Từ lúc Bạch Y Vân trở lại Bạch Liên Hồ cũng không biết là bao lâu, ít nhất thời gian có lẽ đủ lâu để câu chuyện thần nữ tiên giới cùng thiên đình đối đầu trở thành một câu chuyện huyền thoại. Không những lưu truyền từ vị tiểu tiên này sang tiểu tiên khác, mà trong giới yêu ma cũng ngầm bàn tán.
Cung điện Ma giới….
“Thiên Bạch đại nhân, có tin tức truyền về!” Một lâu la chuyên làm chân đưa tin trong cung điện chạy vội trình lên cho Thiên Bạch quân sư một lá thư khẩn cấp.
“Ừ.” Hắn lạnh nhạt mở ra lá thư. Là từ Thiên Nhẫn gửi về, xem ra có tin tốt.
Thiên Bạch cùng Thiên Nhẫn, nhất văn nhất võ phù trợ ma vương, một phần nhờ hai người họ mà ma tộc càng ngày càng cường hãn, ma vương dù không có mặt cũng không sợ bị tiên tộc một ngụm nuốt mất. Bất quá họ cũng rất hiểu tình thế, nếu thực lực thật sự bị nhìn thấu là điều quá nguy hiểm, vì vậy mà cần che giấu căn cơ của mình. Ma tộc làm điều này rất tốt, chính nhờ thế mà mấy trăm năm qua dù tiên giới rất muốn đánh bại ma tộc về vùng đất tăm tối cũng không dám hành động khinh suất.
“Tốt lắm! Người đâu mau phái thêm người tới chỗ Thiên Nhẫn tướng quân.” Thiên Bạch đọc xong thư hai mắt rực sáng hưng phấn. Thiên Nhẫn thế nhưng tìm được Băng Tinh Huyền Thiết. Nếu như dùng thứ này rèn vũ khí không phải sẽ giúp quân binh ma tộc mạnh hơn nữa sao?
“Đại nhân, đại nhân!”
Thiên Bạch vừa truyền lệnh xong đã thấy tiểu ma phụ trách trong nội cung vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc chạy tới gọi hắn làm hắn nhíu mày.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
“Vương….vương…”
Vừa nghe nhắc đến Vương thì hai mắt hắn trừng lên, hai tay bắt lấy tiểu ma kia lắc mạnh.
“Vương làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Khốn kiếp, các ngươi trông chừng Vương kiểu gì?” Hắn hốt hoảng, sợ người mình tôn kính nhất đã xảy ra chuyện, còn chưa đợi tiểu ma kia trả lời đã vụt chạy đi.
“Đại nhân, là Vương đã tỉnh lại, muốn gặp ngài!” Tiểu ma vừa chạy theo hắn vừa la lên.
“Cái gì?” Thiên Bạch kinh ngạc nghe đến câu trả lời, nhưng lúc này người hắn cũng đã muốn bước vào trong phòng, chính mắt nhìn đến sự thật.
“Vương! Ngài…đã trở lại rồi!” Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vui sướng quỳ gối hành lễ với chúa tể của mình.
Ma vương của ma tộc – Phong Diễm Lạc Tử Luân. Tuấn nhan xuất chúng tựa thiên tiên, khuôn mặt tuấn mỹ hàm chứa ma lực. Hắn lúc này lười biếng nằm trên giường, đôi mắt lạnh lùng mở ra nhìn thẳng vào Thiên Bạch, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, phun ra từng câu từng chữ.
“Tam giới đến lúc nên đổi chủ rồi.”
Thiên Bạch vui sướng tột độ, ngày bọn họ chờ đã tới rồi!
Hai trăm năm trước Ma vương tu luyện tu vi đến bậc cảnh giới cao nhất nhưng không thể đột phá được cảnh giới ấy. Trong lúc tìm hiểu hắn bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ, Thiên Bạch không biết làm sao, chỉ đoán chừng Vương của hắn có lẽ lạc vào ảo mộng của ma lực. Hắn chờ rồi lại đợi, thoắt chốc đã 200 năm vẫn không thấy Ma vương tỉnh lại, nào ngờ lúc này hắn lại tỉnh. Nhìn Vương thì có lẽ đã đạt được cảnh giới đó rồi, quá tốt, thật sự quá tốt.
“Có gì quan trọng xảy ra không?” Ma vương ngồi trên ngai vàng giữa điện, thần sắc ngạo thế nhân, nhướn mày hỏi quân sư đắc ý của hắn.
“Bẩm Vương, tiên giới hơn trăm năm trước xảy ra đại loạn.”
“Nói rõ.” Ma vương nhíu nhíu mày, thần tộc không phải luôn diễn kịch hoà bình sao, lại xảy ra đại loạn? Trong lúc hắn ngủ đã bỏ lỡ điều gì à?
Thiên Bạch thuật lại mọi chuyện, vẻ mặt đầy tự tin.
“Vương, thực lực của chúng là lúc này đã ngang với thần tộc. Băng Tinh Huyền Thiết cũng đã tìm thấy, Thần tộc lúc này lại không nhận được sự trợ giúp của thượng thần Cổ Ân cùng thần nữ tiên giới, ắt không phải đối thủ của chúng ta.”
“Bổn vương không nghĩ Cổ Ân sẽ đứng ngoài nhìn, nhưng nếu ông ta đến thì bổn vương sẽ tiếp đón thật tử tế.” Hắn cười lạnh cuồng ngạo. Chỉ có điều trong tâm trí hắn luôn vang lên một giọng nói nhắc nhở hắn, muốn hắn đến gặp vị thần nữ tiên giới kia. Hắn gạt đi giọng nói kì lạ ấy, nực cười, hắn và thần nữ tiên giới gặp thì chỉ là một hồi ngươi sống ta chết. Trận chiến giữa tiên và ma đã sắp xảy ra, sớm muộn hắn cũng có thể nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh đó để soi rõ dung nhan của thần nữ tiên giới.
– — – — –
Bạch Y Vân hứng giọt nước trên cánh sen vào trong chiếc bình nhỏ, mỉm cười hài lòng bước từ giữa hồ trở lại.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ không thể cứ đi lung tung như vậy được.” Tiểu Bạch không kiên nhẫn thốt lên. Thai nhi cũng đã lớn lắm rồi, Bạch y Vân bây giờ đi vào phòng là bụng vào trước sau đó mới tới mặt, vậy mà cứ đi qua đi lại hoài như vậy.
“Ta ổn mà.”
“Ổn sao mà ổn, thai nhi cũng không biết khi nào mới ra đời!” Tiểu Linh cau mày khó chịu. Nào có ai mang thai cả hơn trăm năm cũng chưa sinh? Lúc trước ở trần gian thì không thể lớn lên, vậy thì cứ cho là thai nhi cần tiên khí đi. Vậy hơn trăm năm nhận tiên khí ở Bạch Liên Hồ rồi lớn lên, vậy vì sao vẫn chưa sinh?
“Thời điểm còn chưa tới.” Phượng Tử Mặc vừa đến cũng lên tiếng.
“Cái gì gọi là thời điểm chưa tới? Phượng đại nhân, ngài nói rõ a.”
Phượng Tử Mặc cũng biết về y thuật, thời gian vừa qua cũng là hắn xem tình hình của Bạch Y Vân. Nàng đưa tay cho hắn bắt mạch, không ngoài ý muốn thấy mi hắn nhíu lại.
“Phượng đại nhân, thế nào rồi?” Bạch phu nhân lần này cũng đến thăm Bạch Y Vân, sửng sốt hỏi thăm tình hình.
“Vẫn thế. Thai nhi này thật kì lạ.” Phượng Tử Mặc lắc đầu. Hắn chỉ biết thai nhi vẫn khoẻ mạnh, còn lại thì không chẩn đoán được gì, dường như có một lớp bảo vệ xung quanh thai nhi, lẽ nào là tiên khí của Bạch Y Vân?
“Công chúa…này…chẳng lẽ cứ mãi mang thai?”
“Có lẽ cần thứ gì đó mới có thể hạ sinh hài tử.” Phượng Tử Mặc cau mày, hắn đọc y thư rất nhiều, nhưng chưa hề thấy tình huống nào giống như lúc này, chỉ hoài thai mà không sinh nở!
Bạch Y Vân thu tay về, nhàn nhạt lên tiếng.
“Hài tử của ta ở cùng ta có gì lạ đâu.” Nàng quay người rời đi, để lại vẻ mặt khó hiểu cùng thở dài của mọi người. Nói sao thì thai nhi cũng chỉ là bán tiên, lại xảy ra tình huống như vậy thì chưa chắc đã là điều tốt.
Bạch Y Vân xoa nhẹ chiếc bụng lớn cười, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Con của nàng rất ổn, nàng chính là cảm nhận được nó còn hấp thụ tiên khí của nàng, bất quá không sao cả, chỉ cần con của nàng khoẻ mạnh là được. Chỉ là nàng vẫn không hiểu vì sao nàng vẫn chưa sinh, chẳng lẽ đứa bé thích ở trong bụng nàng hơn? Từ khi mang thai nàng ngủ nhiều hơn, lúc trước có thể mấy ngày liền không cần ngủ. Dù rằng nàng biết là tốt cho thai nhi nhưng mỗi lần ngủ nàng đều sẽ thấy hắn xuất hiện trong giấc mơ khiến khi tỉnh lại trên mặt đều là nước mắt.
“Công chúa, mang thai nên giữ tâm trạng thoải mái mới tốt.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Nàng thở dài, cảm xúc cũng không phải là thứ nàng có thể khống chế mãi mãi, chỉ có thể nhất thời mà thôi. Nàng ngồi trên thành hồ, vừa nhìn hoa, vừa nhìn bóng trăng in nơi đáy nước. Giọt lệ nhẹ rơi vào khóe miệng, hồi ức khắc vào ánh trăng khuyết . Nàng chìm say vào cuồng si tình ái nhưng chỉ là nỗi nuối tiếc, kiếp này đã không còn tìm kiếm, dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài. Nàng có thể nào nhìn thấu mộng nhân gian? Người ngoài minh tỏ hơn người trong cuộc, nhưng có ở trong tình cảnh ấy mới biết, có những chuyện lý trí không thể chiến thắng trái tim. Hai thứ ấy ngang nhau, chỉ hi vọng sẽ không phải hối hận sau này mà thôi.
“Tử Luân, ta chưa từng biết thế gian rộng lớn như vậy. Không có chàng, núi non rộng lớn nghìn trùng chỉ còn mình ta, thế mới biết không gian tĩnh mịch rộng lớn đến đau xót.”
Nàng thì thầm, khoé mắt khóc đến mỏi mệt chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ cũng tốt, nàng sẽ được gặp hắn. Dù rằng nhìn lại những hồi ức ấy sẽ khiến nàng hối tiếc cùng thương nhớ, nhưng…chỉ cần được gặp hắn mà thôi.
Bạch Y Vân thấy nàng đang ở giữa một rừng trúc, đây là đâu, vì sao nàng lại tới nơi này?
“Vân nhi…Vân nhi…”
Là Tử Luân! Là hắn, là hắn đang gọi nàng.
“Tử Luân! Chàng đang ở đâu?” Nàng thốt lên tên của hắn, vang vọng giữa một rừng trúc xanh. Khoé mắt nàng nhìn đến ảo ảnh, là nàng cùng hắn. Hắn đàn, nàng múa.
“Tử Luân!”
Nàng chạy nhanh tới phía ấy, nhưng ảo cảnh lại tan biến thành những cánh điệp chập chờn. Phía khác hắn lại xuất hiện cùng nàng ngắm hoa, nhưng khi nàng chạy tới hắn lại lần nữa biến mất. Tất cả kí ức giữa nàng và hắn đều tái diễn, nhưng chỉ cần nàng lại gần thì nó sẽ biến mất, đến cuối cùng, tất cả đều tan vỡ hoá thành hư ảo.
“Tử Luân! Tại sao? Chàng đã hứa sẽ ở bên ta kia mà?”
Cảnh vật ngày một mờ đi, nàng đau khổ tuyệt vọng hét lên tên hắn.
“Đừng! Ông trời ơi xin đừng mang chàng rời đi!” Nàng quay cuồng giữa một rừng ảo cảnh, không biết nên chạy về phía nào. Bước chân nàng yếu ớt, té ngã không biết bao nhiêu lần nhưng bóng dáng hắn vẫn tiêu thất cùng kí ức xưa.
“Tử Luân!”
“Vân nhi, trái tim ta sẽ không thay đổi…chỉ cần nàng lại xuất hiện…”
“Tử Luân!” Bạch Y Vân kinh hoảng thét lên, lúc này nàng mới nhận ra mình chỉ vừa nằm mộng, nàng đang ở giữa Bạch Liên Hồ, nào có đâu rừng trúc xanh mượt? Trong cơn ác mộng ấy, giữa ảo cảnh kí ức trần thế của nàng cùng hắn tan vỡ. Bạch Y Vân chẳng màng lau đi lệ nới khoé mắt, để mặc chúng chảy xuống theo cách tự nhiên nhất.
“Vân nhi…chỉ cần nàng lại xuất hiện…” Câu nói cuối cùng của Thần Thiên Tử Luân vẫn luôn vang lên trong tâm trí nàng, thế nhưng…hắn đâu?
“Tử Luân, ta vẫn đợi chàng ở nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, chàng vì sao còn chưa xuất hiện?”
– — – — –
Phong Diễm Lạc Tử Luân – Ma vương ma tộc. Sắc mặt hắn lúc này có thể dùng từ đáng sợ để hình dung. Âm trầm đến đáng sợ. Hắn nhíu mày lau đi mồ hôi trên trán, bước xuống giường cho tỉnh táo.
Đây đã không biết là lần thứ mấy hắn tỉnh lại giữa đêm như thế này, cũng không biết có thể nói là gặp ác mộng hay không? Hắn chỉ biết mỗi khi ngủ hắn sẽ luôn cảm nhận được có người đang gọi hắn, dùng đôi mắt trách cứ đau thương nhìn hắn, hỏi hắn tại sao không trở lại. Trở lại, trở lại đâu? Mỗi khi hắn muốn mở miệng hỏi thì sẽ tỉnh dậy. Hắn vốn chẳng để ý đến giấc mơ ấy, nhưng lần này thì khác. Hắn biết thật sự có người nhìn hắn, hỏi hắn, là một nữ tử. Nực cười, hắn khi nào thì gần gũi nữ nhân?
Nữ tử ấy đứng quay lưng với hắn, giọng nàng nghẹn ngào hỏi hắn.
“Tử Luân, ta đợi lâu như vậy sao chàng vẫn không trở về?”
Hắn vốn muốn sẵng giọng quát lên rằng hắn không quen biết nàng, hắn không ưa thích gì nữ nhân. Mà hắn phải trở về đâu và nàng là ai, nhưng khi hắn vừa mở miệng lại cảm nhận tim hắn nhói lên, hắn có xúc động muốn chạy đến ôm lấy nữ tử bạch y kia mà an ủi nàng. Nói với nàng rằng hắn đã trở lại, hắn sẽ không bao giờ rời nàng mà đi nữa. Thế nhưng hắn không thể, bước chân vừa động, bóng dàng nữ tử kia đã biến mất. Hắn thậm chí thấy trong giấc mơ hắn thật sự kêu lên tên nàng, gọi đến tê tâm liệt phế, như là hắn rất yêu nữ tử kia vậy.
Phong Diễm Lạc Tử Luân tức giận phất tay áo bắn ra ma khí phá tan một khoảng phía trước mặt để bình ổn tâm tình. Hắn trước giờ làm gì có nữ nhân nào, giấc mơ hoang đường kia là thế nào? Nếu là người hắn thật sự yêu thì sẽ không thể ngay đến tên cùng dung nhan nàng cũng không nhớ được. Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có xuất hiện quá một nữ nhân nào cùng hắn gần gũi cả.
Cung điện Ma giới….
“Thiên Bạch đại nhân, có tin tức truyền về!” Một lâu la chuyên làm chân đưa tin trong cung điện chạy vội trình lên cho Thiên Bạch quân sư một lá thư khẩn cấp.
“Ừ.” Hắn lạnh nhạt mở ra lá thư. Là từ Thiên Nhẫn gửi về, xem ra có tin tốt.
Thiên Bạch cùng Thiên Nhẫn, nhất văn nhất võ phù trợ ma vương, một phần nhờ hai người họ mà ma tộc càng ngày càng cường hãn, ma vương dù không có mặt cũng không sợ bị tiên tộc một ngụm nuốt mất. Bất quá họ cũng rất hiểu tình thế, nếu thực lực thật sự bị nhìn thấu là điều quá nguy hiểm, vì vậy mà cần che giấu căn cơ của mình. Ma tộc làm điều này rất tốt, chính nhờ thế mà mấy trăm năm qua dù tiên giới rất muốn đánh bại ma tộc về vùng đất tăm tối cũng không dám hành động khinh suất.
“Tốt lắm! Người đâu mau phái thêm người tới chỗ Thiên Nhẫn tướng quân.” Thiên Bạch đọc xong thư hai mắt rực sáng hưng phấn. Thiên Nhẫn thế nhưng tìm được Băng Tinh Huyền Thiết. Nếu như dùng thứ này rèn vũ khí không phải sẽ giúp quân binh ma tộc mạnh hơn nữa sao?
“Đại nhân, đại nhân!”
Thiên Bạch vừa truyền lệnh xong đã thấy tiểu ma phụ trách trong nội cung vẻ mặt vừa mừng rỡ vừa kinh ngạc chạy tới gọi hắn làm hắn nhíu mày.
“Có chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
“Vương….vương…”
Vừa nghe nhắc đến Vương thì hai mắt hắn trừng lên, hai tay bắt lấy tiểu ma kia lắc mạnh.
“Vương làm sao, đã xảy ra chuyện gì? Khốn kiếp, các ngươi trông chừng Vương kiểu gì?” Hắn hốt hoảng, sợ người mình tôn kính nhất đã xảy ra chuyện, còn chưa đợi tiểu ma kia trả lời đã vụt chạy đi.
“Đại nhân, là Vương đã tỉnh lại, muốn gặp ngài!” Tiểu ma vừa chạy theo hắn vừa la lên.
“Cái gì?” Thiên Bạch kinh ngạc nghe đến câu trả lời, nhưng lúc này người hắn cũng đã muốn bước vào trong phòng, chính mắt nhìn đến sự thật.
“Vương! Ngài…đã trở lại rồi!” Hắn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, vui sướng quỳ gối hành lễ với chúa tể của mình.
Ma vương của ma tộc – Phong Diễm Lạc Tử Luân. Tuấn nhan xuất chúng tựa thiên tiên, khuôn mặt tuấn mỹ hàm chứa ma lực. Hắn lúc này lười biếng nằm trên giường, đôi mắt lạnh lùng mở ra nhìn thẳng vào Thiên Bạch, môi mỏng khiêu gợi khẽ nhếch, phun ra từng câu từng chữ.
“Tam giới đến lúc nên đổi chủ rồi.”
Thiên Bạch vui sướng tột độ, ngày bọn họ chờ đã tới rồi!
Hai trăm năm trước Ma vương tu luyện tu vi đến bậc cảnh giới cao nhất nhưng không thể đột phá được cảnh giới ấy. Trong lúc tìm hiểu hắn bỗng nhiên chìm vào giấc ngủ, Thiên Bạch không biết làm sao, chỉ đoán chừng Vương của hắn có lẽ lạc vào ảo mộng của ma lực. Hắn chờ rồi lại đợi, thoắt chốc đã 200 năm vẫn không thấy Ma vương tỉnh lại, nào ngờ lúc này hắn lại tỉnh. Nhìn Vương thì có lẽ đã đạt được cảnh giới đó rồi, quá tốt, thật sự quá tốt.
“Có gì quan trọng xảy ra không?” Ma vương ngồi trên ngai vàng giữa điện, thần sắc ngạo thế nhân, nhướn mày hỏi quân sư đắc ý của hắn.
“Bẩm Vương, tiên giới hơn trăm năm trước xảy ra đại loạn.”
“Nói rõ.” Ma vương nhíu nhíu mày, thần tộc không phải luôn diễn kịch hoà bình sao, lại xảy ra đại loạn? Trong lúc hắn ngủ đã bỏ lỡ điều gì à?
Thiên Bạch thuật lại mọi chuyện, vẻ mặt đầy tự tin.
“Vương, thực lực của chúng là lúc này đã ngang với thần tộc. Băng Tinh Huyền Thiết cũng đã tìm thấy, Thần tộc lúc này lại không nhận được sự trợ giúp của thượng thần Cổ Ân cùng thần nữ tiên giới, ắt không phải đối thủ của chúng ta.”
“Bổn vương không nghĩ Cổ Ân sẽ đứng ngoài nhìn, nhưng nếu ông ta đến thì bổn vương sẽ tiếp đón thật tử tế.” Hắn cười lạnh cuồng ngạo. Chỉ có điều trong tâm trí hắn luôn vang lên một giọng nói nhắc nhở hắn, muốn hắn đến gặp vị thần nữ tiên giới kia. Hắn gạt đi giọng nói kì lạ ấy, nực cười, hắn và thần nữ tiên giới gặp thì chỉ là một hồi ngươi sống ta chết. Trận chiến giữa tiên và ma đã sắp xảy ra, sớm muộn hắn cũng có thể nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh đó để soi rõ dung nhan của thần nữ tiên giới.
– — – — –
Bạch Y Vân hứng giọt nước trên cánh sen vào trong chiếc bình nhỏ, mỉm cười hài lòng bước từ giữa hồ trở lại.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ không thể cứ đi lung tung như vậy được.” Tiểu Bạch không kiên nhẫn thốt lên. Thai nhi cũng đã lớn lắm rồi, Bạch y Vân bây giờ đi vào phòng là bụng vào trước sau đó mới tới mặt, vậy mà cứ đi qua đi lại hoài như vậy.
“Ta ổn mà.”
“Ổn sao mà ổn, thai nhi cũng không biết khi nào mới ra đời!” Tiểu Linh cau mày khó chịu. Nào có ai mang thai cả hơn trăm năm cũng chưa sinh? Lúc trước ở trần gian thì không thể lớn lên, vậy thì cứ cho là thai nhi cần tiên khí đi. Vậy hơn trăm năm nhận tiên khí ở Bạch Liên Hồ rồi lớn lên, vậy vì sao vẫn chưa sinh?
“Thời điểm còn chưa tới.” Phượng Tử Mặc vừa đến cũng lên tiếng.
“Cái gì gọi là thời điểm chưa tới? Phượng đại nhân, ngài nói rõ a.”
Phượng Tử Mặc cũng biết về y thuật, thời gian vừa qua cũng là hắn xem tình hình của Bạch Y Vân. Nàng đưa tay cho hắn bắt mạch, không ngoài ý muốn thấy mi hắn nhíu lại.
“Phượng đại nhân, thế nào rồi?” Bạch phu nhân lần này cũng đến thăm Bạch Y Vân, sửng sốt hỏi thăm tình hình.
“Vẫn thế. Thai nhi này thật kì lạ.” Phượng Tử Mặc lắc đầu. Hắn chỉ biết thai nhi vẫn khoẻ mạnh, còn lại thì không chẩn đoán được gì, dường như có một lớp bảo vệ xung quanh thai nhi, lẽ nào là tiên khí của Bạch Y Vân?
“Công chúa…này…chẳng lẽ cứ mãi mang thai?”
“Có lẽ cần thứ gì đó mới có thể hạ sinh hài tử.” Phượng Tử Mặc cau mày, hắn đọc y thư rất nhiều, nhưng chưa hề thấy tình huống nào giống như lúc này, chỉ hoài thai mà không sinh nở!
Bạch Y Vân thu tay về, nhàn nhạt lên tiếng.
“Hài tử của ta ở cùng ta có gì lạ đâu.” Nàng quay người rời đi, để lại vẻ mặt khó hiểu cùng thở dài của mọi người. Nói sao thì thai nhi cũng chỉ là bán tiên, lại xảy ra tình huống như vậy thì chưa chắc đã là điều tốt.
Bạch Y Vân xoa nhẹ chiếc bụng lớn cười, nàng là người hiểu rõ hơn ai hết. Con của nàng rất ổn, nàng chính là cảm nhận được nó còn hấp thụ tiên khí của nàng, bất quá không sao cả, chỉ cần con của nàng khoẻ mạnh là được. Chỉ là nàng vẫn không hiểu vì sao nàng vẫn chưa sinh, chẳng lẽ đứa bé thích ở trong bụng nàng hơn? Từ khi mang thai nàng ngủ nhiều hơn, lúc trước có thể mấy ngày liền không cần ngủ. Dù rằng nàng biết là tốt cho thai nhi nhưng mỗi lần ngủ nàng đều sẽ thấy hắn xuất hiện trong giấc mơ khiến khi tỉnh lại trên mặt đều là nước mắt.
“Công chúa, mang thai nên giữ tâm trạng thoải mái mới tốt.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Nàng thở dài, cảm xúc cũng không phải là thứ nàng có thể khống chế mãi mãi, chỉ có thể nhất thời mà thôi. Nàng ngồi trên thành hồ, vừa nhìn hoa, vừa nhìn bóng trăng in nơi đáy nước. Giọt lệ nhẹ rơi vào khóe miệng, hồi ức khắc vào ánh trăng khuyết . Nàng chìm say vào cuồng si tình ái nhưng chỉ là nỗi nuối tiếc, kiếp này đã không còn tìm kiếm, dung nhan đã mất đi để lại tiếng thở dài. Nàng có thể nào nhìn thấu mộng nhân gian? Người ngoài minh tỏ hơn người trong cuộc, nhưng có ở trong tình cảnh ấy mới biết, có những chuyện lý trí không thể chiến thắng trái tim. Hai thứ ấy ngang nhau, chỉ hi vọng sẽ không phải hối hận sau này mà thôi.
“Tử Luân, ta chưa từng biết thế gian rộng lớn như vậy. Không có chàng, núi non rộng lớn nghìn trùng chỉ còn mình ta, thế mới biết không gian tĩnh mịch rộng lớn đến đau xót.”
Nàng thì thầm, khoé mắt khóc đến mỏi mệt chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ cũng tốt, nàng sẽ được gặp hắn. Dù rằng nhìn lại những hồi ức ấy sẽ khiến nàng hối tiếc cùng thương nhớ, nhưng…chỉ cần được gặp hắn mà thôi.
Bạch Y Vân thấy nàng đang ở giữa một rừng trúc, đây là đâu, vì sao nàng lại tới nơi này?
“Vân nhi…Vân nhi…”
Là Tử Luân! Là hắn, là hắn đang gọi nàng.
“Tử Luân! Chàng đang ở đâu?” Nàng thốt lên tên của hắn, vang vọng giữa một rừng trúc xanh. Khoé mắt nàng nhìn đến ảo ảnh, là nàng cùng hắn. Hắn đàn, nàng múa.
“Tử Luân!”
Nàng chạy nhanh tới phía ấy, nhưng ảo cảnh lại tan biến thành những cánh điệp chập chờn. Phía khác hắn lại xuất hiện cùng nàng ngắm hoa, nhưng khi nàng chạy tới hắn lại lần nữa biến mất. Tất cả kí ức giữa nàng và hắn đều tái diễn, nhưng chỉ cần nàng lại gần thì nó sẽ biến mất, đến cuối cùng, tất cả đều tan vỡ hoá thành hư ảo.
“Tử Luân! Tại sao? Chàng đã hứa sẽ ở bên ta kia mà?”
Cảnh vật ngày một mờ đi, nàng đau khổ tuyệt vọng hét lên tên hắn.
“Đừng! Ông trời ơi xin đừng mang chàng rời đi!” Nàng quay cuồng giữa một rừng ảo cảnh, không biết nên chạy về phía nào. Bước chân nàng yếu ớt, té ngã không biết bao nhiêu lần nhưng bóng dáng hắn vẫn tiêu thất cùng kí ức xưa.
“Tử Luân!”
“Vân nhi, trái tim ta sẽ không thay đổi…chỉ cần nàng lại xuất hiện…”
“Tử Luân!” Bạch Y Vân kinh hoảng thét lên, lúc này nàng mới nhận ra mình chỉ vừa nằm mộng, nàng đang ở giữa Bạch Liên Hồ, nào có đâu rừng trúc xanh mượt? Trong cơn ác mộng ấy, giữa ảo cảnh kí ức trần thế của nàng cùng hắn tan vỡ. Bạch Y Vân chẳng màng lau đi lệ nới khoé mắt, để mặc chúng chảy xuống theo cách tự nhiên nhất.
“Vân nhi…chỉ cần nàng lại xuất hiện…” Câu nói cuối cùng của Thần Thiên Tử Luân vẫn luôn vang lên trong tâm trí nàng, thế nhưng…hắn đâu?
“Tử Luân, ta vẫn đợi chàng ở nơi chúng ta gặp nhau lần đầu tiên, chàng vì sao còn chưa xuất hiện?”
– — – — –
Phong Diễm Lạc Tử Luân – Ma vương ma tộc. Sắc mặt hắn lúc này có thể dùng từ đáng sợ để hình dung. Âm trầm đến đáng sợ. Hắn nhíu mày lau đi mồ hôi trên trán, bước xuống giường cho tỉnh táo.
Đây đã không biết là lần thứ mấy hắn tỉnh lại giữa đêm như thế này, cũng không biết có thể nói là gặp ác mộng hay không? Hắn chỉ biết mỗi khi ngủ hắn sẽ luôn cảm nhận được có người đang gọi hắn, dùng đôi mắt trách cứ đau thương nhìn hắn, hỏi hắn tại sao không trở lại. Trở lại, trở lại đâu? Mỗi khi hắn muốn mở miệng hỏi thì sẽ tỉnh dậy. Hắn vốn chẳng để ý đến giấc mơ ấy, nhưng lần này thì khác. Hắn biết thật sự có người nhìn hắn, hỏi hắn, là một nữ tử. Nực cười, hắn khi nào thì gần gũi nữ nhân?
Nữ tử ấy đứng quay lưng với hắn, giọng nàng nghẹn ngào hỏi hắn.
“Tử Luân, ta đợi lâu như vậy sao chàng vẫn không trở về?”
Hắn vốn muốn sẵng giọng quát lên rằng hắn không quen biết nàng, hắn không ưa thích gì nữ nhân. Mà hắn phải trở về đâu và nàng là ai, nhưng khi hắn vừa mở miệng lại cảm nhận tim hắn nhói lên, hắn có xúc động muốn chạy đến ôm lấy nữ tử bạch y kia mà an ủi nàng. Nói với nàng rằng hắn đã trở lại, hắn sẽ không bao giờ rời nàng mà đi nữa. Thế nhưng hắn không thể, bước chân vừa động, bóng dàng nữ tử kia đã biến mất. Hắn thậm chí thấy trong giấc mơ hắn thật sự kêu lên tên nàng, gọi đến tê tâm liệt phế, như là hắn rất yêu nữ tử kia vậy.
Phong Diễm Lạc Tử Luân tức giận phất tay áo bắn ra ma khí phá tan một khoảng phía trước mặt để bình ổn tâm tình. Hắn trước giờ làm gì có nữ nhân nào, giấc mơ hoang đường kia là thế nào? Nếu là người hắn thật sự yêu thì sẽ không thể ngay đến tên cùng dung nhan nàng cũng không nhớ được. Trong trí nhớ của hắn hoàn toàn không có xuất hiện quá một nữ nhân nào cùng hắn gần gũi cả.
/36
|