Tam nương hoảng hồn. Ôi mẹ ơi, không phải chứ? Bao nhiêu lâu rồi mà hắn vẫn còn ngây thơ như vậy. Nàng vừa trêu chọc một chút là mặt đỏ tai hồng? Đúng là cực phẩm tiểu nam nha. Cơ hội hay như thế này đương nhiên không thể bỏ qua, lão nương ta chính là muốn xem ép quá thì ngươi làm được gì ta?
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Thân hình nữ tử vẫn không rời khỏi, lại càng lúc càng có xu hướng áp lại gần. Chúng linh tộc hậu bối thì cúi mặt không dám nhìn, mấy vị đầu lĩnh thì đành người thì ngước mắt nhìn trời, kẻ thì ra vẻ nghiên cứu kế sách. ‘Ai, nam nhân mà, cũng phải để cho hắn chút mặt mũi chứ.’ Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, đều là cảm thương sâu sắc cho trưởng lão Lang tộc.
Trưởng lão Lang tộc – Vô Khuyết càng lúc càng gấp a, tim của hắn đập càng lúc càng loạn, mà nàng lại càng áp càng gần. Nếu còn tiếp tục hắn sợ chính mình bị nàng ép đến nghẹn. Vô Khuyết hít sâu vài lần bình ổn cảm xúc, vừa ổn định lại dồn hết sức lực định mở lời, đáng tiếc một chữ cũng chưa thốt ra được đã có người xuất hiện phá vỡ không khí im lặng kỳ lạ ở hiện trường.
“Các vị, Phượng mỗ đến muộn, thứ lỗi.” Phượng Tử Mặc từ Ly Ưu đảo chạy tới lúc này cũng đã đến nơi.
“Phượng đại nhân, mau vào.”
“Tử Mặc đến rồi, mau tiến vào.”
“Chào Phượng tộc trưởng.”
Phù, mọi người đồng loạt thở ra một hơi, lại có chút cảm thông cho Vô Khuyết. Trưởng lão ngài a, là ngài không biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải Phượng Tử Mặc người ta không biết quan sát. Tam nương liếc liếc Vô Khuyết trưởng lão, mắt đẹp cười cười rồi trở lại vị trí của mình ngồi xuống, tiếp tục bàn bạc kế hoạch trọng đại lần này. Vô Khuyết trưởng lão cũng thở ra một hơi, hắn từ lúc nàng đến gần vẫn là hô hấp có chút không thuận. Thở ra xong ngẫm lại thì…có chút luyến tiếc. Lần này…nàng lại đứng gần hắn hơn lúc trước một chút nữa.
“Vô Khuyết trưởng lão, Vô Khuyết trưởng lão?” Trưởng lão Báo tộc gọi một lúc vẫn không thấy Vô Khuyết có phản ứng, giọng nói không khỏi có phần lớn hơn một chút.
Mọi người lại một lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía Vô Khuyết trưởng lão, lại thầm than thở. ‘Ai, vẫn còn chưa hoàn hồn mà.’
“Ta…Tộc trưởng có thể nói lại một lần nữa không, thứ lỗi ta đã không tập trung.” Vô Khuyết trưởng lão giật mình, ngượng ngùng thốt lên. Trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo lại xuất hiện hai vệt hồng sậm khả nghi. Khi mắt hắn liếc về phía khác lại bắt gặp ánh mắt của Tam Uyển Thanh đang nhìn hắn cười như không cười, không tự nhiên tránh ánh mắt nàng, hướng về phía khác.
Các tộc trưởng bàn kế sách với nhau xong, tự lĩnh nhận vị trí tấn công phòng thủ cho gia tộc của mình, sau cùng liếc mắt nhìn nhau tỏ ý đã hiểu liền cùng nhau rời đến một nơi kín cẩn hơn trong Tinh Lưu đảo. Mỗi người đều dắt theo một người thuộc huyết thống dòng chính thuần chủng, đều là những đứa trẻ, tu vi còn chưa tới một vạn năm.
“Các vị, chúng ta chắc ai cũng hiểu rõ cả. Tổ huấn từ xưa để lại, các tộc trưởng linh tộc nguyện trung thành với Thiên tộc, nếu trái lời thề liền hồn phi phách tán.”
“Các ngài năm xưa trung thành với Thiên tộc cũng không phải bởi vì Thiên Đế bây giờ!”
“Chúng ta ai cũng biết nhưng lời thề đã lập, tuyệt không thể làm trái. Vậy mà thiên tộc không những không giúp đỡ chúng ta, lại càng thêm phần khinh miệt.”
“Hừ, còn không phải khinh thường chúng ta thân phận thấp kém sao?”
Một trận trầm mặc, dễ đến thời gian nửa chung trà trôi qua, vẫn là Phượng Tử Mặc lên tiếng trước.
“Các vị, Tử Mặc đã truyền lại ngôi vị tộc trưởng cho đại trưởng lão của Phượng tộc. Tử Mặc cũng chỉ có một thân một mình, không có bất kỳ một binh một tốt nào.” Phượng Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Tộc trưởng các tộc nhìn nhau, cũng hiểu rõ cả. Năm xưa đại chiến, Phượng tộc cơ hồ là bị tổn thương nặng nề nhất. Là linh tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, lại linh hoạt nên đều là tiên phong trong mỗi trận đánh. Tứ đại trưởng lão Phượng tộc từ đó đến giờ vẫn thủ hộ bên trong tộc, có lẽ là khôi phục lại căn nguyên bộ tộc, đúng là cũng không còn bao nhiêu binh tướng mà điều động.
“Tử Mặc không làm tộc trưởng thì thôi, ngươi không phải là một tướng giỏi rồi sao?” Tam Uyển Thanh cười cười lên tiếng.
Vô Khuyết trưởng lão nãy giờ vẫn tránh ánh mắt của nàng, vừa nghe nàng nói thế với Phượng Tử Mặc liền quay sang nhìn nàng chăm chú. Nhìn mãi đến lúc nàng quay ra nhìn hắn thì lại chật vật quay đi chỗ khác.
‘Quỷ hẹp hòi!’ Tam nương trong lòng âm thầm thè lưỡi với Vô Khuyết trưởng lão. Chẳng phải trêu chọc ngươi một chút, cho ngươi cơ hội sao, còn không thèm nhìn ta. Hừ, cho ngươi ghen tức chơi.
“Tam nương nói đúng, Tử Mặc ngươi tới là được, thêm người thêm sức, quản gì ngươi là ai chứ.” Các tộc trưởng còn lại cũng đồng lòng lên tiếng.
Phượng Tử Mặc khẽ cười, nhìn những đứa nhỏ bên cạnh mỗi tộc trưởng cũng hiểu họ định làm gì. Là Thiên Đế bất nghĩa trước, không thể trách họ.
Lần này Hồ tiên tộc đương nhiên cũng tham gia. Bạch phu nhân vốn muốn để Tiểu Bạch ở lại Hồ tiên cốc, còn mình đem theo mấy nữ nhi cùng tộc nhân tới Tinh Lưu. Bà cũng không ngờ Tiểu Bạch lại cố chấp, không nghe lời bà, nhất quyết muốn đến đây. Bạch Lão đi theo nó thì cũng thôi đi, đến cả đứa nhỏ Tiểu Linh cũng muốn theo? Thật là, bà cũng không biết phải nói như thế nào, vốn là muốn để lại Tiểu Bạch. Ít nhất Hồ tiên tộc còn có hậu nhân, vậy mà đứa nhỏ này…Bà làm sao không biết lần này là lành ít dữ nhiều. Có thể không chỉ bà, mà cả gia tộc có thể cũng sẽ bị chôn vùi cùng. Thế nhưng Bạch phu nhân cũng không muốn gia tộc của mình tiếp tục chiến đấu vì Thiên tộc nữa.
“Mẫu thân, chưa ngủ sao?” Nữ nhi thứ ba của Bạch phu nhân – Nhược Nhược nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Nhược Nhược, tìm mẫu thân có chuyện gì sao?” Bạch phu nhân đối với nữ nhi này vẫn có chút đau lòng. Dù sao cũng là lần đầu tiên phải lòng một nam tử, không ngờ lại là người không thể cùng nhau nhất.
“Nhược nhi ngủ không được, muốn cùng mẫu thân trò chuyện một lát thôi.”
Nói là trò chuyện nhưng hai mẫu tử lại lặng im không ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Bạch phu nhân lên tiếng trước.
“Nhược Nhược, con…vẫn còn nhớ người ấy sao?”
Bạch Nhược Nhược trầm mặc, một lúc sau nàng mới buồn bà lên tiếng.
“Mẫu thân, thật sự trong lòng nữ nhi có một chút không cam lòng, cũng…không muốn tham gia trận chiến này.”
“Nhược nhi…” Bạch phu nhân đau lòng. Nữ nhi của mình làm sao có thể không đau không sủng? Nếu nữ nhi thật sự không muốn bà cũng sẽ không ép.
“Mẫu thân, nữ nhi còn chưa nói hết.” Nàng cười khổ. “Với tư cách một nữ tử yêu thích chàng, nữ nhi thật sự không muốn tham gia. Nếu…nếu lúc đầu nữ nhi gặp chàng trước…nếu…nếu cô cô không phải là công chúa tam giới…” Nói đến đây Bạch Nhược Nhược đã nhịn không được nghẹn ngào rơi lệ. Tình cảm là thứ không thể nói trước, lại càng không dễ dàng khống chế, đã biết trước là không thể nhưng lại không cách nào giữ cho trái tim mình khỏi trầm luân. Cuối cùng, chỉ có thể kìm nén tình cảm của mình để người mình yêu được hạnh phúc. Nào ngờ đâu, lại được đến tin người đã sớm không còn bóng dáng. Ngay lúc đó, thật sự nàng oán hận cô cô. Oán hận người vì sao lại để chàng chết, tại sao không bảo vệ chàng? Người chẳng phải là thần nữ tiên giới sao, rõ ràng…tiên pháp của người rất mạnh kia mà. Sau cùng nàng nghĩ, chàng chết, có lẽ cô cô mới là người tự trách nhất, đau khổ nhất. Ai mà không muốn cùng người mình yêu sống cuộc sống bình yên hạnh phúc cơ chứ?
“Mẫu thân…nữ nhi đã từng nghĩ như vậy, nhưng…ân tình của cô cô, nỗi đau của người, nữ nhi cũng hiểu nên…” Nên nàng mới đến đây, mới muốn góp một chút sức lực nhỏ bé của mình.
“Nữ nhi ngốc nghếch của ta.” Bạch phu nhân đôi mắt đỏ hoe, khẽ ôm lấy nữ nhi vào lòng. Chỉ mong lần này nữ nhi được an toàn vượt qua, lại hy vọng tìm được một mối nhân duyên tốt, đừng để cả đời đều lỡ mất vì một mối nhân duyên không đúng người không đúng lúc.
“Phượng đại nhân!”
Phượng Tử Mặc đang đứng một mình trong một sân viện, đột nhiên có một giọng nói non nớt gọi hắn.
“Tiểu tử, cũng đến sao?” Hắn cười ngạc nhiên. Hai đứa nhỏ bên cạnh công chúa cũng là anh hùng nhỏ a.
“Phượng đại nhân…” Tiểu Bạch có vẻ muốn nói lại thôi khiến Phượng Tử Mặc hiếu kì.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc tìm từ thích hợp mới cất tiếng hỏi.
“Đại nhân, tại sao…Thiên Đế lại không tin tưởng công chúa? Các vị tộc trưởng tiền nhiệm không phải từng lập lời thề bảo vệ Thiên giới sao? Tại sao…Thiên Đế cũng không xem trong các linh tộc cùng tiên tộc chúng ta?”
Tiểu Bạch chỉ là đứa bé. Nó thật sự không thể hiểu nổi, nếu lúc trước Thiên Đế cũng như vậy thì tại sao các tộc trưởng tiền nhiệm lại hết lòng vì ông ấy, còn lập lời thề độc như vậy? Để đến bây giờ hậu bối bọn họ bị đối xử không ra gì mà vẫn phải ra sức nghe lệnh.
Phượng Tử Mặc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Chỉ khi nào Tiểu Bạch nhận chức tân tộc trưởng nó mới có thể kế thừa trí nhớ của tộc trưởng tiền nhiệm về tam giới, lúc này hỏi hắn cũng là hợp lý.
“Muốn nghe sao?” Hắn ngồi xuống, để mình ngang tầm với Tiểu Bạch, khẽ hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh. Nó rất rất muốn biết.
“Được, vậy sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đại nhân, đợi một lát.”
“Chuyện gì?”
“Ta đi gọi Tiểu Linh. Nó cũng muốn biết nhưng lại không dám đi hỏi ngài, bây giờ ngài đã muốn nói thì đương nhiên Tiểu Bạch phải đi gọi người.” Nói xong vội chạy đi.
Phượng Tử Mặc cười khổ lắc đầu, đúng là tiểu hài tử. Hắn lại trầm ngâm, chuyện hắn sắp kể là từ rất lâu về trước rồi. Dù hắn chỉ được kế thừa ký ức từ tộc trưởng tiền nhiệm, cũng không biết được lý do của lúc đó, nhưng cũng đã là một câu chuyện kinh thiên động địa rồi.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Thân hình nữ tử vẫn không rời khỏi, lại càng lúc càng có xu hướng áp lại gần. Chúng linh tộc hậu bối thì cúi mặt không dám nhìn, mấy vị đầu lĩnh thì đành người thì ngước mắt nhìn trời, kẻ thì ra vẻ nghiên cứu kế sách. ‘Ai, nam nhân mà, cũng phải để cho hắn chút mặt mũi chứ.’ Đây là tiếng lòng của tất cả mọi người, đều là cảm thương sâu sắc cho trưởng lão Lang tộc.
Trưởng lão Lang tộc – Vô Khuyết càng lúc càng gấp a, tim của hắn đập càng lúc càng loạn, mà nàng lại càng áp càng gần. Nếu còn tiếp tục hắn sợ chính mình bị nàng ép đến nghẹn. Vô Khuyết hít sâu vài lần bình ổn cảm xúc, vừa ổn định lại dồn hết sức lực định mở lời, đáng tiếc một chữ cũng chưa thốt ra được đã có người xuất hiện phá vỡ không khí im lặng kỳ lạ ở hiện trường.
“Các vị, Phượng mỗ đến muộn, thứ lỗi.” Phượng Tử Mặc từ Ly Ưu đảo chạy tới lúc này cũng đã đến nơi.
“Phượng đại nhân, mau vào.”
“Tử Mặc đến rồi, mau tiến vào.”
“Chào Phượng tộc trưởng.”
Phù, mọi người đồng loạt thở ra một hơi, lại có chút cảm thông cho Vô Khuyết. Trưởng lão ngài a, là ngài không biết nắm bắt cơ hội, cũng không phải Phượng Tử Mặc người ta không biết quan sát. Tam nương liếc liếc Vô Khuyết trưởng lão, mắt đẹp cười cười rồi trở lại vị trí của mình ngồi xuống, tiếp tục bàn bạc kế hoạch trọng đại lần này. Vô Khuyết trưởng lão cũng thở ra một hơi, hắn từ lúc nàng đến gần vẫn là hô hấp có chút không thuận. Thở ra xong ngẫm lại thì…có chút luyến tiếc. Lần này…nàng lại đứng gần hắn hơn lúc trước một chút nữa.
“Vô Khuyết trưởng lão, Vô Khuyết trưởng lão?” Trưởng lão Báo tộc gọi một lúc vẫn không thấy Vô Khuyết có phản ứng, giọng nói không khỏi có phần lớn hơn một chút.
Mọi người lại một lần nữa đổ dồn ánh mắt về phía Vô Khuyết trưởng lão, lại thầm than thở. ‘Ai, vẫn còn chưa hoàn hồn mà.’
“Ta…Tộc trưởng có thể nói lại một lần nữa không, thứ lỗi ta đã không tập trung.” Vô Khuyết trưởng lão giật mình, ngượng ngùng thốt lên. Trên khuôn mặt tuấn mỹ trắng trẻo lại xuất hiện hai vệt hồng sậm khả nghi. Khi mắt hắn liếc về phía khác lại bắt gặp ánh mắt của Tam Uyển Thanh đang nhìn hắn cười như không cười, không tự nhiên tránh ánh mắt nàng, hướng về phía khác.
Các tộc trưởng bàn kế sách với nhau xong, tự lĩnh nhận vị trí tấn công phòng thủ cho gia tộc của mình, sau cùng liếc mắt nhìn nhau tỏ ý đã hiểu liền cùng nhau rời đến một nơi kín cẩn hơn trong Tinh Lưu đảo. Mỗi người đều dắt theo một người thuộc huyết thống dòng chính thuần chủng, đều là những đứa trẻ, tu vi còn chưa tới một vạn năm.
“Các vị, chúng ta chắc ai cũng hiểu rõ cả. Tổ huấn từ xưa để lại, các tộc trưởng linh tộc nguyện trung thành với Thiên tộc, nếu trái lời thề liền hồn phi phách tán.”
“Các ngài năm xưa trung thành với Thiên tộc cũng không phải bởi vì Thiên Đế bây giờ!”
“Chúng ta ai cũng biết nhưng lời thề đã lập, tuyệt không thể làm trái. Vậy mà thiên tộc không những không giúp đỡ chúng ta, lại càng thêm phần khinh miệt.”
“Hừ, còn không phải khinh thường chúng ta thân phận thấp kém sao?”
Một trận trầm mặc, dễ đến thời gian nửa chung trà trôi qua, vẫn là Phượng Tử Mặc lên tiếng trước.
“Các vị, Tử Mặc đã truyền lại ngôi vị tộc trưởng cho đại trưởng lão của Phượng tộc. Tử Mặc cũng chỉ có một thân một mình, không có bất kỳ một binh một tốt nào.” Phượng Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Tộc trưởng các tộc nhìn nhau, cũng hiểu rõ cả. Năm xưa đại chiến, Phượng tộc cơ hồ là bị tổn thương nặng nề nhất. Là linh tộc có sức chiến đấu mạnh mẽ, lại linh hoạt nên đều là tiên phong trong mỗi trận đánh. Tứ đại trưởng lão Phượng tộc từ đó đến giờ vẫn thủ hộ bên trong tộc, có lẽ là khôi phục lại căn nguyên bộ tộc, đúng là cũng không còn bao nhiêu binh tướng mà điều động.
“Tử Mặc không làm tộc trưởng thì thôi, ngươi không phải là một tướng giỏi rồi sao?” Tam Uyển Thanh cười cười lên tiếng.
Vô Khuyết trưởng lão nãy giờ vẫn tránh ánh mắt của nàng, vừa nghe nàng nói thế với Phượng Tử Mặc liền quay sang nhìn nàng chăm chú. Nhìn mãi đến lúc nàng quay ra nhìn hắn thì lại chật vật quay đi chỗ khác.
‘Quỷ hẹp hòi!’ Tam nương trong lòng âm thầm thè lưỡi với Vô Khuyết trưởng lão. Chẳng phải trêu chọc ngươi một chút, cho ngươi cơ hội sao, còn không thèm nhìn ta. Hừ, cho ngươi ghen tức chơi.
“Tam nương nói đúng, Tử Mặc ngươi tới là được, thêm người thêm sức, quản gì ngươi là ai chứ.” Các tộc trưởng còn lại cũng đồng lòng lên tiếng.
Phượng Tử Mặc khẽ cười, nhìn những đứa nhỏ bên cạnh mỗi tộc trưởng cũng hiểu họ định làm gì. Là Thiên Đế bất nghĩa trước, không thể trách họ.
Lần này Hồ tiên tộc đương nhiên cũng tham gia. Bạch phu nhân vốn muốn để Tiểu Bạch ở lại Hồ tiên cốc, còn mình đem theo mấy nữ nhi cùng tộc nhân tới Tinh Lưu. Bà cũng không ngờ Tiểu Bạch lại cố chấp, không nghe lời bà, nhất quyết muốn đến đây. Bạch Lão đi theo nó thì cũng thôi đi, đến cả đứa nhỏ Tiểu Linh cũng muốn theo? Thật là, bà cũng không biết phải nói như thế nào, vốn là muốn để lại Tiểu Bạch. Ít nhất Hồ tiên tộc còn có hậu nhân, vậy mà đứa nhỏ này…Bà làm sao không biết lần này là lành ít dữ nhiều. Có thể không chỉ bà, mà cả gia tộc có thể cũng sẽ bị chôn vùi cùng. Thế nhưng Bạch phu nhân cũng không muốn gia tộc của mình tiếp tục chiến đấu vì Thiên tộc nữa.
“Mẫu thân, chưa ngủ sao?” Nữ nhi thứ ba của Bạch phu nhân – Nhược Nhược nhỏ nhẹ lên tiếng.
“Nhược Nhược, tìm mẫu thân có chuyện gì sao?” Bạch phu nhân đối với nữ nhi này vẫn có chút đau lòng. Dù sao cũng là lần đầu tiên phải lòng một nam tử, không ngờ lại là người không thể cùng nhau nhất.
“Nhược nhi ngủ không được, muốn cùng mẫu thân trò chuyện một lát thôi.”
Nói là trò chuyện nhưng hai mẫu tử lại lặng im không ai lên tiếng. Cuối cùng vẫn là Bạch phu nhân lên tiếng trước.
“Nhược Nhược, con…vẫn còn nhớ người ấy sao?”
Bạch Nhược Nhược trầm mặc, một lúc sau nàng mới buồn bà lên tiếng.
“Mẫu thân, thật sự trong lòng nữ nhi có một chút không cam lòng, cũng…không muốn tham gia trận chiến này.”
“Nhược nhi…” Bạch phu nhân đau lòng. Nữ nhi của mình làm sao có thể không đau không sủng? Nếu nữ nhi thật sự không muốn bà cũng sẽ không ép.
“Mẫu thân, nữ nhi còn chưa nói hết.” Nàng cười khổ. “Với tư cách một nữ tử yêu thích chàng, nữ nhi thật sự không muốn tham gia. Nếu…nếu lúc đầu nữ nhi gặp chàng trước…nếu…nếu cô cô không phải là công chúa tam giới…” Nói đến đây Bạch Nhược Nhược đã nhịn không được nghẹn ngào rơi lệ. Tình cảm là thứ không thể nói trước, lại càng không dễ dàng khống chế, đã biết trước là không thể nhưng lại không cách nào giữ cho trái tim mình khỏi trầm luân. Cuối cùng, chỉ có thể kìm nén tình cảm của mình để người mình yêu được hạnh phúc. Nào ngờ đâu, lại được đến tin người đã sớm không còn bóng dáng. Ngay lúc đó, thật sự nàng oán hận cô cô. Oán hận người vì sao lại để chàng chết, tại sao không bảo vệ chàng? Người chẳng phải là thần nữ tiên giới sao, rõ ràng…tiên pháp của người rất mạnh kia mà. Sau cùng nàng nghĩ, chàng chết, có lẽ cô cô mới là người tự trách nhất, đau khổ nhất. Ai mà không muốn cùng người mình yêu sống cuộc sống bình yên hạnh phúc cơ chứ?
“Mẫu thân…nữ nhi đã từng nghĩ như vậy, nhưng…ân tình của cô cô, nỗi đau của người, nữ nhi cũng hiểu nên…” Nên nàng mới đến đây, mới muốn góp một chút sức lực nhỏ bé của mình.
“Nữ nhi ngốc nghếch của ta.” Bạch phu nhân đôi mắt đỏ hoe, khẽ ôm lấy nữ nhi vào lòng. Chỉ mong lần này nữ nhi được an toàn vượt qua, lại hy vọng tìm được một mối nhân duyên tốt, đừng để cả đời đều lỡ mất vì một mối nhân duyên không đúng người không đúng lúc.
“Phượng đại nhân!”
Phượng Tử Mặc đang đứng một mình trong một sân viện, đột nhiên có một giọng nói non nớt gọi hắn.
“Tiểu tử, cũng đến sao?” Hắn cười ngạc nhiên. Hai đứa nhỏ bên cạnh công chúa cũng là anh hùng nhỏ a.
“Phượng đại nhân…” Tiểu Bạch có vẻ muốn nói lại thôi khiến Phượng Tử Mặc hiếu kì.
“Có chuyện gì sao?”
Tiểu Bạch ngẫm nghĩ một lúc tìm từ thích hợp mới cất tiếng hỏi.
“Đại nhân, tại sao…Thiên Đế lại không tin tưởng công chúa? Các vị tộc trưởng tiền nhiệm không phải từng lập lời thề bảo vệ Thiên giới sao? Tại sao…Thiên Đế cũng không xem trong các linh tộc cùng tiên tộc chúng ta?”
Tiểu Bạch chỉ là đứa bé. Nó thật sự không thể hiểu nổi, nếu lúc trước Thiên Đế cũng như vậy thì tại sao các tộc trưởng tiền nhiệm lại hết lòng vì ông ấy, còn lập lời thề độc như vậy? Để đến bây giờ hậu bối bọn họ bị đối xử không ra gì mà vẫn phải ra sức nghe lệnh.
Phượng Tử Mặc đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới hiểu được. Chỉ khi nào Tiểu Bạch nhận chức tân tộc trưởng nó mới có thể kế thừa trí nhớ của tộc trưởng tiền nhiệm về tam giới, lúc này hỏi hắn cũng là hợp lý.
“Muốn nghe sao?” Hắn ngồi xuống, để mình ngang tầm với Tiểu Bạch, khẽ hỏi.
Tiểu Bạch gật đầu thật mạnh. Nó rất rất muốn biết.
“Được, vậy sẽ nói cho ngươi biết.”
“Đại nhân, đợi một lát.”
“Chuyện gì?”
“Ta đi gọi Tiểu Linh. Nó cũng muốn biết nhưng lại không dám đi hỏi ngài, bây giờ ngài đã muốn nói thì đương nhiên Tiểu Bạch phải đi gọi người.” Nói xong vội chạy đi.
Phượng Tử Mặc cười khổ lắc đầu, đúng là tiểu hài tử. Hắn lại trầm ngâm, chuyện hắn sắp kể là từ rất lâu về trước rồi. Dù hắn chỉ được kế thừa ký ức từ tộc trưởng tiền nhiệm, cũng không biết được lý do của lúc đó, nhưng cũng đã là một câu chuyện kinh thiên động địa rồi.
/36
|