Trời ơi, cô dâu này rất giống người ấy? Làm sao có thể giống như thế?
Được Đoạn Hồng Đào mời, Thang Duy Thạc vốn không muốn đến, vôn thôi, vì họ là kẻ thù kinh doanh mà, lại coi như bạn bè, chuyện dối trá như thế thật khiến người ta không thoải mái!
Nhưng khi hắn chán đến chết, lại khiến hắn phát hiện một chuyện giật mình!
Đó là cô dâu rất giống Vũ Tình của hắn! À ~~, không đúng, phải nói Vũ Tình của hắn rất giống cô dâu của Đoạn Hồng Đào!
Hơn nữa khi Vũ Tình đứng cạnh cô ta, càng khiến hắn rõ nhìn thấy hai người có gương mặt tương tự nhau...
Hay là, lẽ nào Vũ Tình là con của vợ Đoạn Hồng Đào?
Thang Duy Thạc như bị đánh ngã, căng thẳng thật mạnh.
Mà loại ý nghĩ gì này cũng không phải chỉ có mình hắn, rất nhiều phu nhân lớn tuổi xung quanh đều khẽ nói thầm: "Hồ phu nhân bà nhìn cô gái đứng bên xem, có phải rất giống cô dâu không!"
"Là em gái cô dâu ý, rất giống!" Hồ phu nhân lập tức đáp!
"Không phải em gái, chẳng lẽ nà không biết sao! Cô dâu này tuổi gần 50 không kém chúng ta bao nhiêu đâu!"
"A... tôi không biết đó! Không thể nào, bằng thực lực của Đoạn Hồng Đào cưới em 18 cũng không vấn đề gì mà!" Hồ phu nhân lập tức kinh ngạc nói!
"Đúng, chuyện này rất nhiều người biết đí! Nghe nói cô dâu này là bạn gái Đoạn Hồng Đào khi còn trẻ, vốn đã bàn đến chuyện kết hôn, kết quả ông ấy mất trí nhớ quên mất cô dâu đến hai mươi sáu năm!"
Thang Duy Thạc vốn không có hứng thú nghe thế rồi, cũng thầm lắp bắp kinh hãi!
"À, xem ra lão hồ ly Đoạn Hồng Đào, cũng là người si tình!"
"Đúng thế, dù sao cũng hai mươi sáu năm rồi, ông ấy cũng không thể yêu cầu bạn gái bị quên kia không lập gia đình có con được!"
"Ai da, có lẽ cô gái kia chính là con của Đoạn Hồng Đào đấy!" Hồ phu nhân chỉ vào chỗ Vũ Tình.
"Đúng thế, cũng không phải không có khả năng này!" Phu nhân chủ động mở miệng nói chuyện, bỗng càng thêm kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó hạ giọng nói: "Hồ phu nhân, tôi mới nhìn ra, cô gái trẻ kia hình như là vợ của Thang Duy Thạc!"
"A..."
Sau những lời này, Thang Duy Thạc tự nhiên không nghe thấy nữa. Mà tất cả suy nghĩ của hắn đều đặt trên người cô dâu và Đoạn Hồng Đào!
Bị vây trong khiếp sợ, ngay cả con gái mình hắn cũng không có hứng thú, chỉ thờ ơ nhìn vài lần!
Vì tham gia hôn lễ đều là người kinh doanh, cho nên dù hắn có thể nhìn thấy Hạ Vũ Tình dẫn theo hai bảo bối, nhưng cũng chỉ có thể hàn huyên cùng người xung quanh.
Khi yến hội bắt đầu, cuối cùng Thang Duy Thạc cũng có cơ hội tiếp cận bọn họ! Các bảo bối với vẻ đẹp trời cho, nhìn thấy ba lập tức lộ ra nụ cười thiên sứ. "Papa!"
"Papa ~" Khi Nhạc Nhạc lại gọi papa, chân nhỏ lảo đào nhào vào lòng papa!
Hừ, đây có nhiều cậu bé cô bé lắm, Tiểu Bác chỉ kêu nhưng không hành động!
Thang Duy Thạc ôm lấy con gái, thuận tiện hôn lên gương mặt xinh đẹp của con!
Nhạc Nhạc cười khanh khách, sau đó dùng tiếng nói non nớt muốn được khích lệ. "Papa, hôm nay Nhạc Nhạc xinh đẹp không?" Nhạc Nhạc một thân lễ phục lụa trắng, trên đầu mang theo một nơ con bướm màu trắng, dáng vẻ mười phần tiểu thiên sứ!
"Xinh đẹp, Nhạc Nhạc là tiểu bảo bối xinh đẹp nhất của papa!"
Được papa khen ngợi, mang theo mi giả thật dài, càng thêm chớp chớp!
Thật tốt, nó có thể nhìn thấy lông mi màu đen kìa!
Vũ Tình trách cứ nhìn Thang Duy Thạc, sau đó nắm bàn tay của con gái chuẩn bị đi!
"Này, sao em thấy anh là trốn hả!"
Thang Duy Thạc hơi trách cứ mở miệng nói, sau đó bước vội đuổi theo người phụ nữ của mình!
Khi bàn tay to của hắn chạm vào vai cô, Vũ Tình bỗng xoay người, giễu cợt nhắc nhở. "Thang Duy Thạc anh chú ý hành vi cử chỉ của mình được không, nơi này là nơi công cộng mà! Ngươi do dự như vậy, cũng ảnh hưởng không tốt đến anh!"
Nhìn dáng vẻ cô như ước gì không liên quan đến mình, oán giận tich cóp từng ngày làm hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa!
Lạnh mặt không để ý người xung quanh đang nhìn chăm chú, dắt cô rời khỏi bữa tiệc!
Các bảo bối ngồi sau xe có thể rất mệt rồi, cho nên dựa đầu vào ghế ngủ vùi!
Hai người lớn tự nhiên không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ rất nhỏ giọng 'Nói chuyện với nhau'.
"Thang Duy Thạc anh lôi bọn em đi thật quá đáng, anh có biết hay không!" Vũ Tình tức giận gầm nhẹ!
"Hồng bao đưa rồi, nghi thức cũng đã xem, không đi ở lại làm gì?" Duy Thạc cau mày nói, đúng là không biết người phụ nữ này nghĩ gì!
"Nhưng em muốn ăn mà, nhiều đồ ngon như thế, em đã ăn đâu!" Vừa rồi chỉ đi với hai bảo bối, khi cô muốn ăn, hắn lại lôi cô đi rồi!
Nhìn dáng vẻ thèm nhỏ dãi của cô, Thang Duy Thạc khẽ cười. "Lát chúng ta đi ăn cơm Tây, anh mua món ngon nhất cho em?"
"Không cần, bây giờ em không vui!"
"Vậy làm sao em mới vui?" Chỉ cần cô nói, hắn nhất định sẽ thỏa mãn!
Vũ Tình liếc mắt, giả bộ nói: "Em à, muốn ăn tiệc cưới!"
"Được rồi, về sau nếu có tiệc cưới, em đi cùng vào ăn là được. Chỉ cần em trang điểm xinh đẹp, nhất định chẳng ai phát hiện ra!" Thang Duy Thạc vừa lái xe, vừa nói giỡn!
Vũ Tình lạnh mặt, không còn lời nào để nói vớ hắn! Trải qua 40 phút lộ trình, cuối cùng bọn họ đã về tới nhà!
Hai người mỗi người ôm một bảo bối vào cửa, đặt con lên giường.
Thang Duy Thạc không bao giờ cho Vũ Tình cơ hội cự tuyệt nữa, bế cô đi vào phòng ngủ chính! Đóng cửa lại, cuối cùng họ đã có thể lớn tiếng!
Mấy bàn tay to đánh lên mông Vũ Tình, cùng với tiếng hét to buồn bực "A, đau chết mất, buông ra.." Thang Duy Thạc nhe răng trợn mắt hét to! "A..."
Thang Duy Thạc càng kêu càng thảm thiết, hơn nữa bàn tay không ngừng đánh lên mông người kia!
Nhưng 'người bị đánh lại một câu cũng không kêu, ngay cả gào cũng không!
Nguyên nhân là, chỉ thấy Vũ Tình giống như gấu koala bám vào người hắn, gương mặt nhỏ nhắn mờ ám vùi vào cắn cổ hắn.
Nhìn như đang hôn, nhưng thật ra là cô cắn cho hả giận. Người đàn ông thối chết tiệt, người đàn ông ngu ngốc, huuu, khi nào thì hắn mới nói yêu cô, khi nào mới có thể cho cô một hôn lễ chứ?
Cho đến khi ngửi thấy mùi máu, Vũ Tình mới dần dần buông thành lời, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên!
"Em rốt cuộc ầm ĩ cái gì, có thể nói không? Đừng để anh tự đoán nhé?" Giọng Thang Duy Thạc có chút căm tức, đáng chết, trên cổ nhất định bị cô cắn nát rồi!
"Em muốn rời xa anh, có thể chứ?" Tức giận rầu rĩ truyền đến!
"Đừng có mơ, chết tiệt, đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của mình anh, em vứt bỏ suy nghĩ này đi!" Thang Duy Thạc dùng sức giữ cánh tay của cô, đặt cô lên giường!
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt chìm xuống đáy mắt hắn, mà nước mắt này cũng giết chết một ít tức giận của hắn!
Vũ Tình lập tức che mặt mình, không muốn để hắn nhìn thấy, cô thật lòng không muốn để hắn nhìn thấy!
"Em làm sao vậy, vì sao khóc chứ!" Ngồi vào trên giường, đau lòng muốn kéo tay cô xuống. Shit! Ai có thể nói cho hắn, hắn rốt cuộc phải làm gì, cô mới không giận dỗi nữa?
"Anh đừng chạm vào em, để em một mình đi?" Ô... cô thừa nhận mình có chút đau buồn, nhìn người ta kết hôn cô vừa hâm mộ lại ghen tị!
Ô... cô sẽ không mãi mãi không có được hôn lễ đâu!
Ngay khi hắn định thử an ủi cô, điện thoại bỗng vang lên! Khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, lông mi Thang Duy Thạc bện lại. "Mẹ..."
"Con, mẹ và ba con đã về rồi!"
Được Đoạn Hồng Đào mời, Thang Duy Thạc vốn không muốn đến, vôn thôi, vì họ là kẻ thù kinh doanh mà, lại coi như bạn bè, chuyện dối trá như thế thật khiến người ta không thoải mái!
Nhưng khi hắn chán đến chết, lại khiến hắn phát hiện một chuyện giật mình!
Đó là cô dâu rất giống Vũ Tình của hắn! À ~~, không đúng, phải nói Vũ Tình của hắn rất giống cô dâu của Đoạn Hồng Đào!
Hơn nữa khi Vũ Tình đứng cạnh cô ta, càng khiến hắn rõ nhìn thấy hai người có gương mặt tương tự nhau...
Hay là, lẽ nào Vũ Tình là con của vợ Đoạn Hồng Đào?
Thang Duy Thạc như bị đánh ngã, căng thẳng thật mạnh.
Mà loại ý nghĩ gì này cũng không phải chỉ có mình hắn, rất nhiều phu nhân lớn tuổi xung quanh đều khẽ nói thầm: "Hồ phu nhân bà nhìn cô gái đứng bên xem, có phải rất giống cô dâu không!"
"Là em gái cô dâu ý, rất giống!" Hồ phu nhân lập tức đáp!
"Không phải em gái, chẳng lẽ nà không biết sao! Cô dâu này tuổi gần 50 không kém chúng ta bao nhiêu đâu!"
"A... tôi không biết đó! Không thể nào, bằng thực lực của Đoạn Hồng Đào cưới em 18 cũng không vấn đề gì mà!" Hồ phu nhân lập tức kinh ngạc nói!
"Đúng, chuyện này rất nhiều người biết đí! Nghe nói cô dâu này là bạn gái Đoạn Hồng Đào khi còn trẻ, vốn đã bàn đến chuyện kết hôn, kết quả ông ấy mất trí nhớ quên mất cô dâu đến hai mươi sáu năm!"
Thang Duy Thạc vốn không có hứng thú nghe thế rồi, cũng thầm lắp bắp kinh hãi!
"À, xem ra lão hồ ly Đoạn Hồng Đào, cũng là người si tình!"
"Đúng thế, dù sao cũng hai mươi sáu năm rồi, ông ấy cũng không thể yêu cầu bạn gái bị quên kia không lập gia đình có con được!"
"Ai da, có lẽ cô gái kia chính là con của Đoạn Hồng Đào đấy!" Hồ phu nhân chỉ vào chỗ Vũ Tình.
"Đúng thế, cũng không phải không có khả năng này!" Phu nhân chủ động mở miệng nói chuyện, bỗng càng thêm kinh ngạc trợn to hai mắt, sau đó hạ giọng nói: "Hồ phu nhân, tôi mới nhìn ra, cô gái trẻ kia hình như là vợ của Thang Duy Thạc!"
"A..."
Sau những lời này, Thang Duy Thạc tự nhiên không nghe thấy nữa. Mà tất cả suy nghĩ của hắn đều đặt trên người cô dâu và Đoạn Hồng Đào!
Bị vây trong khiếp sợ, ngay cả con gái mình hắn cũng không có hứng thú, chỉ thờ ơ nhìn vài lần!
Vì tham gia hôn lễ đều là người kinh doanh, cho nên dù hắn có thể nhìn thấy Hạ Vũ Tình dẫn theo hai bảo bối, nhưng cũng chỉ có thể hàn huyên cùng người xung quanh.
Khi yến hội bắt đầu, cuối cùng Thang Duy Thạc cũng có cơ hội tiếp cận bọn họ! Các bảo bối với vẻ đẹp trời cho, nhìn thấy ba lập tức lộ ra nụ cười thiên sứ. "Papa!"
"Papa ~" Khi Nhạc Nhạc lại gọi papa, chân nhỏ lảo đào nhào vào lòng papa!
Hừ, đây có nhiều cậu bé cô bé lắm, Tiểu Bác chỉ kêu nhưng không hành động!
Thang Duy Thạc ôm lấy con gái, thuận tiện hôn lên gương mặt xinh đẹp của con!
Nhạc Nhạc cười khanh khách, sau đó dùng tiếng nói non nớt muốn được khích lệ. "Papa, hôm nay Nhạc Nhạc xinh đẹp không?" Nhạc Nhạc một thân lễ phục lụa trắng, trên đầu mang theo một nơ con bướm màu trắng, dáng vẻ mười phần tiểu thiên sứ!
"Xinh đẹp, Nhạc Nhạc là tiểu bảo bối xinh đẹp nhất của papa!"
Được papa khen ngợi, mang theo mi giả thật dài, càng thêm chớp chớp!
Thật tốt, nó có thể nhìn thấy lông mi màu đen kìa!
Vũ Tình trách cứ nhìn Thang Duy Thạc, sau đó nắm bàn tay của con gái chuẩn bị đi!
"Này, sao em thấy anh là trốn hả!"
Thang Duy Thạc hơi trách cứ mở miệng nói, sau đó bước vội đuổi theo người phụ nữ của mình!
Khi bàn tay to của hắn chạm vào vai cô, Vũ Tình bỗng xoay người, giễu cợt nhắc nhở. "Thang Duy Thạc anh chú ý hành vi cử chỉ của mình được không, nơi này là nơi công cộng mà! Ngươi do dự như vậy, cũng ảnh hưởng không tốt đến anh!"
Nhìn dáng vẻ cô như ước gì không liên quan đến mình, oán giận tich cóp từng ngày làm hắn rốt cuộc không thể nhịn được nữa!
Lạnh mặt không để ý người xung quanh đang nhìn chăm chú, dắt cô rời khỏi bữa tiệc!
Các bảo bối ngồi sau xe có thể rất mệt rồi, cho nên dựa đầu vào ghế ngủ vùi!
Hai người lớn tự nhiên không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ rất nhỏ giọng 'Nói chuyện với nhau'.
"Thang Duy Thạc anh lôi bọn em đi thật quá đáng, anh có biết hay không!" Vũ Tình tức giận gầm nhẹ!
"Hồng bao đưa rồi, nghi thức cũng đã xem, không đi ở lại làm gì?" Duy Thạc cau mày nói, đúng là không biết người phụ nữ này nghĩ gì!
"Nhưng em muốn ăn mà, nhiều đồ ngon như thế, em đã ăn đâu!" Vừa rồi chỉ đi với hai bảo bối, khi cô muốn ăn, hắn lại lôi cô đi rồi!
Nhìn dáng vẻ thèm nhỏ dãi của cô, Thang Duy Thạc khẽ cười. "Lát chúng ta đi ăn cơm Tây, anh mua món ngon nhất cho em?"
"Không cần, bây giờ em không vui!"
"Vậy làm sao em mới vui?" Chỉ cần cô nói, hắn nhất định sẽ thỏa mãn!
Vũ Tình liếc mắt, giả bộ nói: "Em à, muốn ăn tiệc cưới!"
"Được rồi, về sau nếu có tiệc cưới, em đi cùng vào ăn là được. Chỉ cần em trang điểm xinh đẹp, nhất định chẳng ai phát hiện ra!" Thang Duy Thạc vừa lái xe, vừa nói giỡn!
Vũ Tình lạnh mặt, không còn lời nào để nói vớ hắn! Trải qua 40 phút lộ trình, cuối cùng bọn họ đã về tới nhà!
Hai người mỗi người ôm một bảo bối vào cửa, đặt con lên giường.
Thang Duy Thạc không bao giờ cho Vũ Tình cơ hội cự tuyệt nữa, bế cô đi vào phòng ngủ chính! Đóng cửa lại, cuối cùng họ đã có thể lớn tiếng!
Mấy bàn tay to đánh lên mông Vũ Tình, cùng với tiếng hét to buồn bực "A, đau chết mất, buông ra.." Thang Duy Thạc nhe răng trợn mắt hét to! "A..."
Thang Duy Thạc càng kêu càng thảm thiết, hơn nữa bàn tay không ngừng đánh lên mông người kia!
Nhưng 'người bị đánh lại một câu cũng không kêu, ngay cả gào cũng không!
Nguyên nhân là, chỉ thấy Vũ Tình giống như gấu koala bám vào người hắn, gương mặt nhỏ nhắn mờ ám vùi vào cắn cổ hắn.
Nhìn như đang hôn, nhưng thật ra là cô cắn cho hả giận. Người đàn ông thối chết tiệt, người đàn ông ngu ngốc, huuu, khi nào thì hắn mới nói yêu cô, khi nào mới có thể cho cô một hôn lễ chứ?
Cho đến khi ngửi thấy mùi máu, Vũ Tình mới dần dần buông thành lời, nhưng cô cũng không ngẩng đầu lên!
"Em rốt cuộc ầm ĩ cái gì, có thể nói không? Đừng để anh tự đoán nhé?" Giọng Thang Duy Thạc có chút căm tức, đáng chết, trên cổ nhất định bị cô cắn nát rồi!
"Em muốn rời xa anh, có thể chứ?" Tức giận rầu rĩ truyền đến!
"Đừng có mơ, chết tiệt, đời này em chỉ có thể là người phụ nữ của mình anh, em vứt bỏ suy nghĩ này đi!" Thang Duy Thạc dùng sức giữ cánh tay của cô, đặt cô lên giường!
Trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo nước mắt chìm xuống đáy mắt hắn, mà nước mắt này cũng giết chết một ít tức giận của hắn!
Vũ Tình lập tức che mặt mình, không muốn để hắn nhìn thấy, cô thật lòng không muốn để hắn nhìn thấy!
"Em làm sao vậy, vì sao khóc chứ!" Ngồi vào trên giường, đau lòng muốn kéo tay cô xuống. Shit! Ai có thể nói cho hắn, hắn rốt cuộc phải làm gì, cô mới không giận dỗi nữa?
"Anh đừng chạm vào em, để em một mình đi?" Ô... cô thừa nhận mình có chút đau buồn, nhìn người ta kết hôn cô vừa hâm mộ lại ghen tị!
Ô... cô sẽ không mãi mãi không có được hôn lễ đâu!
Ngay khi hắn định thử an ủi cô, điện thoại bỗng vang lên! Khi nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, lông mi Thang Duy Thạc bện lại. "Mẹ..."
"Con, mẹ và ba con đã về rồi!"
/152
|