toàn ủ rũ, không khóc không cười, mặt không hề thay đổi!
"Vợ, em có tâm sự sao?" Cảm thấy là lạ, mất hồn mất vía!
Vũ Tình ngước mắt vội vàng lắc đầu, tùy ý đáp: "Tại hôm nay đi làm quá mệt mỏi, không có việc gì!"
"Đi làm? Em lại đi làm? Không phải nói sẽ từ chức sao?" Thang Duy Thạc ngây ra một lúc, rồi hét to!
Biết hắn vừa muốn ầm ỹ, vừa muốn tức giận, nhưng cô giờ phút này không có hứng thú đáp lại! Ngẩng đầu, thật chắc chắn nói: "Duy Thạc, em không muốn làm ầm lên với anh! Nhưng lòng em đã quyết, tuyệt đối sẽ không từ chức, cho nên anh cũng đừng nhiều lời!"
Nói xong đứng lên, trực tiếp đi vào phòng tắm!
Dáng vẻ tức giận và bình thản của cô, ngược lại làm Thang Duy Thạc chấn động! Được, hắn bây giờ hoàn toàn không quản được cô!
Quên đi, hắn nhất định phải hợp với đối tác đuổi Warsaw ra khỏi Đài Bắc, để cô khỏi đi làm!
————————————–
Khi cô đang tâm phiền ý loạn, Thang Duy Thạc lau khô người chui vào chăn, quen mui tính lại gần thân thể mềm mại, tay lớn di chuyển trên lưng cô.
Vũ Tình né tránh, lui ra góc giường. Đồng thời Thang Duy Thạc cũng cử động người, lại dán lại gần cô. "Nhanh lên, cho anh, anh muốn!"
Vũ Tình khó thở bỗng ngồi dậy, cau mày nói. "Em không có tâm trạng, anh đừng ồn!"
Thang Duy Thạc là người đàn ông nghe lời sao? Đáp án đương nhiên là không!
Bàn tay tà ác trực tiếp xâm nhập vào nơi mềm mại nhất của cô! Vũ Tình dùng sức gạt tay hắn ra, lập tức khép hai chân lại, để hắn không thể lợi dụng "Nói cho anh biết, hôm nay không có tâm trạng, anh đừng ồn!"
"Nhưng anh có tâm tình, em không thể không phối hợp với anh!" Thang Duy Thạc ngồi dậy hai tay dùng sức, đè cô xuống giường, lập tức cúi người ép lên.
"Thang Duy Thạc, sao anh cứ thế?" Vũ Tình buồn bực nhìn gương mặt gần trong gang tấc! Cúi đầu cắn lên môi mọng của cô một cái, mang theo nụ cười nói: "Ai bảo em đi làm, đương nhiên em phải an ủi anh, nếu không anh sẽ tức giận!"
Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, Vũ Tình không nhịn được bật cười. "Đáng ghét!"
"Đúng vậy, giờ anh cũng ghét mình, đường đường tổng giám đốc tập đoàn, bây giờ lại bị cô gái như em bắt ép!" Khi oán giận, tay dưới chăn cũng chẳng rảnh, thuần thục cởi quần trong váy ngủ, ném lên sàn!
Vũ Tình đỏ mặt đánh hắn, nỉ non "Lúc nào anh cũng thế, chẳng quan tâm người ta có muốn hay không!"
Cúi đầu hôn cô thật sâu, thở hổn hển ngẩng đầu nói: "Vì anh biết em muốn, em dám nói em không thích đi!"
Đối với tất cả cảm xúc của cô, hắn sớm đã biết, vì bọn họ là thân mật nhất!
Bị hắn làm loạn, Vũ Tình bỏ đi sầu lo lúc trước. Tất cả cảm quan cảm xúc bị hắn dễ dàng khơi lên, hơi thở càng ngày càng run rẩy.
Thang Duy Thạc nhếch khóe môi, tiến vào nơi thần bí......
Thang Hàm Lôi ở nhà Thang Duy Thạc đã năm ngày, mà Vũ Tình cũng hoàn toàn hiểu em gái Thang Duy Thạc là người thế nào. Cơm đến há mồm, quần áo đến đưa tay, chỉ biết dùng miệng lấy lòng đại ác ma!
Vũ Tình thật phục người phụ nữ chỉ nhỏ hơn mình 2 tuổi này, cô cũng đã làm mẹ rồi, hơn nữa hình như bảo bối của cô còn lớn hơn Tiểu Bác Nhạc Nhạc một tuổi! Nói đến nói đi cũng đã là người phụ nữ trưởng thành rồi!
Nhưng cô không lớn hơn Nhạc Nhạc bao nhiêu, độ làm nũng của cô còn hơn cả Nhạc Nhạc nữa.
Có thể tưởng tượng không, cô trực tiếp cởi áo ra ném vào bồn giặt, ban đầu Vũ Tình tưởng cô đã tắm lúc sớm, cho nên cũng không để ý.
Nhưng sau lại phát hiện suy nghĩ của cô vô cùng sai lầm, cô ấy căn bản chỉ cởi không rửa!
Vũ Tình quét dọn phòng tắm rồi, phát hiện một đống tất chân gom thành núi nhỏ, áo lót đồ lót, cộng thêm một đống quần áo.
Nhìn mấy thứ này, mày Vũ Tình nhăn lại! Tất chân, đồ lót, làm sao có thể quăng loạn mọi nơi, hơn nữa còn vứt đó chưa giặt?
Năm ngày qua, tích góp từng đôi tất một cũng đến hơn mười đôi, mỗi ngày đều thay đến ba bốn lần đồ lót! Trời ơi, chất đống ở trong này rất chướng tai gai mắt đấy!
Vũ Tình đỏ mặt ngại ngùng đi vào phòng khách, nhìn người vừa ăn khoai tây chiên vừa cười hề hề xem ti vi! "Hàm Lôi –"
Thang Hàm Lôi lập tức đưa mắt, còn chưa mở miệng, liền lộ ra nụ cười ngọt ngào. "Chị dâu, có chuyện gì không?"
Nhìn thái độ người ta như vậy, hơn nữa miệng còn ngọt ngào, Vũ Tình thật không biết mở miệng làm sao. "À ~ cái kia ~"
"Chị dâu, làm sao vậy, sao chị muốn nói lại thôi? Có phải anh cả ức hiếp chị không, em sẽ đi báo thù cho chị!" Nói rồi đưa chân dài trắng nõn xuống bàn, giả vờ muốn đánh về phía chiến trường.
Vũ Tình vội vàng xua tay, giữ chặt người Thang Hàm Lôi. "A, không — không phải, là chị có chuyện tìm em!"
"A~ có chuyện tìm em à, ha ha ~" Hàm Lôi mỉm cười, dừng động tác lỗ mãng lại!
"...... Hàm Lôi, em để tất và đồ lót, quần áo trong nhà tắm có phải quên chưa giặt?" Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng uyển chuyển hỏi ra!
Thang Hàm Lôi bỗng bày ra một biểu cảm nhíu mày, sau đó cong môi đỏ mọng. "Chị dâu, trước đặt đó thôi! Quần áo đó cấu tạo thật chán, lúc trước em mới giặt đồ lót, nhưng tay lại không thoải mái!"
Nghe nói như thế, Vũ Tình sửng sốt. Chẳng lẽ tay cô cũng không thể chạm nước mà giặt đồ? Tay cô làm từ giấy ư? " Nếu em không quên giặt nước, trong nhà có bột giặt mà! Không thì có thể giặt máy, rất tiện!"
"À, được rồi, vậy em đi giặt máy!" Cô ngoan ngoãn đồng ý, nhưng cũng không hành động ngay, mà lại ngồi trở lại trên sô pha, tiếp tục ăn khoai xem tivi! "Chị dâu, trở lại Đài Bắc thật tốt, trong TV ít nhất đều là người phương Đông, nước ngoài, giống như đều là quỷ ấy, ô ~ giống đại tinh tinh khó coi chết đi được!"
Quên đi, không nhiều lời cùng cô, Vũ Tình bất đắc dĩ đi vào nhà tắm, chấp nhận làm nữ giúp việc! Nếu không phải vì có nhiều quần áo bên cạnh như vậy, Vũ Tình cũng sẽ không nhắc nhở cô!
Nhưng trải qua quan sát vừa rồi, khiến đại tiểu thư như cô ấy giặt quần áo, vậy thì không thể nào! Phân loại để vào máy giặt, sau đó ấn nút!
Loại đồ lót này đương nhiên không thể giặt sạch bằng máy giặt, đành phải—đành phải để cô ra tay!
Đồ lót của Thang Hàm Lôi đúng là có tính quyến rũ đỉnh điểm, màu đen, trong suốt, tóm lại nhìn vào là khiến người ta đỏ mặt tim đập!
Trời ạ, mỗi lần cô đi qua quầy bán hàng, chỉ dám lén nhìn! Thật ra, đáy lòng cô nóng lòng muốn thử, nhưng cô cũng không đời nào không biết xấu hổ cầm lấy!
Vừa giặt đồ, Vũ Tình không nhịn được nhíu mày. Tuy rằng Nhạc Nhạc dán dính lấy Thang Hàm Lôi, nhưng cô lại không thể nào thích 'bà cô' này!
Bây giờ nói 'Bà cô' giống như hơi sớm, nhưng còn chưa tìm được cách gọi khác!!
Cho nên đôi khi, cảm giác của cô với Thang Hàm Lôi là vừa thích lại sợ hãi!
Cô vài lần tưởng mở miệng hỏi Thang Duy Thạc em gái hắn sinh mấy lần, nhưng đều không hỏi thành lời!
Mà cùng lúc đó cũng thầm quan sát cô, tình cảm của Thang Hàm Lôi và chồng cô vô cùng tốt, mỗi tối bọn họ đều thân mật tán gẫu một trận!
/152
|