Trong căn phòng bẩn thỉu tanh tưởi, Bà Trầm hung tợn nhìn vật nhỏ trước mắt! "Chết tiệt, mày lại cắn tao!"
"Mụ già tối, mụ già xấu!" Sợ tới mức rơi lệ, Nhạc Nhạc nói nhỏ!
Thân thể nho nhỏ ngại bẩn chỉ đứng, một cử động cũng không dám, rất sợ làm giày mình càng bẩn! Ô, mẹ, papa, mau tới cứu Nhạc Nhạc đi!
Vừa lau nước mắt, Nhạc Nhạc vừa không ngừng cầu nguyện trong lòng!
"Mày đứng thẳng cho tao, nếu mày làm ầm nữa, tao cắt tóc mày!"
Nhạc Nhạc lườm mụ già, rồi nhẹ nhàng nức nở! Thân thể nho nhỏ vì không ăn không uống, hơn nữa chỉ đứng có vẻ thật yếu ớt!
Vừa mới hút thuốc xong đi ra từ nhà vệ sinh, Vũ Hân nhìn thấy Nhạc Nhạc khóc trong lòng thấy phiền chán. Như điên vọt đến trước mặt Nhạc Nhạc, vươn ngón tay khô gầy như gậy, dùng sức bóp cánh tay Nhạc Nhạc.
"A..." Đau đớn làm Nhạc Nhạc thét chói tai thành tiếng. "Đừng mà..."
"Tiểu quỷ đáng ghét, mày giống hệt con mẹ mày, cũng là đồ con hoang!" Mang theo ánh mắt đen thật to, giống như ma quỷ.
Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn người phụ nữ trước mắt!
Bà Trầm lên tiếng ngăn cản. "Vũ Hân, dừng tay đi! Con đánh chết nó thì sao đòi tiền!" Đòi tiền mới là mấu chốt! Lúc này Vũ Hân đã sớm phát rồ, tư duy của cô đã vặn vẹo nghiêm trọng, không ai biết bước tiếp theo cô muốn làm cái gì!
Bỗng buông Nhạc Nhạc ra, sau đó nằm xuống giường lớn cười ha ha, nhục mạ Vũ Tình nhiều lần!
Vương Gia Tuấn vừa mới làm xong ở công trường, hai chân không tự chủ được bước đi đến nhà Vũ Hân. Bên trong có tiếng nói tranh cãi ầm ĩ lại khiến hắn dừng lại, quên đi, đối với người phụ nữ như vậy, hắn còn ôm hy vọng gì?
Hy vọng cô tốt hơn, vẫn hy vọng cô có thể thích mình? Đây đều là không thể nào, Hoàng Vũ Hân hoàn toàn là một phế nhân! Thất vọng, hắn đang muốn xoay người rời đi, bỗng một câu khiến hắn dừng bước!
"Mẹ, mẹ tưởng con sẽ trả đứa bé này lại cho con ngu Hạ Vũ Tình à, không, con muốn băm đứa bé này thành vạn đoạn, đánh cho nát tươm! Haha.. con muốn để con dâm phụ Hạ Vũ Tình và thằng đàn ông bạc tình Thang Duy Thạc kia đau lòng đến chết! Đều tại chúng nó, đều do chúng nó biến con thành thế này.."
Đứa bé? Bầm thây vạn đoạn? Đáng chết, cô vừa muốn giết chết đứa trẻ vô tội?
Đặc biệt thích đứa bé đó, Vương Gia Tuấn kinh hãi, hai tay nắm chặt.
Lời nói biến thái của Vũ Hân kia, khiến hắn nhớ tới nhiều năm trước, cô mang theo nụ cười tàn nhẫn nói cho hắn, cô đã mổ rồi ném con của hắn đi rồi!
Rồi cô phá hỏng gia đình hắn, khiến vợ hắn tức giận bỏ đi con của mình! Cô với lòng dạ rắn rết lại muốn làm gì nữa? Vừa muốn giết con người khác? Hạ Vũ Tình, chẳng lẽ...
Không dám nghĩ nhiều, hắn tiếp tục lắng nghe!
Thông qua người bên trong nói chuyện với nhau, hắn đại khái hiểu tình hình, thì ra các cô bắt cóc tống tiền, còn muốn giết chết con tin?
Ác độc, ác độc, đối thoại tàn nhẫn của họ, châm lên tất cả tức giận của hắn! Hoàng Vũ Hân, Hoàng Vũ Hân cô không đáng ở lại thế giới này, cô ta là kẻ xấu, không bằng...
Nghĩ đến đây, hai mắt Vương Gia Tuấn ửng hồng, tỏa ra một tầng hơi nước! Con, con của hắn...
Hắn nhất định chỉ có thể tiếc nuối, thật ra tìm được rồi thì cũng vẫn là tiếc nuối!
Vương Gia Tuấn từ từ bước vào căn hộ cũ, vừa mới đi đến chỗ cửa gỗ, bấm số của Hàm Lôi. "Alo, Hàm Lôi, tôi biết cháu gái cô ở đâu, cô đến căn hộ XX......"
Hạ Vũ Tình, Thang Hàm Lôi và Thang Duy Á đi bằng tốc độ nhanh nhất đến căn hộ này, Vương Gia Tuấn chờ trước căn hộ!
"Vương Gia Tuấn, họ ở đâu?" Hàm Lôi căng thẳng hỏi!
"Các người nói nhỏ chút, đi theo tôi! Chuyện đứa bé, đừng có gấp!" Vương Gia Tuấn cho bọn họ một nụ cười an ủi, mang theo bọn họ đi vào trong căn hộ...
Tức giận lại lo lắng, Thang Duy Á đi cùng hắn, chân dài dùng sức đá, cửa lớn căn hộ bỗng bị đá văng ra!
"A..."
"A..." Bà Trầm và Vũ Hân quát to một tiếng, hoảng sợ nhìn mọi người trước mắt!
Vào cửa ánh mắt mọi người đều nhìn vào bảo bối ngồi dưới đất chôn mặt vào gối ngủ! Vũ Tình và Hàm Lôi khóc mừng lao về phía Nhạc Nhạc, Vũ Tình ôm lấy Nhạc Nhạc hôn thắm thiết, rồi giao con gái cho Hàm Lôi!
Tiếp theo Vũ Tình mang theo một thân tức giận nhằm phía mẹ con ác độc...
Bốp...
Bốp...
Hai bàn tay trước sau dừng trên mặt họ, Vũ Tình đau hết tim gan hét to: "Các người lòng lang dạ sói, các người không bằng súc sinh!" Nói rồi, kéo Hàm Lôi ra khỏi phòng!
Không có nước mắt, vì họ không đáng khiến mình rơi lệ! Thang Duy Á cũng theo sát, đêm đã khuya, hai người phụ nữ cộng thêm một đứa bé, hắn phải theo sát thôi!
Bà Trầm và Vũ Hân không ngừng mắng ở trong phòng, một câu tiếp một câu ~
Những lời này khiến Vương Gia Tuấn ngày càng thương tâm, hắn từ từ đi đến chỗ Vũ Hân, kéo lại.
Bà Trầm như người đàn bà chanh chua mắng Vương Gia Tuấn. "Mày buông con gái tao ra, chỉ vì mày, sao mày không chết sớm đi, nếu không Vũ Hân của tao đã chẳng thảm như thế..."
Vương Gia Tuấn gạt tay Bà Trầm không ngừng đánh hắn đi, mà Bà Trầm ngã xuống đất, bất tỉnh trong nháy mắt...
Đã đánh mất lý trí, Vũ Hân ngoài mắng chửi người oán hận người, đem tất cả tội lỗi cho người khác, cô đã không còn biết gì nữa.
Vương Gia Tuấn dùng sức kéo Vũ Hân đi đến ban công, ban đêm từng cơn gió mát không ngừng thổi đến trên người bọn họ!
Lúc này Vương Gia Tuấn rất tỉnh táo, phải nói là tỉnh táo hơn bất kỳ lúc này! Một tay nắm tay Vũ Hân, một tay lấy điện thoại ra bấm.
'Hàm Lôi, cô là người tốt, tôi xin cô hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng của tôi, chính là tiếp tục tìm con tôi! Nhất định cô phải giúp nó có một gia đình yên ổn, để nó hạnh phúc lớn khôn!"
Sau đó tắt máy!
Vương Gia Tuấn vuốt lại sợi tóc rối cho Vũ Hân, sau đó nói: "Vũ Hân, đời này em đã hỏng rồi! Mà cả đời anh cũng hoàn toàn bị em hủy mất!
Không bằng, chúng ta sớm kết thúc sinh mệnh này đi, tranh thủ sớm đầu thai làm người một lần nữa! Vũ Hân, dù em có xấu, cả đời này anh cũng chỉ yêu có mình em! Thật ra anh là người đàn ông vô dụng nhất, em nói đúng rồi!" Nói xong, trong mắt Vương Gia Tuấn rơi lệ!
"Không... tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.." Cuối cùng cũng khôi phục điểm ý thức, Vũ Hân bỗng hét to giãy dụa!
Vương Gia Tuấn giữ chặt cô, không cho cô cơ hội tránh né! "Vũ Hân, bây giờ em chết hay không chết có gì khác nhau? Chúng ta cùng đi thôi!"
Thông suốt...
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng bị rớt ra, Vương Gia Tuấn dùng sức ôm lấy Vũ Hân!
"A... đừng, mẹ... a..." Vũ Hân điên cuồng kêu to!
Nằm trên mặt đất, Bà Trầm bị tiếng kêu sợ hãi cực độ này đánh thức, khoảnh khắc bà mở to mắt, liền nhìn thấy một màn khiến bà không thể thừa nhận!
Người cùng với tiếng gào của Vũ Hân, trong nháy mắt rơi xuống.
Rồi Vương Gia Tuấn nhảy lên ban công, cũng nhảy...
Đã bị kích thích nghiêm trọng, Bà Trầm ôm đầu kêu to, lập tức lại té xỉu lần nữa...
...................................................
Nhận được tin nhắn, Hàm Lôi lập tức báo cảnh sát xin giúp đỡ, nhưng khi cô cà cảnh sát đi vào tất cả đã không thể cứu vãn!
Bà Trầm ngất xỉu được bác sỹ mang đi, khi bà tỉnh lại cảnh sát đã lấy một phần lời khai, do Vũ Hân nghiện thuốc, đi bán dâm, đắc tội với xã hội đen.
Cảnh sát cũng ập đến hang ổ của Hắc Bì! Anh em Hắc Bì làm nhiều việc ác đã bị pháp luật nghiêm trị.
Con gái đã chết, con trai thì không nhận mình, bà Trầm chỉ có thể được tổ chức cứu tế xã hội đưa đi! Nhưng nghe nói chuyện của bà rồi, nhân viên tổ chức đương nhiên sẽ có thành kiến với bà!
Ác giả ác báo, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Người tốt được đền đáp, kẻ xấu tất có ác báo!
"Mụ già tối, mụ già xấu!" Sợ tới mức rơi lệ, Nhạc Nhạc nói nhỏ!
Thân thể nho nhỏ ngại bẩn chỉ đứng, một cử động cũng không dám, rất sợ làm giày mình càng bẩn! Ô, mẹ, papa, mau tới cứu Nhạc Nhạc đi!
Vừa lau nước mắt, Nhạc Nhạc vừa không ngừng cầu nguyện trong lòng!
"Mày đứng thẳng cho tao, nếu mày làm ầm nữa, tao cắt tóc mày!"
Nhạc Nhạc lườm mụ già, rồi nhẹ nhàng nức nở! Thân thể nho nhỏ vì không ăn không uống, hơn nữa chỉ đứng có vẻ thật yếu ớt!
Vừa mới hút thuốc xong đi ra từ nhà vệ sinh, Vũ Hân nhìn thấy Nhạc Nhạc khóc trong lòng thấy phiền chán. Như điên vọt đến trước mặt Nhạc Nhạc, vươn ngón tay khô gầy như gậy, dùng sức bóp cánh tay Nhạc Nhạc.
"A..." Đau đớn làm Nhạc Nhạc thét chói tai thành tiếng. "Đừng mà..."
"Tiểu quỷ đáng ghét, mày giống hệt con mẹ mày, cũng là đồ con hoang!" Mang theo ánh mắt đen thật to, giống như ma quỷ.
Nhạc Nhạc nhắm mắt lại, căn bản không dám nhìn người phụ nữ trước mắt!
Bà Trầm lên tiếng ngăn cản. "Vũ Hân, dừng tay đi! Con đánh chết nó thì sao đòi tiền!" Đòi tiền mới là mấu chốt! Lúc này Vũ Hân đã sớm phát rồ, tư duy của cô đã vặn vẹo nghiêm trọng, không ai biết bước tiếp theo cô muốn làm cái gì!
Bỗng buông Nhạc Nhạc ra, sau đó nằm xuống giường lớn cười ha ha, nhục mạ Vũ Tình nhiều lần!
Vương Gia Tuấn vừa mới làm xong ở công trường, hai chân không tự chủ được bước đi đến nhà Vũ Hân. Bên trong có tiếng nói tranh cãi ầm ĩ lại khiến hắn dừng lại, quên đi, đối với người phụ nữ như vậy, hắn còn ôm hy vọng gì?
Hy vọng cô tốt hơn, vẫn hy vọng cô có thể thích mình? Đây đều là không thể nào, Hoàng Vũ Hân hoàn toàn là một phế nhân! Thất vọng, hắn đang muốn xoay người rời đi, bỗng một câu khiến hắn dừng bước!
"Mẹ, mẹ tưởng con sẽ trả đứa bé này lại cho con ngu Hạ Vũ Tình à, không, con muốn băm đứa bé này thành vạn đoạn, đánh cho nát tươm! Haha.. con muốn để con dâm phụ Hạ Vũ Tình và thằng đàn ông bạc tình Thang Duy Thạc kia đau lòng đến chết! Đều tại chúng nó, đều do chúng nó biến con thành thế này.."
Đứa bé? Bầm thây vạn đoạn? Đáng chết, cô vừa muốn giết chết đứa trẻ vô tội?
Đặc biệt thích đứa bé đó, Vương Gia Tuấn kinh hãi, hai tay nắm chặt.
Lời nói biến thái của Vũ Hân kia, khiến hắn nhớ tới nhiều năm trước, cô mang theo nụ cười tàn nhẫn nói cho hắn, cô đã mổ rồi ném con của hắn đi rồi!
Rồi cô phá hỏng gia đình hắn, khiến vợ hắn tức giận bỏ đi con của mình! Cô với lòng dạ rắn rết lại muốn làm gì nữa? Vừa muốn giết con người khác? Hạ Vũ Tình, chẳng lẽ...
Không dám nghĩ nhiều, hắn tiếp tục lắng nghe!
Thông qua người bên trong nói chuyện với nhau, hắn đại khái hiểu tình hình, thì ra các cô bắt cóc tống tiền, còn muốn giết chết con tin?
Ác độc, ác độc, đối thoại tàn nhẫn của họ, châm lên tất cả tức giận của hắn! Hoàng Vũ Hân, Hoàng Vũ Hân cô không đáng ở lại thế giới này, cô ta là kẻ xấu, không bằng...
Nghĩ đến đây, hai mắt Vương Gia Tuấn ửng hồng, tỏa ra một tầng hơi nước! Con, con của hắn...
Hắn nhất định chỉ có thể tiếc nuối, thật ra tìm được rồi thì cũng vẫn là tiếc nuối!
Vương Gia Tuấn từ từ bước vào căn hộ cũ, vừa mới đi đến chỗ cửa gỗ, bấm số của Hàm Lôi. "Alo, Hàm Lôi, tôi biết cháu gái cô ở đâu, cô đến căn hộ XX......"
Hạ Vũ Tình, Thang Hàm Lôi và Thang Duy Á đi bằng tốc độ nhanh nhất đến căn hộ này, Vương Gia Tuấn chờ trước căn hộ!
"Vương Gia Tuấn, họ ở đâu?" Hàm Lôi căng thẳng hỏi!
"Các người nói nhỏ chút, đi theo tôi! Chuyện đứa bé, đừng có gấp!" Vương Gia Tuấn cho bọn họ một nụ cười an ủi, mang theo bọn họ đi vào trong căn hộ...
Tức giận lại lo lắng, Thang Duy Á đi cùng hắn, chân dài dùng sức đá, cửa lớn căn hộ bỗng bị đá văng ra!
"A..."
"A..." Bà Trầm và Vũ Hân quát to một tiếng, hoảng sợ nhìn mọi người trước mắt!
Vào cửa ánh mắt mọi người đều nhìn vào bảo bối ngồi dưới đất chôn mặt vào gối ngủ! Vũ Tình và Hàm Lôi khóc mừng lao về phía Nhạc Nhạc, Vũ Tình ôm lấy Nhạc Nhạc hôn thắm thiết, rồi giao con gái cho Hàm Lôi!
Tiếp theo Vũ Tình mang theo một thân tức giận nhằm phía mẹ con ác độc...
Bốp...
Bốp...
Hai bàn tay trước sau dừng trên mặt họ, Vũ Tình đau hết tim gan hét to: "Các người lòng lang dạ sói, các người không bằng súc sinh!" Nói rồi, kéo Hàm Lôi ra khỏi phòng!
Không có nước mắt, vì họ không đáng khiến mình rơi lệ! Thang Duy Á cũng theo sát, đêm đã khuya, hai người phụ nữ cộng thêm một đứa bé, hắn phải theo sát thôi!
Bà Trầm và Vũ Hân không ngừng mắng ở trong phòng, một câu tiếp một câu ~
Những lời này khiến Vương Gia Tuấn ngày càng thương tâm, hắn từ từ đi đến chỗ Vũ Hân, kéo lại.
Bà Trầm như người đàn bà chanh chua mắng Vương Gia Tuấn. "Mày buông con gái tao ra, chỉ vì mày, sao mày không chết sớm đi, nếu không Vũ Hân của tao đã chẳng thảm như thế..."
Vương Gia Tuấn gạt tay Bà Trầm không ngừng đánh hắn đi, mà Bà Trầm ngã xuống đất, bất tỉnh trong nháy mắt...
Đã đánh mất lý trí, Vũ Hân ngoài mắng chửi người oán hận người, đem tất cả tội lỗi cho người khác, cô đã không còn biết gì nữa.
Vương Gia Tuấn dùng sức kéo Vũ Hân đi đến ban công, ban đêm từng cơn gió mát không ngừng thổi đến trên người bọn họ!
Lúc này Vương Gia Tuấn rất tỉnh táo, phải nói là tỉnh táo hơn bất kỳ lúc này! Một tay nắm tay Vũ Hân, một tay lấy điện thoại ra bấm.
'Hàm Lôi, cô là người tốt, tôi xin cô hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng của tôi, chính là tiếp tục tìm con tôi! Nhất định cô phải giúp nó có một gia đình yên ổn, để nó hạnh phúc lớn khôn!"
Sau đó tắt máy!
Vương Gia Tuấn vuốt lại sợi tóc rối cho Vũ Hân, sau đó nói: "Vũ Hân, đời này em đã hỏng rồi! Mà cả đời anh cũng hoàn toàn bị em hủy mất!
Không bằng, chúng ta sớm kết thúc sinh mệnh này đi, tranh thủ sớm đầu thai làm người một lần nữa! Vũ Hân, dù em có xấu, cả đời này anh cũng chỉ yêu có mình em! Thật ra anh là người đàn ông vô dụng nhất, em nói đúng rồi!" Nói xong, trong mắt Vương Gia Tuấn rơi lệ!
"Không... tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.." Cuối cùng cũng khôi phục điểm ý thức, Vũ Hân bỗng hét to giãy dụa!
Vương Gia Tuấn giữ chặt cô, không cho cô cơ hội tránh né! "Vũ Hân, bây giờ em chết hay không chết có gì khác nhau? Chúng ta cùng đi thôi!"
Thông suốt...
Màn cửa sổ bằng lụa mỏng bị rớt ra, Vương Gia Tuấn dùng sức ôm lấy Vũ Hân!
"A... đừng, mẹ... a..." Vũ Hân điên cuồng kêu to!
Nằm trên mặt đất, Bà Trầm bị tiếng kêu sợ hãi cực độ này đánh thức, khoảnh khắc bà mở to mắt, liền nhìn thấy một màn khiến bà không thể thừa nhận!
Người cùng với tiếng gào của Vũ Hân, trong nháy mắt rơi xuống.
Rồi Vương Gia Tuấn nhảy lên ban công, cũng nhảy...
Đã bị kích thích nghiêm trọng, Bà Trầm ôm đầu kêu to, lập tức lại té xỉu lần nữa...
...................................................
Nhận được tin nhắn, Hàm Lôi lập tức báo cảnh sát xin giúp đỡ, nhưng khi cô cà cảnh sát đi vào tất cả đã không thể cứu vãn!
Bà Trầm ngất xỉu được bác sỹ mang đi, khi bà tỉnh lại cảnh sát đã lấy một phần lời khai, do Vũ Hân nghiện thuốc, đi bán dâm, đắc tội với xã hội đen.
Cảnh sát cũng ập đến hang ổ của Hắc Bì! Anh em Hắc Bì làm nhiều việc ác đã bị pháp luật nghiêm trị.
Con gái đã chết, con trai thì không nhận mình, bà Trầm chỉ có thể được tổ chức cứu tế xã hội đưa đi! Nhưng nghe nói chuyện của bà rồi, nhân viên tổ chức đương nhiên sẽ có thành kiến với bà!
Ác giả ác báo, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Người tốt được đền đáp, kẻ xấu tất có ác báo!
/152
|