Nghe tiếng toàn bộ mọi người quay đầu, ba người chợt cười thành tiếng, mà một người gần như tức điên
Trên quần áo Đoạn Tuấn Hi dính đầy tương liêu, nước trái cây, rượu đỏ, mà trên mặt đất hỗn độn.
"Ha ha..." Tiểu Bác nhảy dựng lên cười to, lúc trước là cử chỉ tiểu thân sĩ vô tung vô ảnh!
"Khanh khách..." Hai tay Nhạc Nhạc làm động tác hoan hô, hoàn toàn đã quên vừa rồi ai là người cho nó ăn cơm!
Vũ Tình tuy cố nén nhưng cô vẫn cười thành tiếng, hai vai không ngừng run run!
Đoạn Tuấn Hi buồn bực quay đầu, căm tức ba người bọn họ.
Nhưng ánh mắt hắn dù mở to đến đây, biểu cảm trên mặt dữ tợn, vài người kia cũng không sợ hắn, chỉ ngày càng cao hứng!
Tiểu Bác thu nụ cười đầu tiên, sau đó nghiêm trang nói: "Chú, sao chú không cẩn thận như thế! Cả bàn đồ ăn đều rơi trên mặt đất rồi, ai ~~ đáng tiếc cho bàn ăn ngon lành!"
Nhạc Nhạc cũng dừng cười khanh khách lại, sau đó hơi trách cứ nói: "Chú, thật đáng tiếc mà, thịt đó không bằng ăn vào bụng, để như thế thật là... Hi chú thật lãng phí quá!"
Biểu cảm của Nhạc Nhạc hoàn toàn là vô tội, mà khi nói chuyện giống như hoàn toàn đã quên, vì sao chú trước mắt không ăn đồ đó!
Lời hai con khiến Vũ Tình tiếp tục buồn cười, hai vai lại run run đến không ngừng được. "Phì phì..."
Mà tổn hại 'chú' rồi, hai bảo bối như nghiên cứu săm soi, vừa kéo tay mẹ chạy ra ngoài nhà hàng trước! Mà trước khi đi còn làm mặt quỷ!
Đoạn Tuấn Hi buồn bực muốn đuổi theo, nhưng phía sau lại vang lên tiếng đồ sứ rầm rầm! Cúi đầu nhìn thấy toàn bộ cơm thịt dính hết lên quần!
Đáng chết, điên mất!
Gỡ đồ ăn xuống vội vàng tránh ánh mắt người khác, nhưng hắn vừa đi lại bị ngăn lại. "Xin lỗi tiên sinh..."
"Chuyện gì..." Lửa giận của Đoạn Tuấn Hi đã lên đến đỉnh điểm, đáng chết, mọi người xung quanh đang nhìn hắn!
Bồi bàn thật lịch sự nói: "Tiên sinh, đồ ăn của chúng tôi nhập khẩu từ châu Âu, mỗi bộ đều đắt tiền, cho nên..."
"Bao nhiêu tiền, nói đi!" Hắn người đầy nước tương, thầm nghĩ sớm đi khỏi nơi quỷ quái này càng tốt!
...................................................
Đoạn Tuấn Hi tức giận mặc ai cũng có thể nhìn thấy, chạy ra bên ngoài đã thấy ba mẹ con vội đón một chiếc taxi nghênh ngang mà đi!
Không đáp tắc xi, chẳng lẽ còn phải đợi hắn sao?
Không thẻ chứ, không thể khiến bảo bối của cô chịu tủi thân! Nhưng, người khác không thể nói bảo bối của cô, không phải là cô sẽ không nói!
Hai đứa con này thật hư, không được, về nhà nhất định phải trị chúng!
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cũng cảm nhận được mẹ đang tức giận, cho nên bọn chúng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không rên một tiếng, thật ngoan thật ngoan!
Nhưng bọn chúng không làm sai, vì bọn chúng nhất định phải bảo vệ vị trí của ba!
Vị trí của ba chúng, không ai có thể thay thế được!
Về nhà, về nhà nhất định phải kể chuyện này cho ba, để ba đề cao cảnh giác.
Vì ruồi muỗi bên ngoài nhiều lắm, nếu ba không giám sát mẹ chặt chẽ, mẹ sẽ bị người ta cướp mất thật!
Đi về Thang Duy Thạc không ăn cơm, chỉ ngồi trên sô pha đợi người nhà về. cô có chuyện gì chứ, còn mang theo con đi?
Đang suy nghĩ, cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa.
Cửa lớn mở ra, đồng thời hai bảo bối ngào vào lòng ba: "Papa..."
"Papa..."
Xoa đầu chúng, tùy ý hỏi: "Các con đi đâu?"
Nghe được hắn hỏi, nụ cười bên khóe miệng Vũ Tình càng lớn, buông đồ chạy vào phòng. Ha ha, hắn còn có thể ngồi được à?
Cô muốn chờ hắn ở chỗ này, chờ hắn phát hỏa, tìm cô tính sổ.
Vũ Tình dựa vào ván cửa trong lòng kinh hoàng một chút, nhắm chặt hai mắt nghĩ dáng vẻ của hắn.
Bằng hiểu biết của kình với hắn, lát nữa hắn nhất định sẽ đè cô lên giường, sau đó...
Giấu đi mặt đỏ sau tóc, ai da...đúng là tưởng tượng thật xấu hổ.
Ha ha, có phải cô thành người xấu rồi không, trời ơi, bây giờ cô trở nên háo sắc...
Không được suy nghĩ, không thể suy nghĩ!
Còn cô? Phải giả bộ thật chán ghét dáng vẻ của hắn, khiến hắn càng sốt ruột, càng tức giận.
Vì ổn định nhịp tim bất ổn của mình, ừ, cũng vì chờ đợi một người xuất hiện. Vũ Tình cởi quần áo, đi vào phòng tắm.
-----------------
Từ lời hai đứa trẻ, Thang Duy Thạc đã hiểu được Vũ Tình mang theo con đi dùng bữa với người đàn ông khác. Điều này khiến ngực hắn nhất thời run rẩy đau đớn, chẳng lẽ cô thích người khác rồi.
Người đàn ông này làm gì, có so được với hắn không?
Nhạc Nhạc báo cáo trả lời nghi ngờ còn chưa hỏi thành lời của Thang Duy Thạc: "Cái chú kia rất tuấn tú..."
"Đẹp cái gì, anh thấy thật ghê tởm!" Tiểu Bác lập tức phản bác, mà đây chỉ do ghen tỵ.
Nhạc Nhạc bĩu môi, công môi đỏ mọng tiếp tục nói: "Nhưng em muốn nói chú không đẹp bằng papa mà, anh cũng đừng cắt lời em chứ!"
Thang Duy Thạc lại là căng thẳng, đáng chết, còn rất tuấn tú, ngay cả Nhạc Nhạc cũng bảo đẹp, thì phải là nhất định rất đẹp: "Cái chú kia họ gì, nhớ không?"
Tiểu Bác lắc đầu, nó chỉ lo đối phó người ta, khoog nhớ kĩ họ gì.
Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Họ Đổng? không phải, à...thường...không phải, à, đúng rồi, họ Đoản!"
"Đoản?" họ gì kì thế? Đoản...là Đoạn: "Là Đoạn sao?"
Nhớ ra, hai con dùng sức gật đầu, đúng vậy, là Đoạn.
Thang Duy Thạc là tức giận cùng lo lắng, để hai con về phòng chơi rồi, hắn cố gắng nén tức giận đi về phòng mình.
-----------------------
'Két' một tiếng cửa phòng mở ra, người đưa lưng về phía cửa phòng ý cười ở khóe miệng không ngừng lớn hơn.
Phát hỏa, phát hỏa đi!
Nhưng 'sấm sét thiên lôi' cũng không xuất hiện, Thang Duy Thạc chỉ ngồi ở trên giường khẽ vuốt sợi tóc xõa tung.
Hả? cô sẽ không nói trước chứ, chờ hắn!
"Vũ Tình..."
Tiếng nói quá nhỏ, cô không nghe được!
"Tối hôm nay em đi đâu, mang theo con đi đâu?" Thang Duy Thạc chỉ hỏi, giọng nói tương đối dịu dàng.
Hắn không thể phát hóa, vì hắn từng thề với mình, bất kể thế nào hắn sẽ không chạm vào cô, tuyệt không vũ nhục cô.
Dịu dàng, vì sao hắn lại dịu dàng như thế? Chẳng lẽ hắn sẽ không ghen tỵ sao? sẽ không ghen tỵ chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn không thích mình, có phải không?
Ô...
Cô không có lực hấp dẫn hắn rồi, nếu không cô cố ý tắm lại còn xịt nước hoa, hắn lại thờ ơ.
Biết cô nghe được câu hỏi của mình, Thang Duy Thạc dừng lại, chờ đáp án của cô.
Mà trong thương tâm làm sao Vũ Tình có tâm tình trả lời loại vấn đề không đến nơi đến chốn này?
Một khúc chuông điện thoại lại vang lên đúng lúc này, Thang Duy Thạc thấy là trợ lý gọi đến, lập tức nhận máy: "Alo..."
"Anh Thang, anh lại đây một chuyến, nơi này có việc chờ anh quyết định đấy!"
Nếu không phải có chuyện đặc biệt, trợ lí nhất định sẽ không bảo hắn đi: "Được rồi, tôi đến ngay!"
Thang Duy Thạc nhìn người trên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô, căn dặn nói: "Có chút việc cần anh đi xử lý, chắc tối là về!"
Cực độ mất mát lại khủng hoảng bỗng bắn lên từ giường, đẩy tóc dài trên mặt, buồn bực hỏi: "Chuyện gì mà anh còn đi muộn thế này, em không cho anh ra ngoài!"
Hôm nay, cô không muốn hắn đi, vì sao hắn uôn không để ý tới cô, chẳng lẽ hắn đúng là muốn bỏ cô sao?
Có phải hắn muốn đi tìm Ôn Nhu kia, hắn muốn lấy người phụ nữ đó không?
Trên quần áo Đoạn Tuấn Hi dính đầy tương liêu, nước trái cây, rượu đỏ, mà trên mặt đất hỗn độn.
"Ha ha..." Tiểu Bác nhảy dựng lên cười to, lúc trước là cử chỉ tiểu thân sĩ vô tung vô ảnh!
"Khanh khách..." Hai tay Nhạc Nhạc làm động tác hoan hô, hoàn toàn đã quên vừa rồi ai là người cho nó ăn cơm!
Vũ Tình tuy cố nén nhưng cô vẫn cười thành tiếng, hai vai không ngừng run run!
Đoạn Tuấn Hi buồn bực quay đầu, căm tức ba người bọn họ.
Nhưng ánh mắt hắn dù mở to đến đây, biểu cảm trên mặt dữ tợn, vài người kia cũng không sợ hắn, chỉ ngày càng cao hứng!
Tiểu Bác thu nụ cười đầu tiên, sau đó nghiêm trang nói: "Chú, sao chú không cẩn thận như thế! Cả bàn đồ ăn đều rơi trên mặt đất rồi, ai ~~ đáng tiếc cho bàn ăn ngon lành!"
Nhạc Nhạc cũng dừng cười khanh khách lại, sau đó hơi trách cứ nói: "Chú, thật đáng tiếc mà, thịt đó không bằng ăn vào bụng, để như thế thật là... Hi chú thật lãng phí quá!"
Biểu cảm của Nhạc Nhạc hoàn toàn là vô tội, mà khi nói chuyện giống như hoàn toàn đã quên, vì sao chú trước mắt không ăn đồ đó!
Lời hai con khiến Vũ Tình tiếp tục buồn cười, hai vai lại run run đến không ngừng được. "Phì phì..."
Mà tổn hại 'chú' rồi, hai bảo bối như nghiên cứu săm soi, vừa kéo tay mẹ chạy ra ngoài nhà hàng trước! Mà trước khi đi còn làm mặt quỷ!
Đoạn Tuấn Hi buồn bực muốn đuổi theo, nhưng phía sau lại vang lên tiếng đồ sứ rầm rầm! Cúi đầu nhìn thấy toàn bộ cơm thịt dính hết lên quần!
Đáng chết, điên mất!
Gỡ đồ ăn xuống vội vàng tránh ánh mắt người khác, nhưng hắn vừa đi lại bị ngăn lại. "Xin lỗi tiên sinh..."
"Chuyện gì..." Lửa giận của Đoạn Tuấn Hi đã lên đến đỉnh điểm, đáng chết, mọi người xung quanh đang nhìn hắn!
Bồi bàn thật lịch sự nói: "Tiên sinh, đồ ăn của chúng tôi nhập khẩu từ châu Âu, mỗi bộ đều đắt tiền, cho nên..."
"Bao nhiêu tiền, nói đi!" Hắn người đầy nước tương, thầm nghĩ sớm đi khỏi nơi quỷ quái này càng tốt!
...................................................
Đoạn Tuấn Hi tức giận mặc ai cũng có thể nhìn thấy, chạy ra bên ngoài đã thấy ba mẹ con vội đón một chiếc taxi nghênh ngang mà đi!
Không đáp tắc xi, chẳng lẽ còn phải đợi hắn sao?
Không thẻ chứ, không thể khiến bảo bối của cô chịu tủi thân! Nhưng, người khác không thể nói bảo bối của cô, không phải là cô sẽ không nói!
Hai đứa con này thật hư, không được, về nhà nhất định phải trị chúng!
Nhạc Nhạc và Tiểu Bác cũng cảm nhận được mẹ đang tức giận, cho nên bọn chúng ngoan ngoãn ngồi ở một bên, không rên một tiếng, thật ngoan thật ngoan!
Nhưng bọn chúng không làm sai, vì bọn chúng nhất định phải bảo vệ vị trí của ba!
Vị trí của ba chúng, không ai có thể thay thế được!
Về nhà, về nhà nhất định phải kể chuyện này cho ba, để ba đề cao cảnh giác.
Vì ruồi muỗi bên ngoài nhiều lắm, nếu ba không giám sát mẹ chặt chẽ, mẹ sẽ bị người ta cướp mất thật!
Đi về Thang Duy Thạc không ăn cơm, chỉ ngồi trên sô pha đợi người nhà về. cô có chuyện gì chứ, còn mang theo con đi?
Đang suy nghĩ, cửa phòng truyền đến tiếng mở khóa.
Cửa lớn mở ra, đồng thời hai bảo bối ngào vào lòng ba: "Papa..."
"Papa..."
Xoa đầu chúng, tùy ý hỏi: "Các con đi đâu?"
Nghe được hắn hỏi, nụ cười bên khóe miệng Vũ Tình càng lớn, buông đồ chạy vào phòng. Ha ha, hắn còn có thể ngồi được à?
Cô muốn chờ hắn ở chỗ này, chờ hắn phát hỏa, tìm cô tính sổ.
Vũ Tình dựa vào ván cửa trong lòng kinh hoàng một chút, nhắm chặt hai mắt nghĩ dáng vẻ của hắn.
Bằng hiểu biết của kình với hắn, lát nữa hắn nhất định sẽ đè cô lên giường, sau đó...
Giấu đi mặt đỏ sau tóc, ai da...đúng là tưởng tượng thật xấu hổ.
Ha ha, có phải cô thành người xấu rồi không, trời ơi, bây giờ cô trở nên háo sắc...
Không được suy nghĩ, không thể suy nghĩ!
Còn cô? Phải giả bộ thật chán ghét dáng vẻ của hắn, khiến hắn càng sốt ruột, càng tức giận.
Vì ổn định nhịp tim bất ổn của mình, ừ, cũng vì chờ đợi một người xuất hiện. Vũ Tình cởi quần áo, đi vào phòng tắm.
-----------------
Từ lời hai đứa trẻ, Thang Duy Thạc đã hiểu được Vũ Tình mang theo con đi dùng bữa với người đàn ông khác. Điều này khiến ngực hắn nhất thời run rẩy đau đớn, chẳng lẽ cô thích người khác rồi.
Người đàn ông này làm gì, có so được với hắn không?
Nhạc Nhạc báo cáo trả lời nghi ngờ còn chưa hỏi thành lời của Thang Duy Thạc: "Cái chú kia rất tuấn tú..."
"Đẹp cái gì, anh thấy thật ghê tởm!" Tiểu Bác lập tức phản bác, mà đây chỉ do ghen tỵ.
Nhạc Nhạc bĩu môi, công môi đỏ mọng tiếp tục nói: "Nhưng em muốn nói chú không đẹp bằng papa mà, anh cũng đừng cắt lời em chứ!"
Thang Duy Thạc lại là căng thẳng, đáng chết, còn rất tuấn tú, ngay cả Nhạc Nhạc cũng bảo đẹp, thì phải là nhất định rất đẹp: "Cái chú kia họ gì, nhớ không?"
Tiểu Bác lắc đầu, nó chỉ lo đối phó người ta, khoog nhớ kĩ họ gì.
Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ, híp mắt nói: "Họ Đổng? không phải, à...thường...không phải, à, đúng rồi, họ Đoản!"
"Đoản?" họ gì kì thế? Đoản...là Đoạn: "Là Đoạn sao?"
Nhớ ra, hai con dùng sức gật đầu, đúng vậy, là Đoạn.
Thang Duy Thạc là tức giận cùng lo lắng, để hai con về phòng chơi rồi, hắn cố gắng nén tức giận đi về phòng mình.
-----------------------
'Két' một tiếng cửa phòng mở ra, người đưa lưng về phía cửa phòng ý cười ở khóe miệng không ngừng lớn hơn.
Phát hỏa, phát hỏa đi!
Nhưng 'sấm sét thiên lôi' cũng không xuất hiện, Thang Duy Thạc chỉ ngồi ở trên giường khẽ vuốt sợi tóc xõa tung.
Hả? cô sẽ không nói trước chứ, chờ hắn!
"Vũ Tình..."
Tiếng nói quá nhỏ, cô không nghe được!
"Tối hôm nay em đi đâu, mang theo con đi đâu?" Thang Duy Thạc chỉ hỏi, giọng nói tương đối dịu dàng.
Hắn không thể phát hóa, vì hắn từng thề với mình, bất kể thế nào hắn sẽ không chạm vào cô, tuyệt không vũ nhục cô.
Dịu dàng, vì sao hắn lại dịu dàng như thế? Chẳng lẽ hắn sẽ không ghen tỵ sao? sẽ không ghen tỵ chỉ có một nguyên nhân, đó là hắn không thích mình, có phải không?
Ô...
Cô không có lực hấp dẫn hắn rồi, nếu không cô cố ý tắm lại còn xịt nước hoa, hắn lại thờ ơ.
Biết cô nghe được câu hỏi của mình, Thang Duy Thạc dừng lại, chờ đáp án của cô.
Mà trong thương tâm làm sao Vũ Tình có tâm tình trả lời loại vấn đề không đến nơi đến chốn này?
Một khúc chuông điện thoại lại vang lên đúng lúc này, Thang Duy Thạc thấy là trợ lý gọi đến, lập tức nhận máy: "Alo..."
"Anh Thang, anh lại đây một chuyến, nơi này có việc chờ anh quyết định đấy!"
Nếu không phải có chuyện đặc biệt, trợ lí nhất định sẽ không bảo hắn đi: "Được rồi, tôi đến ngay!"
Thang Duy Thạc nhìn người trên giường, nhẹ nhàng xoa đầu cô, căn dặn nói: "Có chút việc cần anh đi xử lý, chắc tối là về!"
Cực độ mất mát lại khủng hoảng bỗng bắn lên từ giường, đẩy tóc dài trên mặt, buồn bực hỏi: "Chuyện gì mà anh còn đi muộn thế này, em không cho anh ra ngoài!"
Hôm nay, cô không muốn hắn đi, vì sao hắn uôn không để ý tới cô, chẳng lẽ hắn đúng là muốn bỏ cô sao?
Có phải hắn muốn đi tìm Ôn Nhu kia, hắn muốn lấy người phụ nữ đó không?
/152
|